MỘT SỰ TÒ MÒ THÁNH THIỆN
“Còn Người, thì lánh vào nơi hoang vắng và cầu nguyện”.
Kính thưa Anh Chị em,
Sẽ rất ngạc nhiên khi chúng ta nói, một trong những phương cách hữu hiệu nhất để lôi kéo các tâm hồn đến với Chúa, là khơi lên trong họ ‘một sự tò mò thánh thiện’. Đó là trải nghiệm quý báu Chúa Giêsu để lại cho các môn đệ và cho cả chúng ta. Tin Mừng hôm nay cho biết, sau phép lạ thần kỳ Ngài dành cho một người cùi, tiếng đồn về Ngài lan rộng, dân chúng đông đảo kéo đến để nghe và được chữa lành, “Còn Người, thì lánh vào nơi hoang vắng và cầu nguyện”.
Thật dễ dàng để tưởng tượng bối cảnh mọi người trong thành hôm ấy phấn chấn làm sao khi họ đang trầm trồ về phép mầu cả thể này; một người phong cùi tìm đến Chúa Giêsu, mở miệng thốt lên chỉ một lời, “Lạy Thầy, nếu Thầy muốn, Thầy có thể cho tôi được sạch”; Ngài chạm đến người ấy và cũng chỉ một lời, “Ta muốn, hãy nên trơn sạch” thì phép lạ đã xảy ra! Dân thành phớn phỡ nức lòng, họ nghĩ đến bệnh tật của họ, bệnh tật của những người thân yêu và họ muốn tất cả được chữa lành. Thế nhưng, hơn cả việc được chữa lành; ở đây, còn có một điều gì đó hấp dẫn hơn, thú vị hơn và nhất là ‘mang tính tiên tri’ hơn; đó là ngay khi đám đông đang phấn khích về Ngài, thì Chúa Giêsu rút khỏi họ để tìm một nơi hoang vắng và cầu nguyện. Ôi! Xem ra, Ngài muốn gợi lên trong tâm hồn của những con người này ‘một sự tò mò thánh thiện’ về một cái gì đó vốn sẽ quý hơn phép lạ ngàn lần. Vậy thì tại sao Ngài làm điều này?
Toàn bộ sứ vụ loan báo Tin Mừng của Chúa Giêsu tựu trung chỉ ở một điều, là lôi kéo mọi người đến với Chúa Cha, tỏ cho họ biết ơn cứu độ và lòng thương xót của Người. Ngài chu toàn sứ vụ này không chỉ bằng việc dạy dỗ hoặc những phép lạ chữa lành hiển hách nhưng còn bằng cách nêu gương cầu nguyện cho người khác; Ngài khơi lên trong các tâm hồn ‘một sự tò mò thánh thiện’ khi họ thấy Ngài mải mê cầu nguyện. Việc Ngài tìm nơi hoang vắng để được ở một mình với Chúa Cha sẽ chứng tỏ cho những con người đang phấn chấn những muốn tôn Ngài làm vua này và nhất là cho các môn đệ của Ngài thấy điều gì là quan trọng nhất trong công cuộc loan báo Tin Mừng. Điều quan trọng nhất không phải là giảng hay, cũng không phải là phép mầu thể chất này, phép lạ nhãn tiền nọ; càng không phải là việc cho ăn hay từ thiện bác ái… nhưng quan trọng nhất vẫn là việc cầu nguyện. Cầu nguyện và nhiệm hiệp với Cha trên trời là điều quan trọng nhất.
Tại một bảo tàng viện ở Greenfield Village, Detroit, Michigan, có một đầu máy xe lửa chạy bằng hơi nước khổng lồ, hơn 200 tuổi. Bên cạnh phần máy móc phức tạp này là một tấm biển hiển thị chi tiết các chỉ số áp suất của lò hơi, kích thước, số bánh xe, mã lực, chiều dài, trọng lượng và nhiều điều khác. Nhưng thú vị nhất là dòng cuối cùng, dòng ấy ghi rằng: 96% năng lượng tạo ra được sử dụng để di chuyển đầu máy; và chỉ có 4% để kéo tải.
