CHÚNG TA PHẢI TÌM LỐI VÀO VƯƠNG QUỐC
Chúa Nhật XXVIII Thường Niên – năm A (Isaiah 25: 6-10, Psalm 23; Philippians 4: 12-14, 19-20; Matthew 22: 1-14)
Tầm nhìn của Isaiah về bữa tiệc của Thiên Chúa là một người sành ăn và thích thú rượu vang sành điệu: thực phẩm cao lương, rượu vang mỹ vị và tất cả những thứ này đều phong phú dồi dào. Thiên chúa không keo kiệt mà là hào phóng vượt qua sức tưởng tượng. Vương quốc của Thiên Chúa luôn giữ vai trò ám chỉ một bữa tiệc và điều này là chủ đề tiếp tục thông qua Tân Ước.
Nhưng đồ ăn và thức uống không phải là trọng tâm chủ yếu của tầm nhìn lễ hội sẽ diễn ra trên núi của Chúa – dư âm của giao ước tại Sinai nhưng cũng trong thế giới cổ đại một nơi mà con người và thần linh gặp gỡ. Nhưng tối quan trọng hơn thậm chí là một thực tế đó là dành cho tất cả mọi dân tộc – đây không phải là một một lễ hội dành cho một đám đông đặc biệt hay được bầu chọn. Có rồi một sự hiểu biết phổ quát về Thiên Chúa đã ảm đạm nhạt nhòa. Nhưng phúc lành ấy đã vượt quá xa giới hạn một bữa ăn thịnh soạn. Thiên Chúa sẽ xua tan bóng tối và loại đi gánh nặng mà đàn áp tất cả các dân tộc – kèm theo cái chết và sự sợ hãi, khiếp đảm. Thêm vào đó là lau đi những giọt nước mắt và chấm dứt khổ đau – nói một cách khác, mọi thứ mà con người đã khao khát từ lâu kể từ khi dòng thời gian khởi thủy.
Chúng ta có thể đưa ra những câu nghi vấn không tránh khỏi. Khi nào? Nhưng đây không phải là điều gì đó mà chỉ quẩn quanh góc độ, cũng chẳng phải là lời hứa “chiếc bánh trên bầu trời” theo tục ngữ sau khi chết. Đó là tầm nhìn an ủi của một Thiên Chúa yêu thương, hào phóng, và khuyến khích, động viên cho toàn nhân loại. Nó có ý nghĩa để bảo đảm với chúng ta rằng bất cứ điều gì mà nhân loại phải chịu cùng cực và khổ đau sẽ phải trải qua – và sẽ rất nhiều – đó không phải là số phận cuối cùng của chúng ta, và cũng chẳng phải là lời cuối của Thiên Chúa. Thiên Chúa muốn hạnh phúc, hòa bình và cứu độ cho tất cả mọi người và sẽ không bị cản trở. Nhưng khi điều đó xảy ra còn tùy thuộc rất nhiều vào sự hợp tác của con người và sự cởi mở trước ân sủng. Tron một thế giới, nơi mà tiêu cực có vẻ như ngự trị, duy trì được tầm nhìn này là điều quan trọng trong tâm trí và tâm hồn của chúng ta như một nguồn cảm hứng và cội nguồn của hy vọng trong những lúc tối tăm. Thiên Chúa sẽ duy nhất là người trợ giúp và là người cứu chuộc của chúng ta.
Thiếu nhu cầu căn bản không phải là một trải nghiệm thú vị và hầu hết mọi người ai cũng khao khát sự phong phú. Nhưng với Thánh Phao-lô là điều gì đó thờ ơ trước sự dư thừa hay thiếu thốn – ông đã tạo những gì tốt nhất của bất kỳ trường hợp nào mà chính ông thấy và có một cảm giác mãn nguyện. Món quà sức mạnh của Thiên Chúa cho phép Thánh Phao-lô vượt lên trên hoàn cảnh bên ngoài của mình cùng sự yếu đuối của mình. Khi trọng tâm được tập trung vào Thiên Chúa thay cho cái tôi chúng ta sẽ ít bị ràng buộc bởi những hạn chế. Chúng ta có nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ.
Người ta sẽ nghĩ rằng mọi người sẽ rất háo hức tham dự bữa tiệc nước trời được mô tả trong tầm nhìn tiên tri của Isaiah. Lý do trần thế có thể bị người ta từ chối là gì? Và vì dụ ngôn của Thánh Mat-thêu chỉ là một phản ứng như vậy. Nhà vua mời nhiều người tới dự bữa tiệc cưới trang trọng cho con trai của ông. Nhưng những người được mời đưa ra một loạt những lời xin lỗi và thậm chí còn nhạo báng. Họ không thể bị phiền hà và ít nhất không một chút quan tâm. Thậm chí một số người đã ngược đãi và giết chết những người giúp việc chịu trách nhiêm đi mời. Nhà vua bị hất hủi này đã kéo theo một sự trả thù khủng khiếp, giết chết những kẻ giết người và thiêu hủy thành phố của họ. Điều đó có vẻ như hơi quá. Sau đó ông mời toàn dân chúng và những người không quan trọng tới dự tiệc. Vì trong đoạn trích trước đó của bản chất này, mục đích là để hợp thức hóa dân Do Thái và để thiết đặt những cộng đồng Ki-tô giáo như là dân mới của Thiên Chúa – điều gì đó mà ngày nay chúng ta kiên quyết từ chối. Đồng thời nó minh họa sự đáp ứng hoàn toàn rất người trước những lời mời thiêng liêng thánh thiện.
Chúng ta thường đắm mình trong những mối quan hệ riêng của chúng ta và thực sự không bị làm phiền toái. Chiếu lệ hoặc niềm tin tôn giáo theo tục lệ chung là việc tháo khỏi cái móc – loại từ chối ảo. Nhưng người nghèo là gì, những người mà bị làm nhục và bị đuổi ra khỏi bữa tiệc là ai? Điều đó có vẻ như là thiếu công bằng – việc trục xuất ấy chỉ đơn thuần ông ta không mặc quần áo đẹp ngày Chúa Nhật của mình. Câu chuyện tạo một sự nghiêm khắc nhưng quan điểm đúng đắn. Được mời tới dự tiệc Thiên Chúa không phải chỉ thực hiện cho những người được ban bố. Không có sự thông qua tự do đối với vương quốc. Trong Kinh Thánh những sản phẩm may mặc ngụ ý trạng thái nội tại của con người và trang phục trịnh trọng sẽ có sự biểu thị về lòng biết ơn không đáng bao gồm trong lễ kỷ niệm và danh dự được nhà vua ban. Chúng ta đã đáp lại như thế nào trước bao nhiêu ân sủng và phúc lành của Thiên Chúa?
(Nguồn: Regis College – The School of Theology)
Jos. Tú Nạc, NMS