Bài ca về tình yêu bất tử và lời nhắc về sự sống
- T5, 24/07/2025 - 17:07
- Lm Anmai, CSsR
HẸN GẶP LẠI VÀO NGÀY MAI: BÀI CA VỀ TÌNH YÊU BẤT TỬ VÀ LỜI NHẮC VỀ SỰ SỐNG
Có những câu chuyện tình yêu không được viết trong tiểu thuyết hay dựng thành phim, nhưng lại có sức lay động mãnh liệt hơn bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào. Chúng diễn ra lặng lẽ, bền bỉ mỗi ngày, trở thành một phần của nhịp sống, một hình ảnh đẹp đẽ và thánh thiện giữa cõi nhân gian. Câu chuyện về ông cụ ở nhà "Chờ Phục sinh" là một bản tình ca như thế.
Mỗi buổi sáng, khi thành phố còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, có một người đàn ông bắt đầu ngày mới của mình bằng một nghi thức thiêng liêng. Ông thức dậy, cạo râu cẩn thận, chọn một chiếc áo sơ mi thật đẹp, thật phẳng phiu. Ông không chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng hay một buổi tiệc sang trọng. Ông đang chuẩn bị cho cuộc hẹn quan trọng nhất trong ngày của mình. Điểm đến của ông là nhà "Chờ Phục sinh" – nơi lưu giữ tro cốt và di ảnh của người vợ quá cố.
Khung cảnh diễn ra thật đơn sơ nhưng cũng thật phi thường. Giữa không gian tĩnh lặng, trang nghiêm, người đàn ông ấy ngồi xuống, ngay ngắn trước di ảnh của người bạn đời. Ánh mắt ông không nhuốm màu bi lụy của sự mất mát, mà ánh lên vẻ trìu mến, thân thương của một cuộc trò chuyện đang diễn ra. Ông bắt đầu kể cho vợ nghe những dự định của mình trong ngày: hôm nay ông sẽ đi đâu, làm gì, gặp gỡ ai, hay chỉ đơn giản là những suy nghĩ vụn vặt vừa thoáng qua trong đầu. Cuộc đối thoại một chiều ấy lại chứa đựng một sự hiệp thông hai chiều sâu sắc. Bà vẫn ở đó, trong tâm trí ông, là người lắng nghe đầu tiên, là người bạn đồng hành không thể thiếu trong mọi quyết định của cuộc đời ông.
Và rồi, khi đã chia sẻ xong những tâm tư, ông đứng dậy, chỉnh lại trang phục. Ông không nói lời từ biệt. Thay vào đó, một lời hứa, một lời hẹn được thốt lên thật nhẹ nhàng mà cũng thật quả quyết: "Hẹn gặp lại vào ngày mai".
Câu nói ấy không phải là dấu chấm hết cho một cuộc viếng thăm. Nó là dấu ba chấm, mở ra một sự chờ đợi, một niềm hy vọng, một sự tiếp nối. Trong khoảnh khắc ấy, nhà "Chờ Phục sinh" không còn là nơi của sự chia ly, mà thực sự trở thành nơi của sự chờ đợi, của niềm tin vào một cuộc hội ngộ. Hình ảnh người đàn ông với dáng vẻ trang trọng, lời hẹn ước mỗi ngày và tình yêu son sắt đã vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về sự sống và một tình yêu vĩnh cửu.
Hành động của người đàn ông không chỉ là một thói quen của tuổi già hay một nỗi ám ảnh về quá khứ. Nó là một bài học sâu sắc về bản chất của tình yêu và phẩm giá của con người.
Tình Yêu Sống Động, Không Phải Hồi Ức Đã Chết
Tình yêu của ông dành cho vợ không bị đóng băng vào ngày bà qua đời. Nó tiếp tục sống, tiếp tục lớn lên và được nuôi dưỡng mỗi ngày. Việc ông kể cho bà nghe những dự định của mình cho thấy bà không phải là một phần của quá khứ, mà là một phần sống động của hiện tại và tương lai của ông. Bà vẫn là người bạn tâm giao, là kim chỉ nam, là nguồn động lực để ông sống tiếp mỗi ngày một cách có ý nghĩa. Tình yêu này đã chiến thắng sự tàn phá của thời gian và sự ngăn cách của cái chết. Nó khẳng định rằng sự hiện diện thể lý có thể mất đi, nhưng sự hiện diện trong tâm hồn và trong tình yêu thì không bao giờ phai nhạt.
Phẩm Giá Của Tình Yêu
Hành động cạo râu, mặc áo sơ mi đẹp không chỉ là sự tôn trọng dành cho người đã khuất. Đó là sự tôn trọng dành cho chính tình yêu của họ. Ông không đến thăm một ngôi mộ lạnh lẽo; ông đang đi gặp người phụ nữ ông yêu. Ông muốn mình phải thật tươm tất, thật trang trọng, giống như những ngày hẹn hò đầu tiên. Bằng cách đó, ông giữ cho tình yêu của họ luôn mới mẻ, luôn đẹp đẽ và đầy phẩm giá. Ông không cho phép sự tàn úa của tuổi tác hay nỗi buồn của sự chia ly làm vấy bẩn lên sự thiêng liêng của mối dây liên kết giữa hai người. Đó là cách ông nói với cả thế giới, và với chính mình, rằng tình yêu của họ là một điều đáng để trân trọng và tôn vinh đến hơi thở cuối cùng.