Anh Chị em,
Hẳn Chúa Giêsu hôm nay cũng muốn nói với mỗi người chúng ta trong mọi đấng bậc rằng, sứ vụ loan báo Tin Mừng của một môn đệ cần đến 96% năng lượng có được do việc cầu nguyện, nếu không nói là 100%; chính việc cầu nguyện làm cho người môn đệ ‘chuyển động’; những việc khác, kể cả việc giảng dạy và làm phép lạ, xem ra chỉ là 4% kéo theo. Qua đó, chúng ta thấy, việc kết hiệp với Chúa, sống với Chúa quan trọng đến mức nào; bởi lẽ, đây chính là điều cuốn hút hơn cả, hấp dẫn hơn cả, đồng thời, khơi lên ‘một sự tò mò thánh thiện’ hơn cả nơi những con người mà Thiên Chúa cũng muốn ước ao gặp gỡ. Đây là một trong những cách thức hữu hiệu nhất để chia sẻ Tin Mừng cho người khác, khi chúng ta cho họ chứng kiến việc cam kết cầu nguyện của mình; không nhằm nhận được lời khen nhưng để họ biết rằng, điều quan trọng nhất trong cuộc sống của chúng ta là chính Thiên Chúa. Khi chúng ta tham dự Thánh Lễ hàng ngày, hoặc chỉ đơn giản, dành thời giờ để cầu nguyện trước bàn thờ, trong phòng… người khác sẽ chú ý và bị cuốn hút với ‘một sự tò mò thánh thiện’, và điều này sẽ dẫn họ đến đời sống cầu nguyện.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con xác tín, con phải là tông đồ cầu nguyện trước khi là tông đồ rao giảng; nhờ đó, ‘một sự tò mò thánh thiện’ sẽ được khơi lên nơi anh em con; với thời gian và ơn Chúa, họ sẽ nhận biết Chúa, yêu mến Chúa như Chúa đang nhận biết con và xót thương con”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
***************
HÀNH TRÌNH CỦA NIỀM VUI
“Niềm vui của tôi như thế là đầy đủ”.
Kính thưa Anh Chị em,
Hẳn các môn đệ của Gioan Tẩy Giả đã phải sững sờ khi nghe thầy mình giải đáp thắc mắc về việc một ông Giêsu nào đó, người được Gioan làm phép rửa, nay lại dám cạnh tranh và ‘dành khách hàng’ của thầy mình. Gioan đã trả lời cho họ một cách hồn nhiên vui tươi, “Niềm vui của tôi như thế là đầy đủ. Người phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại”. Thật bất ngờ! Chúng ta gặp được niềm vui của một vị thánh. Để cho Thiên Chúa lớn lên và con người biết nhỏ lại, đó là đường nên thánh của Gioan; đúng hơn, một hành trình nên thánh có tên là ‘hành trình của niềm vui’.
Để có được một niềm vui hồn nhiên đến thế, hẳn Gioan Tẩy Giả đã phải trải qua một hành trình dài; ‘hành trình chờ đợi’, ‘hành trình khám phá’, ‘hành trình thanh luyện’, ‘hành trình cảm nghiệm’ và ‘hành trình làm chứng’ cho Đấng mình tiền hô. Việc đi trước, chuẩn bị cho Con Thiên Chúa của Gioan không phải là một cuộc bách bộ trong rừng hay một cuộc dạo chơi ngoài công viên; trái lại, Gioan đã trả một giá khá đắt cho ‘hành trình của niềm vui’ đó, hành trình của một sứ vụ. Ngay khi còn trẻ, Gioan đã từ bỏ tất cả mọi thứ để đặt Thiên Chúa lên hàng đầu, Gioan chăm chú lắng nghe Người với tất cả trái tim và chí khí của một người trẻ; Gioan rút vào sa mạc, tước bỏ những nhu cầu cấp thiết của mình để tự do bay theo sức đẩy của Thánh Linh. Tất nhiên, một số tính cách đặc thù của Gioan là duy nhất, không trùng lặp ở đâu khác, chúng không phải là những gì cần có cho mọi người; thế nhưng, chứng tá của Gioan là mẫu mực cho bất cứ ai tìm kiếm ý nghĩa cho cuộc sống mình và muốn sở hữu một niềm vui đích thực. Đặc biệt, Gioan là kiểu mẫu tuyệt vời cho người tông đồ vốn được mời gọi loan báo Chúa Kitô cho người khác. Họ cũng sở hữu niềm vui như Gioan bằng cách rứt mình khỏi mọi ràng buộc của bản thân, ràng buộc của thế gian; không lôi cuốn người khác về phía mình nhưng hướng họ về phía Chúa Giêsu.
