CON ‘ĐẦY TỘI’, CHÚA ‘ĐẦY TÌNH’
“Ở đâu tội lỗi đầy tràn, ở đó ân sủng càng chan chứa”.
Kính thưa Anh Chị em,
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay nói đến ‘tội tình’. Ở đâu có tội, ở đó có tình; ở đâu có tình, tội được giảm khinh. Các biệt phái nhìn người khác như kẻ ‘có tội’; Chúa Giêsu nhìn họ như người ‘cần tình’.
Tin Mừng kể chuyện những gì xảy ra tại nhà biệt phái Simon. Biết Chúa Giêsu ở đó, một phụ nữ đến, mang theo lọ dầu thơm; đứng phía chân Ngài, bà khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm chân Ngài, bà lấy tóc lau, xức thuốc thơm và hôn chân Ngài. Simon tự nhủ, ‘Nếu ông này là tiên tri thì phải biết người đàn bà đang động đến mình là ai, thuộc hạng người nào, một đứa ‘đầy tội’’. Câu nói của Simon biệt phái thật thú vị, thú vị ở chỗ, Chúa Giêsu là tiên tri của các tiên tri, Ngài biết phụ nữ chạm vào mình thuộc loại nào; Ngài biết tội của bà, biết ở một mức độ lớn hơn nhiều so với những gì Simon biết. Vì những lý do đó, Ngài đã đối xử với bà theo cách của Ngài, một cách ‘đầy tình’.
Vậy thì phụ nữ này thuộc hạng người nào? Đó là một phụ nữ, cũng là một tội nhân, đang thực lòng thống hối. Chính nỗi đau buồn của bà về tội lỗi mình đã mở ra trái tim Chúa Giêsu và Ngài kịp đổ ‘đầy tình’ xót thương cho bà. Buồn thay, Simon biệt phái không thể nhìn quá bề mặt, ông nhìn bà ‘đầy tội’; ông trách Chúa Giêsu vốn sẽ ‘nhiễm uế’ vì bà ấy; đang khi Ngài lại nhìn thấy thấu suốt tâm can bà, để cho bà đụng vào Ngài. Simon không thể hiểu tại sao Chúa Giêsu lại để cho mình phải ‘nhiễm uế’ bởi một người ‘đầy tội’ như thế. Vậy mà, khi để mình ‘nhiễm uế’ bởi tội nhân, Chúa Giêsu dạy cho Simon cũng như dạy chúng ta một bài học ‘đầy tình’; đó là sự khác biệt giữa tội lỗi với tội nhân. Ngài không chấp nhận tội lỗi, nhưng đón nhận tội nhân; không đồng tình với tội lỗi, nhưng động lòng với tội nhân; không khoan nhượng với tội lỗi, nhưng khoan dung với tội nhân.
Một câu hỏi khác còn thú vị hơn, tại sao người phụ nữ ‘đầy tội’ này lại dám tỏ tình cách công khai với một Giêsu ‘đầy tình’ giữa thế giới các đấng mày râu, đang khi truyền thống Do Thái không cho phép phụ nữ xuất hiện kiểu như thế? Phải chăng bà đã khám phá một điều gì đó trong trái tim ‘đầy tình’ của con người Chúa Giêsu, một Thiên Chúa làm người vốn không thể giấu kín lòng thương xót của Người đang bộc lộ qua ánh mắt nhân từ và đầy lòng trắc ẩn của con người Giêsu. Phải chăng trái tim khô héo vì tình của bà nay đang được ngụp lặn trong suối nguồn tươi mát từ trái tim đầy tình của Chúa, khiến bà không còn sợ hãi để đến gần con người đầy tình xót thương này.
Thư Côrintô hôm nay cho thấy Thánh Phaolô biết mình là ai, biết Chúa Giêsu là ai. Phaolô coi mình là một người ‘đầy tội’, “Tôi đã bắt bớ Hội thánh của Thiên Chúa”; và coi Chúa Giêsu là một người ‘đầy tình’, “Đức Kitô đã chết vì tội lỗi chúng ta”. Chính Thiên Chúa, Đấng ‘đầy tình’ đã xót thương đổi mới con người Phaolô, từ một con người ‘đầy tội’ trở thành sứ giả loan báo một Thiên Chúa ‘đầy tình’, “Nhưng nay tôi là người thế nào là nhờ ơn Thiên Chúa”. Thật chí lí, Thánh Vịnh đáp ca hôm nay trào tràn niềm vui, “Hãy tạ ơn Chúa, vì Chúa nhân từ”, một niềm vui phục sinh của những ai vốn là người ‘đầy tội’ được xót thương; và đến lượt mình, kỳ diệu thay, họ ra đi loan báo Tin Mừng Phục Sinh, “Tôi không chết, nhưng tôi sẽ sống và tôi sẽ loan truyền công cuộc của Chúa”.
