Lời Chúa
Bài Ðọc I: (Năm II) Kh 5, 1-10
"Chiên con đã bị sát tế và đã lấy máu mình mà cứu chuộc chúng tôi thuộc mọi nước".
Trích sách Khải Huyền của Thánh Gioan Tông đồ.
Tôi là Gioan, tôi đã thấy nơi tay hữu Ðấng ngự trên ngai một cuốn sách viết cả trong lẫn ngoài, có ấn niêm phong. Và tôi thấy một thiên thần hùng dũng lớn tiếng tuyên bố rằng: "Ai xứng đáng mở sách và tháo ấn?" Nhưng cả trên trời, dưới đất và trong lòng đất không ai có thể mở và đọc sách ấy. Tôi khóc lớn tiếng vì chẳng có ai xứng đáng mở và đọc sách ấy. Rồi một trong các trưởng lão nói với tôi rằng: "Thôi đừng khóc nữa, này đây sư tử của chi tộc Giuđa, dòng dõi của Ðavít đã toàn thắng, chính Người sẽ mở sách và tháo bảy ấn niêm phong".
Tôi đây cũng trông thấy khoảng giữa ngai và bốn con vật cùng các trưởng lão, có một Chiên Con đang đứng như đã bị sát tế, có bảy sừng và bảy mắt: tức là bảy thần linh của Thiên Chúa được sai đi khắp địa cầu. Chiên Con tiến đến lấy cuốn sách nơi tay hữu Ðấng ngự trên ngai. Khi Chiên Con vừa cầm sách, thì bốn con vật phủ phục trước Chiên Con, cả hai mươi bốn trưởng lão cũng làm như thế, mỗi người mang đàn huyền cầm và chén vàng đầy hương thơm, tức là lời cầu nguyện của các thánh. Họ hát một bài ca mới rằng:
"Lạy Ngài, Ngài đáng lãnh sách và tháo ấn, vì Ngài đã chịu chết và đã lấy máu Ngài mà cứu chuộc chúng con thuộc mọi chi tộc, mọi ngôn ngữ, mọi dân và mọi nước, về cho Thiên Chúa. Ngài đã làm chúng con trở thành vương quốc và tư tế cho Thiên Chúa; và chúng con sẽ được cai trị địa cầu".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 149, 1-2. 3-4. 5-6a và 9b
Ðáp: Ngài đã làm cho chúng tôi trở thành vương quốc và tư tế cho Thiên Chúa (Kh 5, 10).
Xướng: 1) Hãy ca mừng Chúa một bài ca mới; hãy vang lên lời khen ngợi trong công hội các tín đồ. Israel hãy mừng vui vì Ðấng tạo tác bản thân; con cái Sion hãy hân hoan vì vua của họ. - Ðáp.
2) Họ hãy hoà nhạc để ngợi khen Người; hãy hát mừng Người với cây đàn cầm, với trống con: bởi vì Chúa yêu thương dân Người, và ban cho kẻ khiêm nhường chiến thắng vẻ vang. - Ðáp.
3) Các tín đồ hãy mừng rỡ trong vinh quang, hãy hoan hỉ trong những nơi khu phố. Miệng họ hãy reo lên lời hoan hô Thiên Chúa. Ðó là vinh quang cho mọi tín đồ của Chúa. - Ðáp.
Alleluia: x. Cv 16, 14b
Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa, xin hãy mở lòng chúng con, để chúng con nghe lời Con Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 19, 41-44
"Chớ chi ngươi hiểu biết sứ điệp mang hoà bình lại cho ngươi".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu đến gần Giêrusalem, trông thấy thành thì Người khóc thương thành ấy mà rằng: "Chớ chi hôm nay ngươi hiểu biết sứ điệp mang hoà bình lại cho ngươi! Nhưng giờ đây, sứ điệp ấy bị che khuất khỏi mắt ngươi. Vì sẽ đến ngày quân thù đắp luỹ bao vây ngươi, xiết chặt ngươi tứ bề. Chúng sẽ tàn phá ngươi bình địa, ngươi cùng con cái ở trong thành. Chúng sẽ không để lại hòn đá nào trên hòn đá nào, vì ngươi đã không nhận biết giờ ngươi được thăm viếng".
