Nhảy đến nội dung

10 Bài suy niệm Thứ Sáu tuần II MC

10 Bài suy niệm Thứ Sáu tuần II MC

 (Lm. Anmai, CSsR)

 

DỤ NGÔN VỀ NHỮNG NGƯỜI TRỒNG NHO GIẾT NGƯỜI: BÀI HỌC VỀ SỰ BẤT TRUNG

Hôm nay, qua dụ ngôn về những người trồng nho giết người trong Tin Mừng thánh Mát-thêu, Chúa Giêsu đã dạy cho chúng ta một bài học sâu sắc về sự bất trung, sự phản bội và trách nhiệm của chúng ta đối với ơn gọi mà Thiên Chúa đã trao phó. Dụ ngôn này, như thường lệ trong các bài giảng của Chúa, không chỉ dành cho những người đương thời mà còn cho tất cả chúng ta hôm nay, những người đã nhận được ơn gọi từ Thiên Chúa trong Giáo hội và được kêu gọi sinh hoa trái trong Vương quốc Thiên Chúa.

Chúa Giêsu kể về một vườn nho mà chủ của nó giao cho những người trồng nho chăm sóc và thu hoạch trái. Khi mùa thu hoạch đến, ông chủ sai tôi tớ đến để nhận phần trái của mình, nhưng những người trồng nho đã không trả cho ông chủ phần của mình. Họ đã hành động một cách bạo tàn, thậm chí giết chết những người đến đòi quyền lợi chính đáng. Và khi ông chủ sai con trai của mình đến, họ lại giết chết con trai ông. Qua đó, Chúa Giêsu cho thấy một thực tế rằng sự bất trung của dân Israel đã đi đến mức độ cực đoan và không thể chấp nhận được.

Chúa Giêsu dùng dụ ngôn này để so sánh vườn nho với Israel, đất nước mà Thiên Chúa đã chọn và trao cho sứ mệnh cao cả là mang lại ơn cứu độ cho tất cả các dân tộc. Vương quốc Thiên Chúa đã được giao phó cho Israel, nhưng dân tộc này lại không thực hiện được sứ mệnh ấy. Họ đã không trung thành với giao ước mà Thiên Chúa đã ký kết với tổ phụ Abraham, và khi Chúa sai các ngôn sứ đến, họ đã không lắng nghe mà còn hành xử bạo tàn. Cuối cùng, khi Thiên Chúa sai chính Con của Ngài đến, họ đã giết chết Người. Và Chúa Giêsu tuyên bố: “Vì vậy, tôi nói với các người, Vương quốc Thiên Chúa sẽ bị lấy đi khỏi các người và trao cho một dân tộc sẽ sinh hoa trái” (Mt 21:43). Đây là lời cảnh báo nghiêm khắc dành cho Israel, nhưng đồng thời cũng là lời cảnh tỉnh cho mỗi người chúng ta hôm nay.

Chúa Giêsu không chỉ nói về một sự thay đổi trong những người trồng nho mà Ngài còn chỉ rõ rằng, Vương quốc Thiên Chúa sẽ không còn thuộc về những người phản bội nữa, mà sẽ được trao cho những ai biết sống xứng đáng, biết sinh hoa trái trong đức tin. Sự thay đổi này không chỉ là một sự thay thế bên ngoài mà là một sự thay đổi nội tại, là sự thành lập một dân tộc mới, một Israel mới, đó chính là Giáo hội, nơi mà tất cả những ai tin vào Đức Giêsu Ki-tô sẽ được kết hợp với nhau, và họ sẽ là những người sinh hoa trái đích thực cho Vương quốc Thiên Chúa.

Là những người đã được gọi và đã nhận lãnh ơn cứu độ qua Chúa Giêsu, chúng ta không thể chỉ dừng lại ở việc sống đức tin một cách cá nhân, tách biệt và khép kín. Chúng ta phải là những người mang lại hoa trái cho Vương quốc Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã trao cho chúng ta món quà quý giá nhất qua Ngài và sứ điệp của Ngài. Tuy nhiên, món quà này không phải là để chúng ta giữ riêng cho mình mà phải làm cho nó sinh hoa trái, phải chia sẻ nó với tất cả mọi người.

Đầu tiên, hoa trái mà chúng ta phải sinh ra là việc sống đức tin trong gia đình và cộng đồng Kitô hữu. Chúa đã dạy rằng: “Vì ở đâu có hai hoặc ba người họp lại nhân danh Thầy, thì Thầy ở giữa họ” (Mt 18:20). Đức tin của chúng ta không phải là một thực tại cá nhân, nhưng là một thực tại cộng đồng, nơi mà mỗi người cùng nhau sống đức tin, chia sẻ tình yêu và sự hỗ trợ lẫn nhau. Gia đình Kitô hữu là nơi chúng ta bắt đầu làm cho đức tin sinh hoa trái, là nơi mà tình yêu của Thiên Chúa phải được thể hiện qua những cử chỉ nhỏ bé nhưng đầy yêu thương.

Hoa trái thứ hai là việc truyền giáo, là một cộng đồng Kitô hữu cởi mở và sẵn sàng truyền đạt đức tin cho những người xung quanh. Được Chúa Phục Sinh ở giữa, cộng đồng này trở nên hấp dẫn và có sức thu hút mạnh mẽ. Chúng ta không thể giữ đức tin của mình trong một vòng tròn nhỏ hẹp mà phải chia sẻ cho tất cả những ai chưa nhận biết Chúa, để họ cũng được biết đến tình yêu cứu độ của Ngài. Đó chính là hoa trái thứ hai mà chúng ta phải sinh ra – hoa trái của sự truyền giáo, của sự mời gọi người khác đến với Chúa.

Hoa trái thứ ba mà chúng ta được mời gọi sinh ra là sống đức tin với niềm tin và sự chắc chắn rằng trong Phúc âm, chúng ta tìm thấy giải pháp cho mọi vấn đề. Đức tin của chúng ta không phải chỉ là một lý thuyết hay một đức tin trừu tượng mà là một giải pháp thực tế cho những vấn đề trong cuộc sống. Phúc âm là ánh sáng dẫn lối cho chúng ta trong những lúc khó khăn, là nguồn an ủi và hy vọng trong những lúc đen tối nhất của cuộc đời.

Kính thưa anh chị em, trong Mùa Chay này, chúng ta được mời gọi để sống đức tin một cách trọn vẹn, để làm cho đức tin của mình sinh hoa trái. Chúng ta không thể thờ ơ trước những ân huệ mà Thiên Chúa đã trao cho chúng ta. Nếu chúng ta không sống xứng đáng với ơn gọi của mình, nếu chúng ta không làm cho đức tin của mình sinh hoa trái, chúng ta sẽ giống như những người trồng nho trong dụ ngôn mà Chúa Giêsu đã nói đến, những người đã chiếm đoạt vườn nho mà không sinh hoa trái.

Hãy sống trong sự kính sợ thánh thiện đối với Thiên Chúa, và đừng để Vương quốc Thiên Chúa bị lấy mất khỏi chúng ta và trao cho người khác. Đừng để sự bất trung và thờ ơ làm chúng ta mất đi ân sủng của Thiên Chúa. Hãy sống sao cho mỗi hành động, mỗi lời nói của chúng ta đều là một hoa trái dâng lên Thiên Chúa, và qua đó, chúng ta có thể tiếp tục sứ mệnh mà Ngài đã trao cho chúng ta – sứ mệnh truyền bá tình yêu và ơn cứu độ của Ngài cho tất cả mọi người.

Xin Chúa giúp chúng ta luôn sống trong sự trung tín với Ngài và sinh hoa trái xứng đáng cho Vương quốc Thiên Chúa. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

DỤ NGÔN CÁC TÁ ĐIỀN XẤU

Anh chị em thân mến, hôm nay, qua bài Tin Mừng theo thánh Mát-thêu, Chúa Giêsu tiếp tục dạy chúng ta về Nước Thiên Chúa qua một dụ ngôn đầy ý nghĩa. Dụ ngôn này không chỉ là một bài học về sự công bằng và công lý của Thiên Chúa, mà còn là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ cho tất cả chúng ta về cách chúng ta đối xử với ơn gọi và trách nhiệm của mình trong vườn nho của Chúa.

