CHÚA THÁNH LINH
ĐẤNG BAN SỰ SỐNG và TÌNH YÊU
Giáo Lý dựa trên Kinh Tin Kính do Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II giảng dạy. Đây là sách về giảng dạy giá trị và đầy đủ nhất về Chúa Thánh Thần để học hỏi và tìm hiểu.
Lễ Hiện Xuống Khai Sinh Dân Thiên Chúa, một Dân Thánh
Vào ngày Lễ Hiện Xuống tại Jerusalem, các tông đồ cùng với cộng đoàn tiên khởi các môn đệ của Chúa Kitô tụ họp trong căn phòng trên lầu với Mẹ Maria của Chúa đã nhận được Chúa Thánh Linh. Như vậy lời Chúa Giêsu hứa với các ngài khi rời khỏi trần thế về với Chúa Cha đã hoàn tất đối với các ngài. Vào ngày đó, Giáo Hội khởi nguồn từ cuộc tử nạn của Chúa Cứu Thế được giới thiệu với thế giới. Cha sẽ bàn về đề tài này trong bài giáo lý kế tiếp.
Bây giờ cha muốn trình bày việc Chúa Thánh Linh ngự xuống là việc chu toàn giao ước mới trong Máu Chúa Kitô, khai sinh Dân mới của Thiên Chúa. Đây là cộng đồng những người “đã được thánh hiến trong Chúa Giêsu Kitô” (1 Cor 1:2). Khởi đầu từ những người này, Chúa Kitô đã thiết lập “một vương quốc tư tế cho Thiên Chúa Cha của Ngài” (Kh 1:6; tc. 5:10; 1 Pet 2:9). Toàn thể sự việc này xảy ra nhờ Chúa Thánh Linh.
Để hiểu thấu được đầy đủ ý nghĩa quan trọng của chân lý trên đây, như Thánh Tông Đồ Phêrô, Phaolô và Sách Khải Huyền đã loan báo, chúng ta cần nhắc lại một chút về việc thiết lập giao ước cũ giữa Thiên Chúa với dân tộc Israel. Vị đại lãnh tụ Moses đã trình bày giao ước cũ sau khi giải phóng dân Israel khỏi ách nô lệ Ai cập. Các văn bản biểu thị rõ ràng rằng giao ước cũ đó đã không bị hạ xuống hàng như giao kèo thiết lập trên nhiệm vụ song phương. Thiên Chúa đã chọn dân Israel làm dân riêng Ngài để dân tộc đó trở nên của riêng Ngài, bởi vì chính Ngài là Thiên Chúa của họ.
Chúng ta hãy đọc trong Sách Xuất Hành: “Vì thế, bây giờ nếu các ngươi tuân giữ lời Ta và giữ giao ước của Ta, các ngươi sẽ là của riêng Ta giữa mọi dân tộc; vì toàn thể trái đất là của Ta, và đối với Ta các ngươi sẽ là một vương quốc tư tế và một dân thánh” (Xh 19:5-6). Sách Đệ Nhị Luật nhắc lại và xác nhận điều Thiên Chúa loan báo trong Sách Xuất Hành. “Vì các ngươi (Israel) là một dân thánh đối với Chúa Thiên Chúa các ngươi; Chúa là Thiên Chúa các ngươi đã chọn các ngươi làm dân tộc của riêng (sequllah) Ngài, giữa muôn dân tộc sống trên mặt đất” (Đnl 7:6; tc. 26:18). (Nhân thể, chúng ta có thể ghi chú: từ ngữ sequllah có nghĩa là “kho tàng riêng của vua.”)
Sự lựa chọn của Thiên Chúa phát xuất từ tình yêu hoàn toàn và tuyệt đối của Ngài, một tình yêu hoàn toàn vô điều kiện. Chúng ta đọc: “Không phải vì các ngươi đông số hơn bất cứ dân tộc nào khác mà Chúa yêu thương và chọn các ngươi, vì các ngươi là số ít nhất trong mọi dân tộc; nhưng chính vì Thiên Chúa yêu thương các ngươi và giữ lời Ngài đã hứa cho tổ tiên các ngươi, Chúa đã dùng tay quyền năng của Ngài cứu thoát các ngươi và chuộc các ngươi khỏi ách nô lệ” (Đnl 7:7-8). Sách Xuất Hành cũng mô tả điều đó một cách linh hoạt: “Các ngươi đã thấy điều Ta làm cho dân Ai cập, và Ta đã nâng đỡ các ngươi trên đôi cánh đại bàng và đưa các ngươi đến với Ta” (Xh 19:4).
Thiên Chúa hành động vì yêu thương vô điều kiện. Tình yêu này ràng buộc dân tộc Israel với Thiên Chúa cách đặc biệt và khác thường. Qua đó dân tộc Israel trở nên sở hữu của Thiên Chúa. Dẫu vậy tình yêu đó đòi sự đền đáp, và vì thế đòi hỏi một trách nhiệm tình yêu về phía dân tộc Israel: “Các người phải hết lòng yêu mến Chúa Thiên Chúa của các ngươi” (Đnl 6:5).
Như thế trong giao ước một dân tộc mới, Dân Thiên Chúa, đã chào đời. Là “sản nghiệp” của Thiên Chúa có nghĩa là được thánh hiến cho Ngài, là dân thánh. Đó là điều Thiên Chúa cho toàn thể cộng đồng Israel biết qua ông Moses: “Các ngươi sẽ phải thánh thiện, vì Ta là Thiên Chúa của các ngươi là Đấng Thánh” (Lev 19:2). Chính vì sự lựa chọn đó mà Thiên Chúa đã tự hiến đức tính quan trọng nhất của Ngài là sự thánh thiện cho dân Ngài, và Ngài đòi hỏi điều đó từ dân Israel như là phẩm chất đời sống của họ.