Thật thấm thía khi chúng ta cùng đọc lại những lời của Thánh Caesario, “‘Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương’. Anh em thân mến, tiếng ‘thương xót’ thật là dịu êm. Tiếng ‘thương xót’ mà đã êm tai như thế, thì chính lòng thương xót lại còn dịu ngọt biết bao! Ai cũng muốn được người ta thương xót, nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng xử sự để đáng được xót thương; người nào cũng muốn nhận mà ít kẻ muốn cho. Này bạn, sao bạn dám chường mặt xin điều mà bạn vẫn chối khéo? Ai muốn được thương xót trên trời, phải biết xót thương dưới đất”.
Anh Chị em,
Chúa Giêsu biết lòng dạ mỗi người, Ngài thấy rõ những gì chất chứa ở đó hơn bất cứ ai có thể nhìn thấy, kể cả đương sự. Ngài biết ở đó cố chấp hay buồn phiền; cáu kỉnh hay thờ ơ; khắt khe hay nhân ái. Ngài biết tất cả và sẽ hành động ‘đầy tình’, sao cho phù hợp nhất vì không gì có thể lừa dối Ngài. Hãy để Ngài đi vào những giờ phút cầu nguyện của mình, Ngài sẽ tiết lộ tội lỗi và sự yếu đuối của mỗi người; Ngài sẽ làm điều đó với sự dịu dàng, thương xót và nhen lên ở đó ngọn lửa thống hối. Và nếu đáp ứng, chúng ta cũng sẽ được Ngài chào đón như đã chào đón người phụ nữ tội lỗi. Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con ‘đầy tội’, Chúa ‘đầy tình’, xin xót thương con; xin đừng để con rơi vào cạm bẫy đoán xét anh em, cho con biết đối xử ‘đầy tình’ với họ như Chúa đã đối xử ‘thắm tình’ với con”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
THOẢ TÌNH CHIÊM NGƯỠNG THÁNH NHAN
“Lạy Chúa, khi thức giấc, con được thoả tình chiêm ngưỡng thánh nhan”.
Kính thưa Anh Chị em,
Thật bất ngờ khi chỉ với một hai câu, Luca đã vẽ nên một bức tranh thật đẹp của đoàn người đi theo Chúa Giêsu trên con đường rao giảng của Ngài. Bức tranh ấy nói với chúng ta thật nhiều. Ai chỉ một lần cảm nghiệm được Chúa Giêsu, người ấy sẽ chỉ mong ‘được thoả tình chiêm ngưỡng thánh nhan’.
Trên bước đường sứ vụ không mệt mỏi của mình, Chúa Giêsu không lẻ loi. Đi theo Ngài, còn có các môn đệ và một số phụ nữ đã được Ngài chữa lành, thứ tha; những con người đã được Ngài chạm đến. Ước muốn đi theo Chúa Giêsu không chỉ là một cảm xúc, dẫu cảm xúc có liên quan; nhưng trước hết, ước muốn này đã đến từ một lòng biết ơn đáng kinh ngạc; lòng biết ơn này dẫn họ đến một tình cảm sâu sắc. Đó là mối tương quan được tạo ra bởi những quà tặng của ân sủng và cứu rỗi. Những con người say mê Chúa Giêsu, đi theo Ngài, giờ đây, trải nghiệm một mức độ tự do nhiều hơn đối với tội lỗi so với những trải nghiệm trước đây. Chính ân sủng của Thiên Chúa đã biến đổi họ và kết quả là, họ sẵn sàng và tự nguyện để Chúa Giêsu trở thành trung tâm cuộc sống của mình và như thế, họ dán mắt vào Ngài, chiêm ngưỡng Ngài và sẵn sàng đi theo Ngài bất cứ nơi đâu.