Dụ ngôn về chủ nhà và các tá điền xấu bắt đầu với một hình ảnh quen thuộc: có một chủ nhà trồng vườn nho, xây dựng một bức giậu bảo vệ, khoét bồn đạp nho và xây một tháp canh. Mọi thứ đã được chuẩn bị tốt đẹp, chỉ còn lại công việc canh tác và thu hoạch. Chủ nhà đã giao vườn nho cho các tá điền, những người được tin tưởng để chăm sóc và thu hoa lợi từ vườn nho ấy. Tuy nhiên, khi đến mùa thu hoạch, thay vì hoàn thành nhiệm vụ của mình, các tá điền đã đối xử tàn ác với những đầy tớ mà chủ nhà sai đến, đánh đập, giết hại và thậm chí ném đá những người này. Chủ nhà không nản lòng, ông tiếp tục sai thêm nhiều đầy tớ khác đến, nhưng các tá điền vẫn tiếp tục hành động ác độc như thế. Cuối cùng, ông sai chính con trai mình đến, nghĩ rằng chúng sẽ nể trọng và tôn trọng người thừa kế, nhưng các tá điền lại thấy con trai chủ nhà và quyết định giết đi để chiếm đoạt vườn nho.

Đây là một câu chuyện không chỉ phản ánh sự gian ác của con người, mà còn thể hiện rõ ràng lòng kiêu ngạo và sự tham lam. Các tá điền, thay vì thực hiện nghĩa vụ của mình, đã lạm dụng quyền lực và trách nhiệm mà chủ nhà giao phó. Họ không còn nhận ra sự thiện hảo của người chủ, và khi con trai ông đến, họ chỉ nhìn thấy một cơ hội để chiếm đoạt tài sản. Dụ ngôn này nói lên mối quan hệ giữa Thiên Chúa và con người, đặc biệt là giữa Thiên Chúa và dân Do Thái, những người đã được Chúa chọn làm dân riêng của Ngài, giao cho họ trọng trách truyền bá tình yêu và sự công lý của Thiên Chúa trên đất này.

Những đầy tớ mà chủ nhà sai đến tượng trưng cho các ngôn sứ mà Thiên Chúa đã sai đến trong lịch sử, những người bị dân Do Thái không nhận ra và thậm chí đối xử tàn bạo với họ. Thiên Chúa đã sai các ngôn sứ đến để cảnh báo, chỉ dạy, và dẫn dắt dân Ngài vào con đường chính trực, nhưng họ không chịu lắng nghe, mà còn chống lại và bức hại các ngôn sứ. Cuối cùng, khi Chúa Giêsu, con trai của Thiên Chúa, đến trần gian, họ không nhận ra Ngài, không chịu đón nhận lời dạy của Ngài, và cuối cùng, họ giết chết Ngài. Chúa Giêsu chính là người con trong dụ ngôn, và sự kiện Ngài bị giết trên thập giá là sự hoàn thành của câu chuyện này.

Sau khi kể dụ ngôn, Chúa Giêsu quay lại hỏi các thượng tế và kỳ mục trong dân: “Khi chủ nhà đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?” Họ đáp: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông.” Khi nghe câu trả lời này, Chúa Giêsu tiếp tục chỉ ra rằng, chính dân Do Thái, những người đại diện cho các tá điền trong dụ ngôn, sẽ không còn được Thiên Chúa giao cho nhiệm vụ quản lý Nước Thiên Chúa nữa. Thay vào đó, Thiên Chúa sẽ ban Nước ấy cho một dân khác, một dân biết làm cho Nước Thiên Chúa sinh hoa lợi.

Chúa Giêsu đã khẳng định rằng, Nước Thiên Chúa không phải là một đặc ân của một dân tộc hay một nhóm người, mà là ân huệ của Thiên Chúa dành cho những ai biết sống xứng đáng, biết thực hiện ý Chúa và sinh hoa trái tốt lành. Đây là một lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta, không chỉ cho dân Do Thái thời xưa, mà còn cho mỗi người trong chúng ta hôm nay. Chúng ta có thể được trao cho những ơn gọi cao quý, những trách nhiệm lớn lao trong đời sống Kitô hữu, nhưng nếu chúng ta không trung thành với nhiệm vụ ấy, không làm cho Nước Thiên Chúa sinh hoa lợi, thì chúng ta cũng sẽ bị loại bỏ và những ơn huệ ấy sẽ được trao cho những người khác.

Dụ ngôn này cũng nhắc nhở chúng ta về sự khiêm nhường và lòng trung tín trong mối quan hệ với Thiên Chúa. Chúng ta không được phép coi thường ơn gọi của mình, không được phép lợi dụng ân huệ của Thiên Chúa để theo đuổi những tham vọng trần tục. Chúng ta phải sống sao cho mỗi ngày đều là một sự cống hiến cho Thiên Chúa, để cuộc đời của chúng ta thực sự mang lại hoa trái tốt lành cho Nước Thiên Chúa. Chúng ta cũng phải lắng nghe Lời Chúa, thực hiện những lời dạy của Ngài, và trung thành trong việc thi hành sứ mệnh mà Thiên Chúa giao phó.

Chúa Giêsu đã nói với chúng ta rằng: “Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta.” Ngài muốn chúng ta nhận ra rằng, chính những điều tưởng chừng như bị bỏ qua, những người bị coi là thấp hèn, chính là những viên đá quan trọng trong công trình của Thiên Chúa. Nếu chúng ta sống khiêm nhường và biết vâng phục Thiên Chúa, thì chúng ta sẽ trở thành những viên đá sống động xây dựng Nước Thiên Chúa.

Chúng ta hãy cầu xin Chúa Giêsu ban cho chúng ta ơn biết sống trung thành với lời Ngài, để chúng ta không rơi vào tình trạng của các tá điền trong dụ ngôn, không để lòng tham lam và kiêu ngạo làm mờ mắt chúng ta. Hãy để cuộc sống của chúng ta trở thành một vườn nho tươi tốt, sinh nhiều hoa trái, để mỗi ngày chúng ta có thể dâng lên Thiên Chúa những thành quả tốt đẹp trong tình yêu và sự phục vụ. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

DỤ NGÔN NHỮNG TÁ ĐIỀN VÀ TRÁCH NHIỆM CỦA CHÚNG TA TRONG NƯỚC THIÊN CHÚA

Trong Mùa Chay, Giáo Hội cho chúng ta nghe dụ ngôn về những tá điền, một trong những bài giảng mạnh mẽ và sâu sắc của Đức Giê-su, nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm và vai trò của mỗi người trong Nước Thiên Chúa. Qua dụ ngôn này, Chúa Giê-su không chỉ nói đến một sự kiện trong lịch sử của dân Do thái mà còn ám chỉ một sự thật quan trọng trong đời sống đức tin của chúng ta, những người đang sống trong Giáo Hội hôm nay.

Dụ ngôn về những tá điền bắt đầu với một vườn nho mà chủ nhà đã tạo dựng, trồng trọt và chăm sóc cẩn thận. Vườn nho này không phải là nơi hoang vu, mà là một công trình kỳ công, được trang bị đầy đủ mọi phương tiện để có thể sinh lợi. Để thu hoa lợi từ công trình này, ông chủ đã giao vườn nho cho những tá điền. Những tá điền này có trách nhiệm chăm sóc vườn nho và nộp hoa lợi cho ông chủ vào mùa thu hoạch. Nhưng tiếc thay, khi ông chủ sai các đầy tớ của mình đến thu hoa lợi, những tá điền không những không giao lại hoa lợi mà còn hành hạ và giết hại các đầy tớ. Câu chuyện này không chỉ là một câu chuyện đơn giản về sự bất hiếu của những tá điền, mà còn phản ánh một sự thật sâu sắc về cách mà con người, trong lịch sử của mình, đã từ chối và loại bỏ những người đại diện cho Thiên Chúa, từ các ngôn sứ cho đến chính Con của Thiên Chúa.

Khi Đức Giê-su kể lại câu chuyện này, Ngài đang tiên báo về cái chết của chính mình, cái chết mà Ngài sẽ phải chịu bởi tay những nhà lãnh đạo tôn giáo Do thái, những người không nhận ra Ngài là Con Thiên Chúa, và thậm chí còn từ chối Ngài. Cái chết của Đức Giêsu không phải là một sự thất bại, nhưng là một phần của kế hoạch cứu độ lớn lao mà Thiên Chúa đã định sẵn. Cái chết ấy là cái chết của Con Thiên Chúa, cái chết mà Ngài sẽ chịu vì yêu thương nhân loại, để mở ra cánh cửa cứu độ không chỉ cho dân Do thái mà cho tất cả mọi dân tộc.

Qua dụ ngôn này, Đức Giêsu cũng muốn chúng ta hiểu rằng việc ông chủ lấy lại vườn nho và giao cho những tá điền khác không phải là một sự trừng phạt vô lý mà là một hành động công minh, để đưa vườn nho về đúng mục đích và người quản lý đúng đắn. Trong ngữ cảnh của Nước Thiên Chúa, vườn nho này chính là Giáo Hội, là dân Thiên Chúa. Và những tá điền mà Đức Giêsu nói đến chính là những người được giao trách nhiệm quản lý vườn nho đó. Trách nhiệm này không phải chỉ là một sự quản lý vật chất, mà là trách nhiệm phải mang lại hoa lợi cho Thiên Chúa, phải giúp Nước Thiên Chúa phát triển và sinh hoa trái cho Ngài. Những tá điền không nộp hoa lợi không chỉ vì họ không giao lại những thứ vật chất, mà vì họ không thực hiện sứ mệnh Thiên Chúa giao phó, họ không sinh hoa lợi cho vườn nho của Thiên Chúa.

