Thứ Hai Tuần Bát Nhật PS
Mt 28, 8-15
HÃY TRỞ THÀNH CỘNG TÁC VIÊN TIN MỪNG PHỤC SINH
Qua Tin Mừng hôm nay, người đọc cảm xúc ngạc nhiên và ngưỡng mộ nhóm nhân vật chính thứ hai là các người phụ nữ. Thật vậy, bất kể hiểm nguy và bóng tối, họ nhắm ngôi mộ có đặt xác Chúa mà lên đường. Rồi khi đã chứng kiến những gì xảy ra, đã nghe được lời thiên thần nói, họ lại vội vã quay trở về để báo tin cho các môn đệ.
Thường ta thấy phụ nữ bị coi là thua kém trong xã hội Do-thái lại đóng vai trò quan trọng trong việc loan báo Chúa Giê-su sống lại. Họ được chính Đấng Phục Sinh hiện ra và trao sứ mệnh loan Tin Vui phục sinh cho các tông đồ; họ trở thành tông đồ của các tông đồ. Trong khi những người đàn ông như lính canh mồ, giới lãnh đạo ra sức đánh tráo dư luận, các môn đệ thân tín tỏ ra bị động, nghi ngờ thì các ba lại lên tiếng. Việc Đấng Phục Sinh ưu ái hiện ra và trao sứ vụ cho các bà là phần thưởng Ngài dành cho những tâm hồn yêu mến Ngài. Tin Mừng Phục Sinh không là của riêng ai mà là của mọi người, nam lẫn nữ, biết thao thức tìm kiếm, tin tưởng và sống niềm tin này.
Các bà đi ướp thuốc thơm cho một xác chết, nhưng lại được gặp một Đấng Phục Sinh. Nỗi buồn bỗng trở thành niềm vui, một niềm vui không phải chỉ dành riêng cho mình, vì họ lãnh nhiệm vụ đi loan báo cho các Tông đồ. Niềm vui Phục sinh ấy bắt đầu lan tỏa, từ người này qua người khác, trong cộng đoàn những người theo Đức Giê-su. Trong khi ấy, một tin thất thiệt về Ngài cũng bắt đầu lan rộng nơi cộng đoàn người Do Thái nhằm dập tắt sự thật mà họ không muốn đón nhận. Thế nhưng, họ đã thất bại, không một sức mạnh nào có thể bưng bít sự thật vĩ đại ấy. Một khi nỗi sợ hãi đã biến thành niềm vui, một khi xác tín được giải thoát khỏi bóng tối tử thần để sống lại với Thầy, các môn đệ Ngài có thể vượt qua mọi nỗi sợ, để đưa Tin Mừng Phục sinh đến tận chân trời góc bể.
Các phụ nữ đến mồ, thấy mồ trống. Họ gặp thiên thần. Thiên thần cho họ hay Chúa Giêsu đã sống lại và bảo họ đi báo tin cho các môn đệ, bảo cho các môn đệ biết là Chúa chờ họ tại Galilê.
Thế nhưng rồi ta thấy các phụ nữ mềm yếu này, thật ra không khó để lý giải lòng can đảm của họ: họ thương Thầy Giêsu, họ gắn bó với Thầy quá sâu đậm. Tình yêu họ dành cho Thầy lớn đủ để vượt mọi lý giải và nghi ngờ, họ tin ngay vào lời các thiên thần, tin luôn giữa lúc lý trí họ chưa thể phân định cảm giác sợ hãi và nỗi mừng vui trong họ. Hớt hải chạy tới rồi lại rộn rã chạy về, chuỗi hành động ấy được thực hiện bởi con tim yêu thương trong họ. Con tim thúc bách, lắng nghe và mách bảo. Con tim đơn giản mà mạnh mẽ, sáng trong mà nồng ấm biết bao.
Với việc Chúa Phục Sinh những người phụ nữ đã biến nỗi “sợ hãi” khi chứng kiến việc Chúa chịu nạn chịu chết, sang lòng “kính sợ” trước quyền năng của Thiên Chúa. Lòng “kính sợ” này đi kèm với niềm “vui mừng hớn hở”. Vâng đó là một kết quả hết sức bất ngờ đối với các bà đạo đức. Khi con người thực sự tin vào quyền năng Chúa, thì họ sẽ không còn “sợ hãi” bất cứ điều gì nữa, thậm chí họ còn có thể “vui mừng hớn hở” trong bất cứ tình huống nào, kể cả cái chết.
Thấu hiểu tâm trạng của các bà, Chúa Giêsu đã chủ động gặp gỡ để kiện toàn lòng tin và tình yêu trong họ. Bước chân hãi sợ lẫn lộn mừng vui của các bà biến mất, thay vào đó là sự vững vàng mang đậm dấu ấn sứ mạng. Họ đi loan báo cho các môn đệ, không phải vì lời của thiên thần nữa, mà vì mệnh lệnh của chính Đấng Phục Sinh: Về báo cho anh em của Thầy. Các phụ nữ mọn hèn nay trở thành những người đầu tiên loan tin vui Phục Sinh, những nhân chứng đầu tiên của Sự Sống Vĩnh Cửu, những tác viên Tin Mừng.
Cũng thế, cuộc sống đời thường và đời đạo cho ta không ít kinh nghiệm khi được nhận tin vui hoặc trở thành người loan tin vui, nhất là khi những tin vui ấy đem lại cho ta sự sống, sự bình an mà tiền bạc không thể mua và vinh hoa đời này không thể ban tặng.
Thật thế, kinh nghiệm của các phụ nữ trong ánh bình minh chan hòa và hạnh phúc vô bờ của buổi sáng phục sinh hẳn sẽ khơi lên trong lòng tôi, trong lòng bạn và trong lòng anh chị một khát khao nho nhỏ và một lời chất vấn êm nhẹ nhưng da diết. Một đàng, ta khát khao được trở thành người đem tin mừng phục sinh cho anh chị em. Nhưng ta cũng cần tự hỏi vì đâu mà bấy lâu nay ta chưa thể thực hiện được khao khát đó, đang khi tự bản chất ơn gọi Kitô hữu, ta đã được chọn cho sứ mạng cao cả này rồi.
Phơi bày đời mình và hồn mình trước Ánh Sáng Phục Sinh, dường như ta cũng đã từng có lần để lòng mình gắn bó với bạc tiền hơn là với Chúa, để rồi sẵn sàng đánh đổi như các người lính canh mồ hôm nay ; hoặc có lần ta hãi sợ nhưng không phải nỗi sợ của loài thọ tạo phàm hèn đối diện với Thiên Chúa uy phong, mà là sợ mất quyền mất lợi của mình, nên sẵn sàng loan tin giả dối hoặc cắt nghĩa Tin Mừng sai lệch như các thượng tế và kỳ lão hôm nay.
Khi đã được chứng kiến Tin Mừng Phục Sinh, nhiệm vụ kế tiếp của những người phụ nữ này là: “Chị em đừng sợ! Về báo tin cho anh em của Thầy để họ đến Galilê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó” (Mt 28, 10), tức là phải loan truyền Tin Mừng Phục Sinh. Quả thật, với nhiệt tình và tính khí sẵn có nơi những người phụ nữ mà Tin Mừng Phục Sinh đã được nhanh chóng loan báo.
Như vậy, không khó để trở thành tác viên tin mừng, chỉ cần ta gắn bó với Chúa, yêu Chúa và vững tin vào Chúa, tin vào sự phục sinh của Người và sẵn sàng đón nhận sứ vụ Người trao.