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm
Hôm nay, Thứ Năm Tuần XXXIII Thường Niên, bài Phúc Âm tiếp tục thuật lại hành trình lên Giêrusalem của Chúa Kitô, ở chỗ, sau khi "Người đã gần đến Giêrusalem - he was near Jerusalem" được Thánh ký Luca ghi lại trong Bài Phúc Âm hôm qua, thì bài Phúc Âm hôm nay cho biết "Chúa Giêsu đến gần Giêrusalem - coming within in sight of the city".
Vấn đề đầu tiên có thể đặt ra ở đây để có thể hiểu phần nào ý nghĩa và chiều hướng được chất chứa nơi lời cảnh giác của Chúa Giêsu về Thành Giêsurusalem trong bài Phúc Âm hôm nay, đó là tại sao Thánh ký Luca, trong loạt bài được Giáo Hội chọn đọc cho Tuần XXXIII Thường Niên này, lại trình thuật rất cẩn thận và thứ tự liên tục về nơi chốn hay địa điểm Người đi liên quan đến hành trình lên Giêrusalem của Chúa Giêsu: 1- "Đến gần thành Giêricô" (Phúc Âm Thứ Hai tuần này về người mù ngồi ăn xin bên vệ đường), "Vào thành và đi ngang qua thành" (Phúc Âm Thứ Ba tuần này về viên trưởng ban thu thuế Giakêu lùn), "gần đến Giêrusalem" (Phúc Âm Thứ Tư tuần này về dụ ngôn người quí tộc - ám chỉ Chúa Giêsu Con Thiên Chúa làm người - đi phương xa để được phong vương - ám chỉ cuộc Vượt Qua của Người ở Giêrusalem), và "đến gần Giêrusalem" (Phúc Âm Thứ Năm hôm nay)?
Phải chăng có cái gì đó đặc biệt được chất chứa nơi hai thành Giêricô và Giêrusalem?? Phải chăng Giêricô tiêu biểu cho thế gian, cho quyền lực sự dữ, còn Giêrusalem tiêu biểu cho dân Chúa, nơi Ngài ở giữa họ và làm Chúa của họ???
Đúng thế, Giêricô là một thành trì vĩ đại và kiên cố cũng là thành trì đầu tiên duy nhất dân Do Thái khi bắt đầu vào Đất Hứa, một thành mà tự sức mình, họ không thể nào thắng nổi, nếu không được trời cao hỗ trợ và hướng dẫn qua nhân vật lãnh đạo Gio-Duệ (xem Gio-Duệ toàn đoạn 6:1-27). Giêrico này, trong cuộc hành trình lên Giêrusalem của Chúa Giêsu, có hai biến cố được Thánh ký Luca thuật lại, đó là một người mù ăn xin ở ngoài thành và một viên thu thuế tham lam tội lỗi ở trong thành, có thể nói cả 2 tiêu biểu nhân tính bị băng hoại bởi nguyên tội của con người, đó là mù lòa về trí khôn hay ý thức (người mù Batimê) và tham lam về lòng muốn (viên thu thuế gian tham Giakêu), cần được Chúa Kitô cứu độ, và họ quả thực đã được cứu nhờ đức tin của họ.
Vì Giêricô được tiêu biểu cho thế gian, cho quyền lực sự dữ nên Chúa Giêsu có thể đã ám chỉ trong dụ ngôn người Samaritanô nhân lành (ám chỉ Chúa Giêsu), nhân vật cứu nạn nhân (ám chỉ loài người mắc nguyên tội) đang ngấp ngoái cần cứu thương, bởi nạn nhân đáng thương này bị bọn cướp (ám chỉ quyền lực sự dữ hoành hành nơi con người) chặn đường cướp giật (ơn nghĩa Chúa khi con người còn sống trong tình trạng công chính nguyên thủy trước nguyên tội), chỉ vì nạn nhân "đi từ Giêrusalem xuống Giêrico" (Luca 10:30 và tất cả dụ ngôn 25-37), nghĩa là từ đời sống siêu nhiên (Giêrusalem) theo tự nhiên (Giêrico), tức là bỏ Thiên Chúa (Giêrusalem) mà theo thần dữ (Giêrico), nên mới trở thành khốn nạn như thế, cần được cứu độ.