Rõ ràng, sự khiêm nhường đã trở nên nền tảng căn bản của niềm vui nơi Gioan, một niềm vui đòi hỏi người môn đệ một quá trình bỏ mình, chọn lựa Thiên Chúa và trở nên dễ bảo với Thánh Thần; quá trình đó là một hành trình dài, một hành trình thanh tẩy nội tâm, cũng là ‘hành trình của niềm vui’. Chìa khoá để giữ lấy niềm vui này cũng là chìa khoá để hiểu vai trò của mỗi người trong sứ vụ tông đồ, cũng như để hoàn thành vai trò riêng của mình. Nếu chúng ta tâm niệm “Tất cả chỉ vì vinh danh Chúa và cứu các linh hồn” thì không gì có thể khiến chúng ta chùn bước; thế nhưng, chúng ta cần biết khi nào phải hành động theo ý muốn của Thiên Chúa, khi nào phải lùi bước để người khác làm theo ý muốn của Người. Phải, làm theo ý muốn của Thiên Chúa, không hơn, không kém và không gì khác. Thêm vào đó, tâm niệm của Gioan phải luôn vang vọng trong lòng chúng ta, “Người phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại”. Đây là một hình mẫu lý tưởng tông đồ cho tất cả những ai phục vụ Chúa Kitô và Hội Thánh Ngài, những ai muốn đi hết hành trình của mình, ‘hành trình của niềm vui’.
Một ngày kia, một cậu bé ấn tượng bởi hình ảnh một người tội nghiệp bị đóng đinh trên cây thập giá; lớn lên hình ảnh Chúa Giêsu khổ nạn vẫn đeo bám cậu và cậu luôn suy gẫm, chiêm ngắm thánh giá của Ngài. Và cậu bé ấy đã sáng tác bài thánh ca đầu tiên của mình, “When I Survey the Wondrous Cross”, tạm dịch, ‘Khi Tôi Chiêm Ngưỡng Thánh Giá Kỳ Diệu’. Cậu bé ấy là Isaac Watts. Và “Joy to the World”, tạm dịch, ‘Niềm Vui Cho Nhân Loại’, một trong những tác phẩm cuối cùng trong số gần 350 thánh ca Isaac Watts viết, đó là bài thánh ca hơn 300 tuổi, được yêu chuộng, đứng sau “Đêm Thánh Vô Cùng” bất hủ mỗi khi Giáng Sinh về trên hàng trăm quốc gia.
Anh Chị em,
Từ việc ‘Chiêm ngắm thánh giá kỳ diệu’ của Chúa Giêsu, Isaac Watts thấy được ‘Tình yêu cứu độ của một Hoàng Tử Vinh Quang chuộc lại một thế giới đã mất’; để rồi, ‘Tất cả những điều viển vông, những điều quyến rũ tôi nhất, tôi hy sinh chúng cho máu thánh của Ngài’. Để ‘nhân loại và chính tác giả’ có được niềm vui thực sự như nội dung bài hát, Isaac Watts đã hy sinh cho máu thánh Chúa; đây cũng là một sự thanh tẩy nội tâm. Và chúng ta có thể nói, hành trình sáng tác của Isaac Watts là một hành trình đầy cam kết, dấn thân, cũng là ‘hành trình của niềm vui’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, chớ gì không một giây phút nào mà con không hoàn toàn phó thác toàn thân cho Chúa như một chiếc bình để Ngài đổ đầy vào đó Thánh Thần và tình yêu. Và như thế, hành trình đời con cũng sẽ là một ‘hành trình của niềm vui’”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)