Và điều này không chỉ là bài học dành riêng cho những nhà lãnh đạo tôn giáo thời Đức Giêsu, mà còn là bài học dành cho mỗi người chúng ta trong Giáo Hội hôm nay. Chúng ta cũng là những tá điền trong vườn nho của Thiên Chúa. Thiên Chúa đã trao cho chúng ta những ân sủng, những tài năng và những cơ hội để làm việc trong vườn nho của Ngài. Chúng ta được mời gọi không chỉ để hưởng thụ mà còn để sinh hoa lợi cho Thiên Chúa. Vườn nho của Thiên Chúa không phải là một tài sản mà chúng ta có quyền sở hữu hay kiểm soát theo ý riêng của mình, mà là một công trình mà Thiên Chúa đã tạo dựng và giao cho chúng ta để làm việc và sinh hoa trái.

Trong khi những tá điền xưa đã phản bội và từ chối lời mời gọi của ông chủ, chúng ta, những người con cái trong Giáo Hội, được mời gọi sống sao cho xứng đáng với ân sủng mà Thiên Chúa đã ban tặng. Để không rơi vào tội của những tá điền xưa, chúng ta phải sinh hoa lợi đúng mùa cho Thiên Chúa. Nhưng làm thế nào để sinh hoa lợi? Làm thế nào để chúng ta thực sự sống như những tá điền trung tín, không chỉ là những người quản lý tài sản của Thiên Chúa mà còn là những người mang lại hoa trái thiêng liêng?

Trước hết, chúng ta phải nhận ra rằng sinh hoa lợi không chỉ là về những việc làm bên ngoài, những thành tích hay công đức mà chúng ta có thể thấy được. Hoa lợi mà Thiên Chúa mong muốn chính là một đời sống đức tin trung tín, là tình yêu thương và sự phục vụ anh em. Mỗi hành động yêu thương, mỗi việc làm bác ái, mỗi lời cầu nguyện chân thành đều là những hoa trái mà Thiên Chúa mong đợi từ chúng ta. Đó là việc làm cho Nước Thiên Chúa lớn mạnh trong lòng mỗi người và trong cộng đồng, là việc giúp đỡ những người nghèo khổ, chia sẻ tình yêu và sự tha thứ trong mọi mối quan hệ.

Tiếp theo, để sinh hoa lợi đúng mùa, chúng ta cần phải giữ vững lòng tin vào Thiên Chúa và tin tưởng vào sự dẫn dắt của Ngài. Chúng ta không thể tự mình làm việc cho Nước Thiên Chúa mà không có sự giúp đỡ và ân sủng của Ngài. Chính Thiên Chúa mới là người gieo giống và cho sự sống, còn chúng ta chỉ là những tá điền, những người làm vườn nho, và trách nhiệm của chúng ta là làm tất cả những gì có thể để giúp cho công trình của Thiên Chúa được phát triển.

Cuối cùng, chúng ta cũng phải nhớ rằng Nước Thiên Chúa không chỉ được trao cho dân tộc Israel, mà là dành cho tất cả mọi người, cho những ai tin vào Đức Giêsu và sống theo lời Ngài. Chúng ta, những thành viên trong Giáo Hội, là dân mới được Thiên Chúa trao phó vườn nho. Chúng ta có trách nhiệm sinh hoa lợi cho Nước Thiên Chúa, và nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là làm việc cho Nước Trời trong những thời gian tạm bợ của đời này mà còn là để xây dựng một vương quốc vĩnh cửu, nơi tình yêu và sự công bình của Thiên Chúa ngự trị.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con nhận ra rằng chúng con không chỉ là những tá điền trong vườn nho của Chúa, mà là những người được mời gọi sinh hoa lợi cho Nước Thiên Chúa. Xin cho chúng con luôn trung tín, khiêm nhường và yêu thương, để chúng con không rơi vào tội của những tá điền xưa mà sống xứng đáng với sự tín nhiệm mà Thiên Chúa đã trao cho chúng con. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

TỪ BỎ Ý RIÊNG ĐỂ SỐNG THEO THÁNH Ý THIÊN CHÚA

Trong cuộc sống này, chúng ta thường xuyên phải đối diện với những thử thách, những quyết định cần phải đưa ra, những sự lựa chọn khiến chúng ta phải đắn đo suy nghĩ. Chúng ta có thể lựa chọn sống theo ý mình, theo sự thỏa mãn bản thân, hay chúng ta có thể từ bỏ những ý định riêng để sống theo thánh ý Thiên Chúa. Tin Mừng hôm nay và bài học từ tổ phụ Giu-se và Chúa Giê-su mời gọi chúng ta suy ngẫm về sự quan trọng của việc sống theo ý Chúa, từ bỏ những ham muốn cá nhân để trở thành những công cụ xây dựng sự sống thật sự, sự sống vĩnh cửu trong Thiên Chúa.

Trong cuộc sống, đất sét không thể chống lại thợ gốm. Đất sét chỉ có thể ngoan ngoãn để thợ gốm nặn nên những hình tượng theo ý muốn của người thợ. Tương tự, chúng ta, như những “mảnh đất” trong tay Thiên Chúa, được mời gọi để từ bỏ ý riêng và hoàn toàn tuân phục thánh ý của Ngài. Thật vậy, sự sống của chúng ta không phải là của riêng mình mà là của Thiên Chúa. Chúng ta không phải là những người làm chủ cuộc sống của chính mình mà là những người quản lý, những người được mời gọi để sống theo thánh ý Thiên Chúa và để sinh hoa trái cho Ngài.

Trong bài học từ Tin Mừng, chúng ta được nghe về những người thợ làm vườn nho bất nhân và anh em của tổ phụ Giu-se, những người đã muốn tự đặt mình lên cao, chống lại ý muốn của Thiên Chúa. Anh em Giu-se đã bán Giu-se sang Ai Cập vì lòng ganh ghét và sự tham lam, muốn chiếm đoạt quyền lực và kiểm soát. Những người thợ làm vườn nho bất nhân cũng giết chết người con thừa tự để chiếm đoạt quyền sở hữu vườn nho. Họ đã cố gắng chiếm quyền Thiên Chúa và từ chối sự sống mà Ngài ban tặng.

Sự chống đối này không phải là điều gì mới mẻ. Mỗi người trong chúng ta đều có lúc giống như anh em tổ phụ Giu-se hay những thợ làm vườn nho bất nhân: chúng ta được Thiên Chúa ban cho sự sống, thời gian, tài năng và mọi ân huệ, nhưng đôi khi chúng ta lại chiếm đoạt những ơn lành đó và sử dụng theo ý riêng của mình. Chúng ta có thể dùng những món quà Thiên Chúa ban để phục vụ bản thân, để làm điều xấu, thậm chí để chống lại Ngài. Chúng ta tự cho mình quyền quyết định, tự đặt mình lên trên thánh ý của Chúa.

Tuy nhiên, bài học từ tổ phụ Giu-se và Chúa Giê-su lại là những tấm gương về sự khiêm nhường và tuân phục thánh ý Thiên Chúa. Mặc dù bị bán làm nô lệ, bị giam cầm bất công, tổ phụ Giu-se không một lời oán trách, không tìm cách chống lại những người đã hại mình. Ngài vui vẻ chấp nhận số phận mà Thiên Chúa đã sắp đặt. Chính vì vậy, Thiên Chúa đã đặt ngài lên một địa vị cao trọng để cứu sống mọi người. Tổ phụ Giu-se trở thành một công cụ của Thiên Chúa để mang lại sự sống cho dân tộc Israel trong thời kỳ nạn đói, và ngài là người trung gian mà Thiên Chúa dùng để cứu sống nhiều sinh linh.

Tương tự như vậy, Chúa Giê-su cũng là viên đá bị người đời chê bỏ, bị giết chết. Nhưng Ngài sống theo thánh ý Thiên Chúa và tuân phục hoàn toàn ý muốn của Ngài. Chúa Giê-su chịu chết không phải vì Ngài có tội, mà vì Ngài yêu thương nhân loại và muốn đem lại sự sống cho tất cả chúng ta. Ngài trở thành ơn cứu độ cho nhân loại, ban sự sống vĩnh cửu cho những ai tin tưởng vào Ngài. Qua cái chết và sự phục sinh của Ngài, nhân loại được mời gọi để sống lại, để trở thành con cái của Thiên Chúa.