Trong bài Phúc Âm hôm nay, Giêrusalem là Thành Thánh của dân Chúa, nơi có Đền Thánh là tòa Thiên Chúa ngự giữa dân của Ngài, vậy mà Chúa Kitô lại cảnh báo và tiên báo rằng nó sẽ bị tàn phá đến độ "không còn hòn đá nào chồng trên hòn đá nào". Tại sao vậy - Chính Chúa Giêsu đã cho biết rõ lý do: "vì ngươi đã không nhận biết giờ ngươi được thăm viếng", nghĩa là đã không tin vào Thiên Chúa và Đấng Thiên sai Giêsu Kitô của Ngài, như người mù Batimê và viên thu thuế Giakêu ở Thành Giêrico. Thế nhưng, dân Chúa đã không nhân biết giờ họ được viếng thăm hay không tin vào Chúa Kitô ở chỗ nào và như thế nào, thì câu trả lời sẽ được tìm thấy trong bài Phúc Âm ngày mai Thứ Sáu: "khi Chúa Giêsu vào Đền Thờ", sau khi Người đã "đến gần Thành Giêrusalem" trong Bài Phúc Âm hôm nay.
Thật ra giữa bài Phúc Âm hôm qua và bài Phúc Âm hôm nay cách nhau một khúc phúc âm không thích hợp vào thời điểm của Mùa Thường Niên Tuần XXXIII này, đó là khúc phúc âm về biến cố Chúa Giêsu vinh hiển tiến vào Thành Thánh Giêrusalem, một khúc phúc âm đã được Giáo Hội chọn đọc cho Chúa Nhật Lễ Lá, ở phần nghi thức rước lá trước lễ.
Và tầm mức gần Thành Giêrusalem của Chúa Giêsu đến độ mắt của Người có thể trông thấy được toàn cảnh của thành này, và vì trông thấy thành Giêrusalem như thế mà Người đã thổn thức khóc, như Phúc Âm thuật lại như sau:
"Trông thấy thành thì Người khóc thương thành ấy mà rằng: 'Chớ chi hôm nay ngươi hiểu biết sứ điệp mang hoà bình lại cho ngươi! Nhưng giờ đây, sứ điệp ấy bị che khuất khỏi mắt ngươi. Vì sẽ đến ngày quân thù đắp lũy bao vây ngươi, xiết chặt ngươi tứ bề. Chúng sẽ tàn phá ngươi bình địa, ngươi cùng con cái ở trong thành. Chúng sẽ không để lại hòn đá nào trên hòn đá nào, vì ngươi đã không nhận biết giờ ngươi được thăm viếng".
Đây là lần thứ hai Chúa Giêsu khóc được Phúc Âm thuật lại; lần thứ nhất xẩy ra vào lúc trước khi Người hồi sinh Lazarô (xem Gioan 11:35). Vậy tại sao Người lại khóc khi thấy thành thánh Giêrusalem này, nếu không phải lý do ở ngay những lời Người nói với thành thánh ấy: phải chăng chính là vì thành thánh có đền thánh là nơi Thiên Chúa Cha của Người ngự này sẽ bị quân thù phá tan tành thành bình địa "không hòn đá nào trên hòn đá nào", hay là vì "ngươi đã không nhận biết giờ ngươi được thăm viếng" nên sẽ bị nông nỗi kinh hoàng khủng khiếp chưa từng thấy ấy?