Là một dân tộc được thánh hiến cho Thiên Chúa, dân Israel được kêu gọi trở thành một dân tộc tư tế: “Các ngươi sẽ được gọi là tư tế của Chúa, người ta sẽ nói về các ngươi là những người phụng sự Thiên Chúa của chúng ta” (Is 61:6).
Giao ước hoàn toàn mới mẻ và vĩnh cửu chỉ được thể hiện “trong máu Chúa Kitô” (tc. 1 Cor 11:25). Nhờ hy lễ thập giá, “Vị Cố Vấn mới, Parákletos” (tc. Jn 14:16) là Chúa Thánh Linh được ban cho những người “được thánh hóa trong Chúa Giêsu Kitô, những người được gọi là các thánh” (1 Cor 1:2). Thánh Phaolô viết trong Thư gửi các Kitô hữu tại Roma: “Gửi tới tất cả mọi người được Thiên Chúa yêu thương tại Roma, những người được gọi làm dân thánh” (Rom 1:7). Ngài cũng nói tương tự với các tín hữu tại Corinth: Gửi Hội Thánh của Thiên Chúa tại Corinth, với tất các thánh ở khắp miền Achaia” (2 Cor 1:1); với giáo đoàn tại Philippi, Ngài nói: “Gửi tất cả các thánh trong Chúa Giêsu Kitô ở Philippi” (Phil 1:1); và với giáo đoàn ở Colossae: “Gửi các thánh và anh em tín hữu trong Chúa Kitô tại Colossae” (Col 1:2); và với các tín hữu tại Ephesus: “Gửi các thánh tại Ephesus” (Eph 1:1).
Chúng ta thấy cùng cách diễn tả đó trong Công Vụ Tông Đồ: Ông Phêrô ... đến với các thánh sinh sống tại Lydda” (Cv 9:32; tc.9:41, và 9:13) “đến với các thánh tại Jerusalem”.
Tất cả những trường hợp này đều nói đến các Kitô hữu, tức là những anh chị em đã nhận được Chúa Thánh Linh. Chúa Thánh Linh là Đấng trực tiếp tạo dựng sự thánh thiện trên đó toàn thể đời sống Kitô hữu được xây dựng, do việc tham dự vào sự thánh thiện của chính Thiên Chúa: “Anh chị em được thánh hóa trong Thánh Linh Thiên Chúa” (1 Cor 6:11; tc. 2 Thess 2:13; 1 Pet 1:2).
Cũng phải nói như thế về sự thánh hiến mà nhờ Chúa Thánh Linh làm cho những người đã lãnh nhận Phép Rửa trở nên “một vương quốc tư tế cho Thiên Chúa Cha của Ngài” (tc. Kh 1:6; 5:10; 20:6). Thánh Phêrô trình bày rõ ràng chân lý này trong Thư I của ngài: “Hãy để Thiên Chúa, qua Chúa Giêsu Kitô, dùng anh chị em như những viên đá sống động mà xây dựng ngôi đền thờ thiêng liêng, tạo thành hàng tư tế thánh, dâng những lễ tế thiêng liêng đẹp lòng Thiên Chúa” (1 Pet 2:5). “Anh chị em là dòng giống được tuyển chọn, hàng tư tế vương giả, một dân thánh, dân riêng của Thiên Chúa, để anh chị em có thể tuyên xưng những kỳ công của Ngài là Đấng đã gọi anh chị em ra khỏi bóng tối mà vào nơi ánh sáng rực rỡ” (1 Pet 2:9). Chúng ta biết “điều đó được mạc khải cho họ” nhờ tiếng nói Phúc Âm và “nhờ Chúa Thánh Linh được phái từ trời xuống” (1 Pet 1:12).
Hiến Chế Lumen Gentium của Công Đồng Vatican II mô tả chân lý trên bằng những lời sau đây: “Chúa Kitô, vị thượng tế được tuyển chọn giữa muôn người” (tc. Heb 5:1-5), đã làm cho dân tộc mới đó trở nên ‘một vương quốc tư tế cho Thiên Chúa Cha của Ngài’ (Kh 1:6; tc. 5:9-10). Những người đã lãnh Phép Rửa, được Chúa Thánh Linh đổi mới và xức dầu thánh hiến để là đền thờ thiêng liêng và là một hàng tư tế thánh, như thế họ có thể hiến dâng lễ phẩm thiêng liêng và loan báo quyền năng của Đấng đã kêu gọi họ ra khỏi bóng tối mà đi vào ánh sáng rực rỡ (tc. 1 Pet 2:4-10)” (LG số.10).
Ở đây chúng ta đi tới chính cốt tủy của Giáo Hội là Dân Thiên Chúa và là cộng đồng các thánh, chúng ta sẽ trở lại đề tài này trong bài giáo lý tới. Tuy nhiên, các văn bản trích dẫn đã làm sáng tỏ việc xức dầu, tức là quyền năng và hành động của Chúa Thánh Linh, diễn tả theo điều kiện thánh thiện và thánh hiến của những con người mới này.
Buổi gặp chung ngày 16 tháng Tám, 1989
Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II
Links:
[1] https://thanhlinh.net/node/10173
[2] http://www.thanhlinh.net/