Trong Mùa Chay này, chúng ta được mời gọi để nhìn lại cuộc sống của mình và nhận ra những chỗ mà chúng ta vẫn còn cố gắng sống theo ý riêng của mình, thay vì sống theo thánh ý Thiên Chúa. Mùa Chay là thời gian để chúng ta ăn năn sám hối, để từ bỏ những thói quen xấu, những sự ích kỷ, những suy nghĩ chỉ quan tâm đến bản thân mà không quan tâm đến tha nhân. Thiên Chúa ban cho chúng ta sự sống, sức khỏe, trí tuệ và linh hồn, không phải để chúng ta sống cho chính mình, mà để chúng ta phục vụ Ngài và phục vụ tha nhân.

Khi chúng ta sống theo thánh ý Thiên Chúa, chúng ta sẽ bị cười chê, bị khinh miệt, nhưng chúng ta sẽ được Thiên Chúa yêu thương. Những người sống vì Thiên Chúa, dù phải chịu nhiều thử thách, sẽ trở thành những người xây dựng sự sống, đem lại sự sống cho chính mình và cho người khác. Chính sự hy sinh, từ bỏ ý riêng, và sống vì Thiên Chúa mới là con đường dẫn đến hạnh phúc vĩnh cửu.

Chúng ta cần nhớ rằng, sự sống mà Thiên Chúa ban tặng không phải là sự sống tạm bợ, hời hợt. Sự sống ấy là sự sống vĩnh cửu, là sự sống viên mãn trong tình yêu Thiên Chúa. Khi chúng ta từ bỏ ý riêng và sống theo thánh ý Thiên Chúa, chúng ta không chỉ làm cho cuộc sống của mình trở nên đẹp đẽ, mà còn giúp cho thế giới xung quanh trở nên tốt đẹp hơn. Chúng ta được mời gọi trở thành những người xây dựng sự sống, đem lại hy vọng cho những người đang sống trong bóng tối, trong tuyệt vọng, và mang đến niềm vui và bình an cho những ai đang đau khổ.

Anh chị em thân mến, Mùa Chay là thời gian để chúng ta nhìn lại bản thân, ăn năn sám hối và trở lại với Thiên Chúa. Chúng ta hãy cầu xin ơn can đảm để từ bỏ những ý riêng, sống theo thánh ý Thiên Chúa, để trở thành những viên đá sống, những người xây dựng sự sống trong Nước Trời. Khi làm như vậy, chúng ta sẽ xứng đáng hưởng sự sống vĩnh cửu mà Thiên Chúa đã dành sẵn cho những ai sống trong tình yêu và sự phục tùng thánh ý Ngài.

Lm. Anmai, CSsR

 

TÌNH YÊU MẠNH HƠN SỰ CHẾT: ÁNH SÁNG PHỤC SINH TRONG MÙA CHAY

Hôm nay, lời Chúa mời gọi chúng ta suy niệm về một trong những dụ ngôn đầy ẩn ý mà Chúa Giêsu đã kể, đó là dụ ngôn về người làm vườn nho sát nhân. Dụ ngôn này không chỉ là lời ám chỉ về cái chết đau thương mà các Thượng tế và Biệt phái sẽ gây ra cho Ngài, mà còn là lời loan báo về sự phục sinh kỳ diệu mà Thiên Chúa quyền năng sẽ thực hiện cho Chúa Giêsu. Mặc dù cái chết của Chúa Giêsu sẽ là sự kiện đầy bi thương, nhưng qua cái chết ấy, Thiên Chúa sẽ tuyên bố rằng tình yêu mạnh hơn sự chết, yếu đuối sẽ trở thành sức mạnh, và thất bại sẽ trở thành khởi nguồn của ân sủng.

Chúa Giêsu đã gói gọn tất cả những mạc khải về sự phục sinh và chiến thắng của tình yêu trong một câu trích từ Thánh Vịnh 118: “Chính viên đá thợ xây loại bỏ, đã trở nên viên đá góc tường.” Cái bị loại bỏ đã trở thành chuẩn mực; cái yếu đuối trở thành sức mạnh; cái điên dại trở thành lẽ khôn ngoan; và cái chết trở thành cửa ngõ, mở ra sự sống mới. Những mảnh ghép này không chỉ diễn tả một sự thật về cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu, mà còn là sự kiện mang tính vĩnh cửu, một chân lý về cách Thiên Chúa biến đổi những gì tăm tối, đau thương thành ánh sáng, hy vọng và sự sống.

Mùa Chay này, chúng ta không chỉ dừng lại ở việc suy niệm về cuộc Tử nạn của Chúa Giêsu với một tâm hồn u sầu, buồn bã. Màu tím của mùa chay, thay vì là một màu sắc của sự thiểu não, lại là màu sắc của sự chờ đợi, của sự hy vọng và sự chuẩn bị cho sự phục sinh. Cuộc Tử nạn của Chúa không phải là một con đường tối tăm không lối thoát, mà là một con đường dẫn tới ánh sáng, nơi ở cuối con đường đó là sự phục sinh. Đó chính là điểm sáng mà chúng ta cần nhìn vào trong những suy niệm của mình, là ánh sáng chiếu dọi vào tất cả những thử thách và đau khổ trong cuộc sống.

Trong mỗi ngày sống, đặc biệt trong Mùa Chay này, chúng ta được mời gọi không chỉ nhìn vào những đau khổ mà Chúa Giêsu đã chịu đựng, mà còn nhìn vào cách Ngài đã vượt qua chúng bằng sự phục sinh. Sự phục sinh của Chúa Giêsu không phải chỉ là một sự kiện trong quá khứ, mà là một chân lý vĩnh cửu, là niềm hy vọng cho chúng ta. Chúa đã biến đổi cái chết thành sự sống, đã làm cho sự yếu đuối trở thành sức mạnh. Qua sự phục sinh, Thiên Chúa đã chứng minh rằng tình yêu của Ngài mạnh mẽ hơn tất cả mọi đau khổ và chết chóc. Điều này mở ra cho chúng ta một cách nhìn mới về cuộc sống và cái chết, về những thất bại và thử thách mà chúng ta phải đối diện trong đời.

Cũng như thánh Phaolô, chúng ta cũng được mời gọi góp phần vào cuộc Tử nạn của Chúa Kitô. Trong thư gửi tín hữu Côlôxê, thánh Phaolô đã nói rằng “tôi vui mừng khi phải chịu đau khổ vì anh em và tôi hoàn thành trong thân xác tôi những gì còn thiếu trong cuộc Tử nạn của Đức Kitô” (Cl 1,24). Những mất mát, thất bại, đau khổ trong cuộc sống của chúng ta không phải là vô nghĩa, nhưng nếu chúng ta biết đón nhận chúng với lòng phó thác, chúng sẽ trở thành những viên đá, những phần góp sức vào việc xây dựng Nước Thiên Chúa, vào việc xây dựng Giáo hội Chúa Kitô. Chúng ta không đơn độc trong cuộc sống này, mà có thể tìm thấy ý nghĩa sâu sắc trong những đau khổ của mình khi chúng ta sống trong tình yêu và sự phục sinh của Chúa.

Sự đau khổ và hy sinh của chúng ta khi được hiệp nhất với đau khổ của Chúa Kitô sẽ không còn là gánh nặng, mà sẽ trở thành cơ hội để chúng ta hiến dâng cho Thiên Chúa và cho tha nhân. Thực tế là, nếu chúng ta phó thác cuộc đời mình vào tay Chúa, những thử thách, những mất mát sẽ không thể làm chúng ta sụp đổ, mà sẽ trở thành phương tiện giúp chúng ta trưởng thành trong đức tin và trong tình yêu đối với Thiên Chúa và anh chị em. Điều này đòi hỏi chúng ta phải có một tấm lòng khiêm nhường, biết nhận ra rằng cuộc sống không chỉ là những gì chúng ta đạt được, mà là cách chúng ta sống, cách chúng ta yêu thương và phó thác vào tình thương của Thiên Chúa.

Mùa Chay là dịp để mỗi người trong chúng ta nhìn lại cuộc sống và hành trình đức tin của mình. Chúng ta được mời gọi không chỉ sống trong sự tự khép mình, trong những hy sinh tạm thời, mà phải nhìn về phía trước, về ánh sáng phục sinh của Chúa Kitô. Chúng ta phải nhìn nhận rằng trong mỗi khó khăn, thử thách, đau khổ mà chúng ta gặp phải, Thiên Chúa luôn hiện diện, và Ngài luôn có cách để biến những khó khăn đó thành cơ hội cho chúng ta trưởng thành trong tình yêu và đức tin.