Chúa Kitô khóc lần thứ nhất trước ngôi mộ của Lazarô đã chết đến xông mùi sau 4 ngày (xem Gioan 11:39) không phải vì Lazarô là người bạn thân của Người đã chết sắp được Người hồi sinh, cho bằng vì Người thấy trước có một số môn đệ của Người sẽ bị vĩnh viễn hư đi trong mộ tử thần không bao giờ chỗi dậy được nữa, cho dù có nghe được tiếng Người gọi, hay hoàn toàn không còn nghe được tiếng Người nữa.
Bởi vậy, lần khóc thứ hai này của Người trước hình ảnh của một thành thánh Giêrusalem nguy nga đồ sộ sẽ bị tàn phá liên quan đến hình ảnh về một Giáo Hội của Người cũng sẽ có ngày bị "các đạo quân Gog và Magog" công hãm, như Sách Khải Huyền đã tiên báo (20:9), khiến cho một số chi thể của Người bị tử thương muôn đời về phần rỗi của họ vô cùng tiếc xót!
Bài Phúc Âm hôm nay cho thấy số phận bị hủy diệt của giáo đô Giêrusalem của Do Thái giáo chỉ vì tội lỗi của dân Chúa thế nào thì Bài Đọc 1, được trích từ Khải Huyền của Thánh Gioan cũng cho thấy viễn tượng về “một cuốn sách viết cả trong lẫn ngoài, có ấn niêm phong”, và về thẩm quyền duy nhất có thể mở cuốn sách bí mật đươc niêm ấn này, đó là: “Chiên Con tiến đến lấy cuốn sách nơi tay hữu Ðấng ngự trên ngai”.
Thế nhưng, cuốn sách đươc niêm ấn này không phải chỉ chất chứa danh sách của thành phần bị hủy diệt, mà là cuốn sách hằng sống, cuốn sách ghi tên những ai được cứu rỗi, bởi vì, nó được mở bởi Con Chiên Thiên Chúa, Đấng được Thánh Gioan thị kiến thấy trong Sách Khải Huyền và được ngài diễn tả như sau:
“Khi Chiên Con vừa cầm sách, thì bốn con vật phủ phục trước Chiên Con, cả hai mươi bốn trưởng lão cũng làm như thế, mỗi người mang đàn huyền cầm và chén vàng đầy hương thơm, tức là lời cầu nguyện của các thánh. Họ hát một bài ca mới rằng: ‘Lạy Ngài, Ngài đáng lãnh sách và tháo ấn, vì Ngài đã chịu chết và đã lấy máu Ngài mà cứu chuộc chúng con thuộc mọi chi tộc, mọi ngôn ngữ, mọi dân và mọi nước, về cho Thiên Chúa. Ngài đã làm chúng con trở thành vương quốc và tư tế cho Thiên Chúa; và chúng con sẽ được cai trị địa cầu’".
Bởi thê, bầu khí của mầu nhiệm cánh chung được Giáo Hội cử hành vào những tuần lễ cuối cùng qua phụng vụ Lời Chúa cho thấy phhấn khởi lien quan đến ơn cứu độ hơn là bi quan lien quan đến cái chết lần thứ hai, và bầu khí này được tỏ hiện qua các Bài Đáp Ca, bao gồm cả Bài Đáp Ca hôm nay:
1) Hãy ca mừng Chúa một bài ca mới; hãy vang lên lời khen ngợi trong công hội các tín đồ. Israel hãy mừng vui vì Ðấng tạo tác bản thân; con cái Sion hãy hân hoan vì vua của họ.
2) Họ hãy hoà nhạc để ngợi khen Người; hãy hát mừng Người với cây đàn cầm, với trống con: bởi vì Chúa yêu thương dân Người, và ban cho kẻ khiêm nhường chiến thắng vẻ vang.
3) Các tín đồ hãy mừng rỡ trong vinh quang, hãy hoan hỉ trong những nơi khu phố. Miệng họ hãy reo lên lời hoan hô Thiên Chúa. Ðó là vinh quang cho mọi tín đồ của Chúa.
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL. Nếu có thể xin nghe chia sẻ theo cảm hứng hơn là đọc lại bài chia sẻ trên đây
Thu.5.XXXIII.mp3 [2]