Những con người được Chúa Giêsu chạm đến không chỉ có nhóm mười hai hoặc các phụ nữ đạo đức thời Ngài, họ còn là những người nam người nữ mọi thời, mọi nơi; đó là những người đã được Đức Giêsu Kitô Phục Sinh chạm đến, chữa lành, thứ tha và biến đổi. Thánh Phaolô là một ví dụ điển hình. Trên đường Đamas, con người này được Chúa Giêsu chạm đến, “Saul, Saul, sao ngươi bắt bớ Ta?”; để từ đó, Phaolô được chữa lành, thứ tha và biến đổi một cách không thể tin được; Phaolô đã say mê Chúa Giêsu, quên hết mọi sự để dán mắt vào Ngài và trở nên một chứng nhân phục sinh. Trong thư Côrintô hôm nay, con người được biến đổi này đã nói đến Đấng Phục Sinh đó, “Nếu chúng ta chỉ hy vọng vào Đức Kitô trong đời sống hiện tại mà thôi, chúng ta là những người đáng thương hại nhất”; “Đức Kitô đã sống lại, Người là hoa quả đầu mùa của những ai đã an giấc ngàn thu”.
Hơn hai ngàn năm qua, Chúa Giêsu không ngừng chạm đến những con người mọi thời; và ngay hôm nay, Ngài đang tiếp tục chạm đến các tâm hồn, trong đó, có chúng ta. Nhưng liệu Ngài đã làm được gì nơi chúng ta? Ngài có biến đổi, chữa lành; và quan trọng hơn, Ngài có là lẽ sống, Đấng chúng ta hằng ước ao chiêm ngưỡng như lời Thánh Vịnh đáp ca hôm nay, “Lạy Chúa, khi thức giấc, con được thoả tình chiêm ngưỡng thánh nhan”. Trả lời các câu hỏi này, chúng ta thấy mình còn nhiều thiếu sót.
Thời trung học, một thanh niên nói với cô bạn cùng lớp, “Chúng ta là BF”, cô gái hỏi, “BF là gì?”, chàng đáp, “Best Friend, bạn thân nhất”; cuối năm đại học, sau nhiều cuộc hẹn, cậu sinh viên nói, “Anh là BF của em”, cô gái hỏi, “BF là gì?”, “Boy Friend, bạn trai đấy”. Ra trường, họ cưới nhau, nhìn những đứa con đáng yêu, người cha nói, “Anh là BF”, người mẹ trẻ vẫn nhẹ nhàng, “BF là gì?”, “Babies’ Father, cha của các con”; con cái lớn dần, người chồng nói với vợ, “Chúng mình là BF”, người vợ tươi cười hỏi, “BF là gì?”, “Beautiful Family, gia đình hạnh phúc”. Một ngày hạ, đôi vợ chồng già cùng ngắm ráng chiều, ông lão nói, “Chúng ta là BF”, bà hỏi, “Là gì nữa ông?”, “Be Forever, mãi mãi thuộc về nhau”. Tại phòng cấp cứu, ông nói, “BF nhé”, với những nếp nhăn lo lắng, bà hỏi, “BF là gì hỡi ông?”, “Bye Forever, mãi mãi tạm biệt”… rồi ông nhắm mắt. Vài ngày sau, trước khi ra đi, bà kịp thăm ngôi mộ của chồng và nhất là kịp nói với ông, “Beside Forever, mãi mãi bên nhau”. Tại nghĩa trang buồn, người ta nhìn thấy có hai ngôi mộ nằm cạnh nhau; lạ thay, ở đó, nhiều khóm hồng khoe sắc, ong bướm lượn lờ, ngày ngày chim chóc ríu rít đến làm tổ… như để ngợi ca mối tình thuỷ chung.
Anh Chị em,
Còn hơn mối tình thuỷ chung của đôi vợ chồng già, chúng ta không chỉ đi theo Chúa Giêsu tận chân trời góc biển, nhưng sẽ cùng Ngài hợp hoan mãi mãi trong nhà Cha trên trời để chiêm ngưỡng thánh nhan Cha. Mãi mãi trong nhà Cha, chiêm ngưỡng thánh nhan Cha trong Chúa Giêsu là giấc mơ ngàn đời của Thiên Chúa cho từng người. Để được như thế, vấn đề là mỗi người chúng ta hãy để cho Chúa Giêsu chạm đến; một khi đã chạm vào, Ngài sẽ biến đổi, tha thứ và chữa lành, khiến chúng ta cũng chỉ còn một ước mong duy nhất là được chiêm ngưỡng, tìm kiếm và sống cho một mình Thiên Chúa.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, mỗi ngày, qua Thánh Lễ, xin hãy chạm đến con, thứ tha, chữa lành và biến đổi con. Cho con say mê Chúa để làm tất cả mọi sự trong Chúa, vì Chúa và cho Chúa; và như thế, ngày sống của con trở nên một ngày thoả tình chiêm ngưỡng thánh nhan”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)