Hãy để ánh sáng phục sinh chiếu dọi vào cuộc sống của chúng ta trong mùa Chay này, để chúng ta không chỉ sống với những đau khổ tạm bợ, mà còn sống trong niềm hy vọng vững chắc vào sự phục sinh của Chúa Kitô. Nhìn lên thập giá, chúng ta thấy rằng tình yêu của Thiên Chúa mạnh mẽ hơn tất cả, và cái chết không phải là kết thúc, mà là sự bắt đầu của sự sống mới. Vì thế, mỗi ngày sống của chúng ta sẽ không chỉ là một cuộc chiến đấu với những đau khổ, mà là một hành trình hướng về sự sống vĩnh cửu mà Chúa Giêsu đã mở ra cho chúng ta qua sự phục sinh của Ngài.

Xin Chúa giúp chúng ta nhận ra giá trị của đau khổ và hy sinh trong cuộc sống, để từ đó, mỗi ngày chúng ta biết sống với một niềm hy vọng vững chắc vào tình yêu và sự phục sinh của Ngài. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

TÁ ĐIỀN  VƯỜN NHO CỦA THIÊN CHÚA

Khi Chúa Giêsu dùng hình ảnh vườn nho trong dụ ngôn hôm nay, Ngài không chỉ đơn thuần sử dụng một hình ảnh quen thuộc đối với người Israel, mà Ngài muốn nhắc nhở họ về trách nhiệm to lớn mà họ phải gánh vác trong việc chăm sóc dân Chúa, dân mà Thiên Chúa đã tuyển chọn và giao phó cho họ. Vườn nho này là dân Israel, là công trình mà Thiên Chúa đã tạo dựng và gìn giữ. Tuy nhiên, trong cách sử dụng hình ảnh này, Chúa Giêsu đã tấn công thẳng vào cách thức mà các thượng tế và kỳ mục Do Thái đang quản lý vườn nho ấy. Thực ra, Chúa Giêsu không chỉ nhắm đến họ mà còn muốn gửi gắm một thông điệp rất sâu sắc cho tất cả chúng ta hôm nay. Dụ ngôn này không chỉ là một bài học lịch sử, mà là lời cảnh tỉnh cho tất cả những ai được Thiên Chúa giao trách nhiệm, đặc biệt là trong công việc xây dựng và gìn giữ Nước Trời trên trần gian này.

Trong thời đại Chúa Giêsu, các thượng tế và kỳ mục là những người đại diện cho Thiên Chúa, những người lãnh đạo và chăm sóc dân Israel. Họ có trách nhiệm quản lý và bảo vệ vườn nho của Thiên Chúa, tức là dân Israel. Thế nhưng, khi Chúa Giêsu đưa ra dụ ngôn về những tá điền bất nhân, Ngài muốn chỉ trích sự bất trung, sự tham lam và thậm chí là sự bội phản của họ. Những tá điền này, thay vì chăm sóc vườn nho theo sự ủy thác của chủ vườn, lại tìm cách chiếm đoạt vườn nho, từ chối những ngôn sứ và cuối cùng là giết hại chính Con Cái của chủ vườn. Đây là hành động của những người đã lạm dụng quyền lực và bội phản lại Thiên Chúa.

Khi nghe dụ ngôn này, có thể chúng ta sẽ nghĩ rằng đó là câu chuyện của những người thời xưa, không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta không phải là những thượng tế, những kỳ mục của Israel ngày xưa, và chúng ta chắc chắn không giết các ngôn sứ của Thiên Chúa hay xử tử Chúa Giêsu. Tuy nhiên, nếu chúng ta suy nghĩ kỹ hơn, chúng ta sẽ thấy rằng, thực sự, dụ ngôn này có thể nói lên một điều rất quan trọng về bản thân mỗi người chúng ta. Dụ ngôn không chỉ là một lời chỉ trích những người Do Thái thời xưa mà còn là một lời cảnh tỉnh cho tất cả những ai được Thiên Chúa giao trách nhiệm, từ các mục tử trong Giáo Hội cho đến từng người tín hữu trong cộng đoàn.

Chúng ta có thể không giết các ngôn sứ hay xử tử Chúa Giêsu như những người thượng tế và kỳ mục thời xưa, nhưng chúng ta có thể vô tình từ chối những lời dạy của Chúa qua các ngôn sứ của Ngài. Chúng ta có thể không lăng mạ Chúa Giêsu, nhưng đôi khi chúng ta lại đẩy Ngài ra ngoài cuộc sống của mình, sống như thể Ngài không có mặt trong đời sống hàng ngày của chúng ta. Mỗi khi chúng ta bỏ qua những lời nhắc nhở của Chúa, mỗi khi chúng ta sống không quan tâm đến lời Ngài dạy, chúng ta cũng đang theo bước chân của những tá điền bất trung trong dụ ngôn. Đó là một hình thức phản bội và vô ơn, mặc dù chúng ta không trực tiếp làm hại ai.

Lạy Chúa Giêsu, khi nghe dụ ngôn hôm nay, chúng con không thể không tự hỏi mình: chúng con có đang sống như những người tá điền bất trung trong vườn nho của Chúa không? Chúng con có đang quản lý vườn nho của Chúa bằng sự khiêm nhường và lòng trung tín, hay chúng con chỉ chăm lo cho lợi ích cá nhân và bỏ qua trách nhiệm thiêng liêng của mình? Chúa đã giao cho chúng con Nước Trời, đã trao cho chúng con những ân sủng và những trách nhiệm lớn lao, nhưng chúng con có thực sự sống xứng đáng với sự giao phó ấy không?

Lạy Chúa, chúng con thường hay trách móc người Israel xưa đã không nhận ra Chúa, không nghe lời Chúa mà còn giết hại các ngôn sứ, nhưng khi nhìn lại cuộc sống của chúng con, chúng con cũng không ít lần bỏ qua những lời dạy của Chúa, và thậm chí không lắng nghe những lời cảnh báo của những người mà Chúa sai đến với chúng con. Chúng con vẫn sống theo ý riêng mình, làm những gì mình thích mà không nghĩ đến Thiên Chúa và Nước Trời. Xin Chúa tha thứ cho chúng con, và giúp chúng con biết khiêm tốn nhận ra sự yếu đuối và sự vô ơn của mình.

Xin Chúa giúp chúng con thay đổi, giúp chúng con trở lại với sự khiêm nhường và lòng trung tín như những tá điền tốt lành trong vườn nho của Chúa. Xin Chúa ban cho chúng con ơn nhận ra rằng tất cả những gì chúng con có đều là ân sủng của Chúa, và chúng con phải sử dụng những ân sủng ấy để phục vụ Thiên Chúa và anh chị em mình. Xin Chúa giúp chúng con sống xứng đáng với Nước Trời mà Chúa đã giao cho chúng con, để một ngày kia, khi đứng trước Chúa, chúng con có thể nhận được lời khen ngợi: “Hãy vào hưởng niềm vui của Chúa”.

Lm. Anmai, CSsR

 

DỤ NGÔN VỀ NHỮNG TÁ ĐIỀN SÁT NHÂN: CẢNH BÁO VỀ SỰ BẤT TRUNG VÀ LỜI HỨA HY VỌNG

Hôm nay, chúng ta cùng nhau suy ngẫm về một dụ ngôn rất mạnh mẽ mà Chúa Giêsu kể trong Tin Mừng thánh Mát-thêu, đó là dụ ngôn về những tá điền sát nhân. Đây là một dụ ngôn trực tiếp liên quan đến cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, và là một lời cảnh tỉnh về sự bất trung, sự phản bội và sự thay đổi mà Thiên Chúa sẽ thực hiện để đưa ơn cứu độ đến cho tất cả những ai thật lòng tin nhận Ngài.

Trong dụ ngôn này, Chúa Giêsu kể về một gia chủ đã trồng một vườn nho, bao quanh vườn là một bức tường, trong vườn có bồn đạp nho và một tháp canh. Ông chủ giao cho những tá điền quản lý vườn nho này và ra đi xa. Khi mùa thu hoạch đến, ông chủ sai đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi, nhưng những tá điền không những không trả lại hoa quả, mà còn giết hại những người đầy tớ, và cuối cùng khi ông sai con trai mình đến, họ đã giết luôn con trai của ông chủ, vì nghĩ rằng nếu giết con trai, họ sẽ chiếm lấy gia tài của ông chủ.

Dụ ngôn này không chỉ là câu chuyện về sự tàn bạo của những kẻ bất trung, mà còn là một hình ảnh phản ánh thái độ của dân Ít-ra-en đối với những ngôn sứ mà Thiên Chúa sai đến, và cuối cùng là thái độ của họ đối với chính Con của Thiên Chúa, Đức Giêsu. Thiên Chúa đã gửi nhiều ngôn sứ đến dân Ngài trong suốt lịch sử, nhưng họ đã không nghe theo, và cuối cùng, họ đã từ chối Con của Ngài, Đấng cứu thế mà Thiên Chúa sai đến.