"Hẹn Gặp Lại Vào Ngày Mai" – Lời Tuyên Xưng Đức Tin
Câu nói "Hẹn gặp lại vào ngày mai" chứa đựng một sức mạnh phi thường. Nó vượt lên trên một lời chào tạm biệt thông thường.
• Đó là lời tuyên xưng của Niềm Hy Vọng: Nó biến sự chia ly hữu hình thành một cuộc chờ đợi đầy hy vọng. "Ngày mai" ở đây có thể là ngày mai theo nghĩa đen, khi ông lại đến. Nhưng sâu xa hơn, nó là "ngày mai" của sự vĩnh cửu, ngày mà họ sẽ thực sự gặp lại nhau trong một đời sống mới, đúng như tên gọi của nơi này: "Nhà chờ Phục sinh".
• Đó là lời tuyên xưng của Lòng Chung Thủy: Tình yêu của ông không kết thúc khi cuộc sống của bà kết thúc. Lời hẹn mỗi ngày là một sự tái khẳng định lòng chung thủy sắt son, một lời thề nguyện được lặp lại không phải bằng lời nói trong lễ cưới, mà bằng hành động âm thầm qua năm tháng.
• Đó là lời tuyên xưng của Sự Sống: Câu nói ấy khẳng định rằng sự sống mạnh hơn cái chết. Tình yêu, khi đạt đến sự viên mãn, sẽ tạo ra một sự sống của riêng nó, một sự sống tinh thần không thể bị hủy diệt. Ông không chỉ đang sống nốt phần đời của mình, ông đang sống trọn vẹn mỗi ngày trong tình yêu và cho tình yêu ấy.
Câu chuyện của người đàn ông không chỉ để chúng ta cảm động và ngưỡng mộ. Nó như một tấm gương soi chiếu, một lời nhắc nhở sâu sắc và cấp thiết cho mỗi người chúng ta, những người vẫn còn may mắn có được "hôm nay" với những người thân yêu của mình.
"Hãy trân trọng những gì hiện tại của hôm nay"
Chúng ta thường quá bận rộn với những lo toan cho tương lai, hoặc nuối tiếc về quá khứ, mà quên mất rằng món quà quý giá nhất chính là giây phút hiện tại. Chúng ta có thể dễ dàng cáu gắt với người bạn đời vì một chuyện nhỏ nhặt, có thể trì hoãn một cuộc gọi cho cha mẹ, có thể cho rằng sự hiện diện của những người thân yêu là điều hiển nhiên. Hình ảnh ông cụ cẩn thận chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ với "hư không" lại là một sự tương phản mạnh mẽ. Ông đã dành tất cả sự trang trọng cho một người không còn ở đó, trong khi chúng ta đôi khi lại quá hờ hững với những người đang ở ngay bên cạnh mình.
Câu chuyện của ông dạy chúng ta rằng:
• Đừng chờ đến khi quá muộn để nói lời yêu thương. Hãy nói điều đó hôm nay, bằng cả lời nói và hành động.
• Hãy dành cho nhau sự tôn trọng cao nhất. Một lời nói tử tế, một cử chỉ quan tâm, một sự lắng nghe chân thành... đó chính là những chiếc "áo sơ mi đẹp" mà chúng ta có thể "mặc" cho tình yêu của mình mỗi ngày.
• Hãy biến mỗi ngày thành một cuộc hẹn. Đừng để cuộc sống chung trở thành thói quen nhàm chán. Hãy tìm thấy niềm vui và sự mới mẻ trong sự hiện diện của nhau, trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên nhau.
Người đàn ông ở nhà "Chờ Phục sinh" đã cho chúng ta thấy một định nghĩa khác về sự sống. Một cuộc sống không được đo đếm bằng danh vọng hay của cải, mà bằng chiều sâu của tình yêu và lòng chung thủy. Ông có thể cô đơn về mặt thể lý, nhưng tâm hồn ông không hề cô độc. Mỗi ngày, ông vẫn đang sống trong một câu chuyện tình yêu trọn vẹn.
Hành trình mỗi sáng của ông không phải là hành trình của nỗi buồn, mà là một cuộc hành hương của tình yêu. Đó là một bài ca không lời về sự kiên định, một bài học không giáo án về giá trị của sự trân trọng. Và lời hẹn "Hẹn gặp lại vào ngày mai" sẽ còn vang vọng mãi, không chỉ trong không gian tĩnh mịch kia, mà trong lòng mỗi chúng ta, như một lời mời gọi hãy sống chậm lại, yêu thương sâu sắc hơn, và trân quý từng phút giây hiện tại, trước khi tất cả chỉ còn là ký ức.
Lm. Anmai, CSsR