Dụ ngôn này nói lên sự tàn bạo của loài người, đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, và phản ánh sự bất trung, sự khước từ của những người đã nhận được ân huệ nhưng lại lạm dụng nó. Tuy nhiên, chúng ta không được để cho những xúc động ghê sợ từ câu chuyện này che mờ đi sứ điệp chân chính mà Chúa Giêsu muốn truyền dạy. Sứ điệp của dụ ngôn là gì? Đó là vườn nho được giao cho những tá điền lương thiện, những người biết làm cho vườn nho sinh hoa trái. Vương quốc Thiên Chúa đã được trao cho Israel, dân tộc được tuyển chọn trước, nhưng họ đã không hoàn thành sứ mệnh đó, và một dân tộc khác sẽ được trao công việc ấy, để sinh hoa trái cho Vương quốc Thiên Chúa.

Khi Chúa Giêsu nói về việc Vương quốc Thiên Chúa sẽ bị lấy đi khỏi những người bất trung và trao cho một dân tộc khác, Ngài đang báo trước sự thay đổi quan trọng trong lịch sử cứu độ. Dân Israel, mặc dù được Thiên Chúa tuyển chọn, đã không thực hiện sứ mệnh của mình. Và khi Đức Giêsu đến, thay vì đón nhận, họ đã khước từ và cuối cùng giết chết Ngài. Tuy nhiên, sự thay đổi này không phải là dấu chấm hết cho kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa. Vương quốc Thiên Chúa không bị thất bại bởi sự bất trung của con người. Mặc dù những người trước đã làm hỏng công việc, Thiên Chúa vẫn sẽ tiếp tục kế hoạch của mình, Ngài sẽ trao vườn nho cho những người khác, để họ sinh hoa trái.

Chúng ta, những người Kitô hữu, là dân tộc mới mà Chúa Giêsu đã thành lập qua cái chết và sự phục sinh của Ngài. Giáo hội là vườn nho mới mà Thiên Chúa trao cho chúng ta, và mỗi người trong chúng ta, qua phép rửa tội, được mời gọi làm tá điền của vườn nho này. Vương quốc Thiên Chúa được xây dựng qua những hành động của tình yêu, của sự công chính và sự trung thành. Như những tá điền trong dụ ngôn, chúng ta có trách nhiệm làm cho vườn nho của Chúa sinh hoa trái. Nếu chúng ta trung thành, vương quốc Thiên Chúa sẽ phát triển và sinh hoa trái dồi dào. Nhưng nếu chúng ta bất trung, giống như những tá điền trong dụ ngôn, thì chúng ta sẽ phải đối diện với hậu quả là Vương quốc Thiên Chúa sẽ được trao cho những người khác.

Dù bức tranh trong dụ ngôn này có vẻ tối tăm và đầy bi kịch, nhưng cuối cùng, nó lại chứa đựng một thông điệp hy vọng. Thiên Chúa không bao giờ thất bại trong kế hoạch cứu độ của Ngài. Những kẻ bất trung có thể làm hỏng công việc, nhưng Thiên Chúa sẽ không để Vương quốc của Ngài bị thất bại. Ngài sẽ tái lập lại công việc, sẽ trao công việc của Vương quốc Thiên Chúa cho những người khác, và họ sẽ sinh hoa trái.

Trong xã hội ngày nay, nhiều người có thể cho rằng Giáo hội và đức tin đang bị phá hủy. Họ nói rằng Thiên Chúa đã chết, rằng Đức Kitô đã bị đóng đinh rồi, và có thể họ nghĩ rằng Vương quốc Thiên Chúa không còn chỗ đứng trong thế giới này. Tuy nhiên, chúng ta cần nhớ rằng Giáo hội được Thiên Chúa bảo đảm bất tử. Dù cho những kẻ bất xứng có phá hủy vườn nho của Chúa, thì công việc của Thiên Chúa vẫn sẽ tiếp tục. Chúng ta có thể qua đi, nhưng Thiên Chúa vẫn tồn tại, và Ngài sẽ tiếp tục công việc cứu độ của Ngài qua những người khác.

Mùa Chay này, chúng ta được mời gọi suy ngẫm về trách nhiệm của mình đối với Vương quốc Thiên Chúa. Mỗi người chúng ta có thể là những tá điền tốt, những người biết làm cho vườn nho của Chúa sinh hoa trái, hay chúng ta có thể trở thành những tá điền bất trung, những người chỉ sống vì mình và không thực hiện sứ mệnh mà Thiên Chúa giao phó. Hãy sống sao cho Vương quốc Thiên Chúa được xây dựng và phát triển trong cuộc sống của chúng ta, để không bao giờ bị thất bại, mà luôn sinh hoa trái dồi dào cho vinh quang của Thiên Chúa.

Chúng ta hãy sống trong sự trung tín với Chúa, và hãy nhớ rằng, dù cho thế gian có thay đổi thế nào, Vương quốc Thiên Chúa vẫn bất diệt. Ngài sẽ thực hiện kế hoạch của Ngài và mời gọi những ai trung thành tiếp tục công việc của Ngài. Xin Chúa giúp chúng ta luôn là những tá điền trung thành, làm cho vườn nho của Ngài sinh hoa trái, và làm chứng cho tình yêu và ơn cứu độ của Thiên Chúa trong thế giới hôm nay. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

DỤ NGÔN CÁC TÁ ĐIỀN XẤU VÀ LỜI MỜI GỌI SÁM HỐI

Anh chị em thân mến, hôm nay, trong bài Tin Mừng theo thánh Mát-thêu, chúng ta được nghe một dụ ngôn mà Chúa Giêsu kể cho các thượng tế và kỳ mục trong dân về những tá điền xấu. Câu chuyện này không chỉ phản ánh sự gian ác và kiêu ngạo của những người lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ mà còn là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ đối với tất cả chúng ta về sự cần thiết của sự sám hối và trở về với Thiên Chúa. Dụ ngôn này có thể xem là một lời mời gọi không chỉ cho những nhà lãnh đạo trong thời đại của Chúa Giêsu mà còn cho mỗi chúng ta trong cuộc sống hôm nay, để nhận ra sự thật về bản thân mình và nhận lấy ơn tha thứ của Chúa.

Câu chuyện mà Chúa Giêsu kể cho các thượng tế và kỳ mục trong dân là về một chủ vườn nho, người đã trao vườn nho cho các tá điền quản lý, nhưng khi mùa thu hoạch đến, các tá điền không những không giao hoa lợi mà còn hành động tàn bạo với những đầy tớ mà chủ nhà sai đến. Họ đánh đập, giết hại và thậm chí ném đá các đầy tớ này. Chủ vườn nho, sau khi không nhận được hoa lợi từ những người làm công, đã quyết định sai chính con trai của mình đến. Nhưng các tá điền lại thấy cơ hội để chiếm đoạt tài sản của ông chủ, và họ giết cả người con thừa kế này. Chúa Giêsu đặt câu hỏi với các thượng tế và kỳ mục: “Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?” Câu trả lời từ họ rất rõ ràng: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông.”

Câu trả lời này tuyên án sự gian ác của các tá điền, nhưng cũng chính là một phản ánh sự thiếu tự nhận thức của những người đang lên án. Chính các thượng tế và kỳ mục này không hề nhận ra rằng, qua dụ ngôn này, Chúa Giêsu đang nói về họ. Họ đã thực sự bị đẩy ra khỏi mối quan hệ sống động với Thiên Chúa vì sự kiêu ngạo, tự mãn và sự không chịu thay đổi. Họ đã không nghe theo lời dạy của Thiên Chúa và không biết sám hối, mặc dù họ vẫn luôn tự cho mình là đạo đức hơn người, là những người công chính trước mặt Thiên Chúa.

Lời kết của Chúa Giêsu thật rõ ràng: “Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi, không cho các ông nữa, mà ban cho dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.” Đây là một tuyên án đối với những người lãnh đạo tôn giáo lúc bấy giờ, nhưng đồng thời cũng là một lời cảnh tỉnh cho mỗi chúng ta. Nước Thiên Chúa không phải là đặc quyền của bất kỳ ai, và nếu chúng ta không biết sinh hoa lợi cho Nước Thiên Chúa, nếu chúng ta không biết sống theo tinh thần của Lời Chúa, thì chúng ta sẽ bị loại bỏ. Ngược lại, Thiên Chúa sẽ ban Nước ấy cho những người biết sống theo sự công chính và biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.

Lời cảnh tỉnh này cũng giống như câu chuyện trong Cựu Ước về vua Đavít. Khi vua Đavít phạm tội với Bathsêba và giết hại chồng bà, tướng Uria, ông đã tìm cách che giấu tội ác của mình bằng cách đẩy Uria ra chiến trường để ông này chết. Nhưng Thiên Chúa không để tội ác của ông qua đi mà không bị trừng phạt. Tiên tri Nathan đã đến với vua Đavít và kể cho ông nghe một câu chuyện, làm cho ông nhận ra tội lỗi của mình. Khi vua Đavít giận dữ tuyên án kẻ ác trong câu chuyện, Nathan đã chỉ thẳng vào ông và nói: “Thằng đó chính là vua!” Đến đây, vua Đavít mới giật mình nhận ra sự gian dối của mình và ăn năn sám hối.

Điều này cho thấy một điều quan trọng: sự sám hối là điều cần thiết để nhận được sự tha thứ và ơn cứu độ của Thiên Chúa. Tuy nhiên, vua Đavít đã biết sám hối và được Thiên Chúa tha thứ, còn những thượng tế và kỳ mục lại không chịu nhận ra tội lỗi của mình, nên họ vẫn tiếp tục sa lầy trong sự kiêu ngạo và tự mãn. Đây chính là sự khác biệt giữa một con người biết ăn năn sám hối và một con người không biết nhận ra tội lỗi của mình.

Trong mùa Chay này, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy nhìn lại bản thân, nhận ra những thiếu sót, tội lỗi của mình và biết ăn năn sám hối. Mùa Chay là thời gian để chúng ta quay trở về với Chúa, để thanh tẩy tâm hồn mình, để không bị sa vào những cám dỗ của kiêu ngạo, tự mãn và ích kỷ. Sám hối không chỉ là một hành động bề ngoài mà là sự trở về với Thiên Chúa trong tâm hồn. Đó là sự thay đổi trong cách sống, trong cách nhìn nhận bản thân và mối quan hệ với Thiên Chúa và với anh em xung quanh.

Sám hối là một ơn gọi, là một ân huệ mà Thiên Chúa ban cho chúng ta. Nếu chúng ta sám hối chân thành, Thiên Chúa sẽ tha thứ cho chúng ta và ban cho chúng ta ơn cứu độ. Nhưng nếu chúng ta không sám hối, nếu chúng ta cứ mãi tự cho mình là công chính, như những thượng tế và kỳ mục trong dụ ngôn, thì chúng ta sẽ không thể bước vào Nước Thiên Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, trong mùa Chay này, xin ban cho chúng con biết nhận ra tội lỗi của mình và ăn năn sám hối. Xin giúp chúng con luôn sống theo tinh thần của Nước Thiên Chúa, làm cho Nước ấy sinh hoa lợi trong cuộc sống của chúng con. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

DỤ NGÔN NHỮNG TÁ ĐIỀN BẤT LƯƠNG VÀ VƯỜN NHO: TRÁCH NHIỆM CỦA CHÚNG TA TRONG NƯỚC THIÊN CHÚA

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đã kể cho chúng ta nghe một dụ ngôn rất sâu sắc và thấm thía về những tá điền bất lương và vườn nho. Câu chuyện này không chỉ phản ánh một thực tế lịch sử của dân Do Thái trong thời kỳ Đức Giêsu, mà còn là một bài học quan trọng dành cho mỗi chúng ta, những người trong giao ước mới, về trách nhiệm và vai trò của chúng ta trong Nước Thiên Chúa. Qua dụ ngôn này, Đức Giêsu chỉ đích danh các thượng tế và kỳ lão, những người lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ, những người được Thiên Chúa trao phó trách nhiệm chăm sóc vườn nho của Ngài, nhưng thay vì mang hoa lợi về cho chủ là Thiên Chúa, họ lại muốn chiếm đoạt hoa lợi ấy cho riêng mình. Chính vì vậy, Thiên Chúa đã sai các ngôn sứ đến để cảnh báo họ, nhưng những ngôn sứ này đều bị họ giết chết. Cuối cùng, Thiên Chúa đã sai chính Con của Ngài đến, và người Con duy nhất này cũng bị họ đóng đinh và giết chết trên thập giá.

Vườn nho mà Thiên Chúa trao cho dân Israel, theo dụ ngôn này, đã không còn là vườn nho của riêng dân Do Thái nữa. Chính vì sự phản bội và từ chối của các lãnh đạo Do Thái, Thiên Chúa đã quyết định lấy lại vườn nho và trao cho một dân khác, một dân mới sẽ biết sinh hoa lợi cho Ngài. Dân này không phải là một dân tộc riêng biệt nữa mà là một dân gồm tất cả mọi người, mọi dân tộc, những ai tin vào Đức Giêsu và sống theo lời Ngài. Vườn nho này giờ đây không còn là đất riêng của dân Do Thái, mà là của tất cả những ai tiếp nhận Con của Thiên Chúa và biết sống theo những giá trị của Nước Trời.

Dụ ngôn “Những tá điền bất lương và vườn nho” không chỉ có tính cách lịch sử mà còn mang tính cách tiên tri. Nó diễn tả những biến cố có thực trong lịch sử dân Do Thái, như những lần Thiên Chúa sai ngôn sứ đến cảnh báo dân Israel, và thái độ của họ đối với Thiên Chúa và các sứ giả của Ngài. Tuy nhiên, dụ ngôn này cũng là lời cảnh báo đối với tất cả chúng ta trong thời đại hôm nay, những người được mời gọi sống trong giao ước mới, làm những tá điền trong vườn nho của Thiên Chúa. Chúng ta cũng là những người quản lý vườn nho, được Thiên Chúa trao phó trách nhiệm sinh hoa lợi cho Ngài. Những gì chúng ta đang có, những tài sản, những ân sủng mà chúng ta được nhận, đều là hoa lợi từ vườn nho mà Thiên Chúa đã trao cho chúng ta.

Tuy nhiên, nhiều khi chúng ta lại giống như những tá điền bất lương trong dụ ngôn. Chúng ta muốn chiếm đoạt hoa lợi từ vườn nho của Thiên Chúa cho riêng mình, không muốn chia sẻ hay dâng hiến lại cho Thiên Chúa. Chúng ta không còn nhìn nhận Ngài là Chủ của vườn nho, mà tự mình trở thành chủ nhân của tất cả những gì mình có. Khi đó, chúng ta tước đoạt hoa lợi của Thiên Chúa, không còn nhận ra sự hiện diện của Ngài trong cuộc sống và không để Ngài làm chủ đời sống chúng ta. Đây chính là hình ảnh của những tá điền bất lương trong thời đại hôm nay, khi con người vẫn còn tiếp tục đi vào vết xe đổ của lịch sử. Chúng ta chọn cho mình một cách sống tự quyết định tất cả, tự coi mình là chủ của “vườn nho” mà quên mất rằng Thiên Chúa mới là Chủ thực sự.

Cái thái độ này của con người hôm nay cũng rất giống với hành động của tổ tiên chúng ta trong Vườn Địa Đàng xưa. Khi Adam và Eva muốn tự mình quyết định điều gì đúng sai, muốn có cái “biết” của Thiên Chúa để đạt được vinh quang như Thiên Chúa, họ đã nghe theo lời dụ dỗ của Satan, và ăn trái cấm. Họ đã tự tước bỏ quyền làm chủ của Thiên Chúa trong cuộc sống của mình và tự ý quyết định tất cả. Họ đã không nhận ra rằng việc muốn có sự “biết” của Thiên Chúa mà không thông qua Thiên Chúa là một hành động phạm thượng. Họ không chỉ mất đi vườn Địa Đàng mà còn tước đoạt chính hoa trái của sự sống mà Thiên Chúa đã ban tặng. Những tá điền trong dụ ngôn cũng vậy, khi họ giết con thừa tự, họ không những không được hưởng hoa lợi mà còn bị chủ vườn nho lấy lại vườn nho và giao cho những tá điền khác. Cũng như thế, khi chúng ta muốn tự mình làm chủ cuộc đời, tự tước đoạt hoa lợi của Thiên Chúa, chúng ta sẽ không nhận được gì cả mà còn bị mất đi những ân sủng Ngài ban tặng.

Hôm nay, chúng ta là những người tá điền trong vườn nho mà Thiên Chúa đã giao phó. Vườn nho của Thiên Chúa là Nước Trời, và chúng ta được mời gọi sống trong Nước Trời này để sinh hoa lợi cho Ngài. Trách nhiệm của chúng ta là phải làm việc trong vườn nho của Thiên Chúa, chăm sóc và phát triển nó bằng tất cả tấm lòng và khả năng của mình. Để sinh hoa lợi, chúng ta cần phải nhận ra Thiên Chúa là chủ của vườn nho, và chúng ta chỉ là những người quản lý. Chúng ta phải biết cộng tác với Ngài, sống trong sự trung tín và khiêm nhường, để tất cả những gì chúng ta làm đều hướng đến vinh quang của Thiên Chúa.

Thiên Chúa không chỉ muốn chúng ta làm việc trong vườn nho của Ngài, mà còn muốn chúng ta làm việc với niềm vui và lòng yêu mến. Như trong dụ ngôn của các tá điền trong Tin Mừng theo thánh Mát-thêu, những người tá điền được mời vào vườn nho của Thiên Chúa và hưởng niềm vui của chủ mình khi họ làm việc xứng đáng. Chúng ta cũng vậy, được mời gọi sống trong Nước Thiên Chúa, không phải chỉ để nhận hoa lợi cho mình, mà để làm cho vườn nho của Thiên Chúa sinh hoa trái dồi dào, để mọi người nhận ra tình yêu của Ngài qua cuộc sống của chúng ta. Mỗi hành động yêu thương, mỗi việc làm bác ái, mỗi lời cầu nguyện chân thành đều là những hoa trái mà chúng ta có thể dâng lên Thiên Chúa.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn ý thức trách nhiệm của mình là những tá điền trong vườn nho của Chúa. Xin cho chúng con biết chăm sóc và phát triển vườn nho của Ngài bằng tất cả tấm lòng yêu mến, luôn cộng tác với Chúa để vườn nho sinh hoa trái cho vinh quang Ngài. Xin cho chúng con không bao giờ quên rằng Nước Thiên Chúa là của Ngài, và chúng con chỉ là những người quản lý, những tá điền trung tín trong công trình của Thiên Chúa. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

DỤ NGÔN VỀ VƯỜN NHO: TRÁCH NHIỆM CỦA CHÚNG TA TRONG GIAO ƯỚC MỚI

Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta đến với một dụ ngôn đầy ý nghĩa về vườn nho và những tá điền bất lương. Qua câu chuyện này, Đức Giê-su muốn mở ra cho chúng ta một cái nhìn sâu sắc về tình yêu và sự công bằng của Thiên Chúa đối với dân Ngài, đồng thời cũng cảnh báo chúng ta về trách nhiệm lớn lao mà chúng ta phải gánh vác trong giao ước mới. Đó không chỉ là một bài học lịch sử về dân Do thái, mà là lời nhắc nhở trực tiếp cho mỗi người chúng ta hôm nay.

Thiên Chúa, trong tình yêu bao la, đã yêu thương tuyển chọn và chăm sóc dân Người. Vườn nho là hình ảnh về dân Do thái mà Thiên Chúa đã dày công vun trồng, tưới tắm và chăm sóc. Ngài đã sai các tiên tri đến để giúp họ sống xứng đáng với giao ước, nhưng thay vì tiếp nhận lời của các tiên tri, họ lại đối xử tàn tệ, đánh đập và giết hại những vị sứ giả của Thiên Chúa. Cuối cùng, Thiên Chúa đã sai chính Con Một của Ngài, Đức Giê-su, đến với dân tộc này, nhưng cũng như những tiên tri trước, Ngài đã bị họ sỉ nhục, đánh đòn và cuối cùng bị đóng đinh trên thập giá. Tuy nhiên, chính nhờ cái chết của Ngài mà ơn cứu độ được thực hiện, một dân tộc mới được hình thành, và Giáo hội đã được khai sinh.

Qua dụ ngôn này, chúng ta thấy rằng Thiên Chúa không chỉ là một người chủ vườn nho yêu thương và chăm sóc vườn nho của mình, mà Ngài còn rất công bằng trong việc yêu cầu những tá điền – tượng trưng cho các lãnh đạo tôn giáo và mỗi người trong chúng ta – phải có trách nhiệm với những ân huệ Ngài ban. Tá điền trong dụ ngôn này không chỉ là những kẻ bất tín của dân Do thái xưa, mà còn là hình ảnh của mỗi người trong giao ước mới, những người được Thiên Chúa trao cho trách nhiệm chăm sóc và sinh hoa trái từ vườn nho của Ngài.

Chúng ta là những tá điền mới, những người được Chúa giao phó trách nhiệm trông coi và làm phát sinh hoa lợi từ vườn nho. Đôi khi, trong cuộc sống, chúng ta dễ dàng rơi vào cám dỗ của những tá điền bất lương trong dụ ngôn, những người muốn chiếm đoạt hoa trái của Thiên Chúa, muốn làm chủ cuộc sống của mình mà không quan tâm đến Đấng làm chủ vườn nho. Khi chúng ta sống theo ý riêng, khi chúng ta chọn lựa những con đường không phù hợp với ý Chúa, khi chúng ta coi mình là chủ của cuộc đời và muốn tước đoạt những ơn lành mà Thiên Chúa ban, thì chúng ta cũng giống như những tá điền bất lương trong dụ ngôn. Chúng ta tự tước đoạt quyền làm chủ của Thiên Chúa và đặt mình vào vị trí của Ngài, như trong câu chuyện của nguyên tổ trong Vườn Địa Đàng, khi họ muốn nắm lấy cái “biết” của Thiên Chúa và tự quyết định thay cho Ngài.

Tuy nhiên, Thiên Chúa đã không bỏ mặc chúng ta trong tình trạng này. Ngài vẫn kiên nhẫn chờ đợi chúng ta quay lại với Ngài, như Ngài đã sai các tiên tri và cuối cùng là chính Con Một của Ngài đến để cứu độ. Đức Giê-su không chỉ là con thừa tự trong dụ ngôn, mà là Đấng cứu thế, Người đã chịu chết và sống lại để mang lại sự sống cho tất cả chúng ta. Ngài đến không phải để lên án chúng ta, mà để cứu rỗi chúng ta, để mở ra cho chúng ta con đường trở lại với Thiên Chúa. Chính nhờ cái chết và sự phục sinh của Ngài mà một dân tộc mới được hình thành, Giáo hội được khai sinh, và chúng ta, những con cái của Chúa, được mời gọi trở thành những tá điền mới trong vườn nho của Thiên Chúa.

Sự kiện này không chỉ là một câu chuyện lịch sử của dân Do thái, mà là lời nhắc nhở cho chúng ta hôm nay. Chúng ta, là những con cái trong giao ước mới, được mời gọi không chỉ để nhận lấy sự sống, mà còn để sinh hoa trái. Thiên Chúa đã ban cho chúng ta mọi ân huệ – cuộc sống, thời gian, tài năng, sức khỏe và linh hồn – để chúng ta có thể làm việc và sinh hoa trái cho Ngài. Nhưng chúng ta phải chịu trách nhiệm về những gì chúng ta làm, phải làm sao để những ân huệ ấy được sinh hoa kết quả dồi dào, để đáp lại tình thương của Thiên Chúa. Khi chúng ta làm việc cho Thiên Chúa và cho tha nhân, chúng ta sẽ làm cho vườn nho của Ngài trở nên tươi tốt, sinh sôi nảy nở hoa trái tốt lành, đem lại sự sống cho thế giới.

Hôm nay, trong mùa Chay, chúng ta được mời gọi nhìn lại đời sống của mình và xét mình về cách chúng ta đối xử với những ơn lành mà Thiên Chúa ban cho. Chúng ta có sống xứng đáng với những ân huệ đó không? Chúng ta có nhận ra trách nhiệm của mình trong việc chăm sóc vườn nho mà Thiên Chúa giao phó cho mình không? Mùa Chay là thời gian để chúng ta ăn năn sám hối, để nhận ra những thiếu sót trong cuộc sống, và để quay trở lại với Thiên Chúa. Chúng ta hãy nhớ rằng Thiên Chúa luôn yêu thương, luôn kiên nhẫn, luôn sẵn sàng thứ tha và chờ đợi chúng ta trở lại với Ngài.

Nhưng cũng như trong dụ ngôn, nếu chúng ta không biết trân trọng những ân huệ của Thiên Chúa, nếu chúng ta tiếp tục sống ích kỷ và quay lưng với Ngài, thì chúng ta cũng sẽ phải đối diện với những hậu quả nghiêm trọng. Vườn nho sẽ không còn thuộc về chúng ta, và chúng ta sẽ bị mất đi cơ hội để sống trong sự sống vĩnh cửu mà Thiên Chúa dành cho.

Vì vậy, anh chị em thân mến, hôm nay, qua dụ ngôn này, Thiên Chúa mời gọi chúng ta nhận ra trách nhiệm của mình trong giao ước mới. Chúng ta được mời gọi để chăm sóc vườn nho, sinh hoa trái và làm việc tốt đẹp cho Ngài. Chúng ta không phải là những tá điền bất lương, những người chiếm đoạt hoa trái của Thiên Chúa, mà là những người trung thành, biết sử dụng những ơn lành Ngài ban để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, để sống xứng đáng với tình yêu Thiên Chúa.

Xin Chúa giúp chúng ta sống xứng đáng với những ơn lành Ngài ban, để chúng ta có thể sinh hoa kết quả dồi dào, trở thành những tá điền trung tín trong vườn nho của Ngài.

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: