Nhảy đến nội dung

Băn khoăn và im lặng - Đồ "Cái thằng mít ướt"


 

BĂN KHOĂN VÀ IM LẶNG

Tất cả những dòng chữ trải ra đây hết sức chân thành chứ không hề có ý định chỉ trích, đả phá hay kết an ai. Tất cả hình ảnh, video gọi là phản cảm và không đúng phụng vụ tôi đều có.

           Xin đừng nghĩ tôi bức xúc hay tôi chống phá Giáo Hội để tôi viết lên những dòng này. Vì yêu mến Chúa, yêu mến Giáo Hội và muốn mọi sự tốt đẹp hơn nên tôi mới gõ những dòng này. Thời gian cũng như sức khỏe không cho phép để làm những chuyện gọi là rùi bu và kiến đậu như người ta thường nói.

           Chẳng phải một lần, chẳng phải mới đây nhưng chuyện xem chừng đã cũ nhưng tái diễn gần nhất làm nhiều người băn khoăn nhưng dường như tất cả những băn khoăn ấy được ... im lặng.

           Những ngày qua, trên các trang mạng xã hội và cả trang chính thống của một Tổng Giáo Phận đã post bài giảng cũng như hình ảnh gây hoang mang. Nhiều người chia nhau cũng như đã down load về tất cả những video và hình ảnh đó, trong đó có cả tôi nữa, để xem và suy nghĩ cũng như đặt vấn đề.

           Không phải 1, 2, 3 nhưng nhiều nhà thờ được nhiều người gửi cho nhau về chuyện múa lân trong Nhà Thờ. Ai ai cũng biết trong Nhà Thờ đều có Bàn Thờ và Nhà Tạm. Bàn Thờ và Nhà Tạm là gì thì ai ai cũng biết. Kèm theo đó thì Lân biểu tượng của cái gì thì ai ai cũng biết cả.

Nếu như không múa Lân thì cũng có  tiết mục nhảy múa mà nhiều người nhìn thấy xem chừng ra rất phản cảm. Khi múa như thế thì doàn diễn vài chục người đó vui vẻ quay mông về Nhà Tạm và Bàn Thờ để mủa. Họ múa một cách vui vẻ trước các quan khách đặc biệt là các cha. Cũng may là sau Thánh Lễ diễn ra múa chứ nếu không thì kẹt lắm.

Trong khi đó, các Cha thừa biết Nhà Cha Ta là nhà cầu nguyện. Các Nhà Thờ dường như đều hiểu tuy không cần phải nói là trang nghiêm, không được đùa giỡn hay lớn tiếng trong Nhà Thờ. Thế nhưng rồi múa nhảy thì vô tư.

Tôi xin phép vì tế nhị và vì lòng bác ái tôi không để tên xứ đó. Tất cả các hình ảnh tôi có được tôi đều lưu lại để khi các đấng hữu trách hỏi thì tôi sẽ gửi cho các đấng chứ không đưa lên mạng làm cho hình ảnh của Giáo Hội mất đẹp cũng như người ngoài Công Giáo họ cũng hoang mang. Có những video làm cho không chỉ người Công Giáo hoang mang và cả những người ngoài Công Giáo cũng hoang mang nữa.

Tất cả những dòng chữ trải ra đây hết sức chân thành chứ không hề có ý định chỉ trích, đả phá hay kết an ai. Tất cả hình ảnh, video gọi là phản cảm và không đúng phụng vụ tôi đều có nhưng tôi chỉ đưa ra khi các đấng hữu trách đề nghị đưa. Không đưa ra để gây tranh cãi cũng như công kích hay thóa mạ nhau.

Chả phải tôi có 1 đoan mà có cả video Thánh Lễ mà nhiều người gọi là “cụ Chánh” nào đó chủ tế. Cũng vì cái clip đó mà gây tranh luận rất nhiều và có người trong giáo xứ bảo tôi là kẻ cướp cũng như chửi các cha. Tôi là ai mà tôi dám đi chửi các cha ? Vu khống, đặt điều và thóa mạ khi tôi trưng dẫn những điều xem chừng ra không phù hợp với Phụng Vụ.

Vì một Giáo Hội, vì yêu thương Giáo Hội nên nhiều lần tôi bị công kích, thậm chí chửi tôi là “cộng sản”. Vì Giáo Hội, tôi chấp nhận thiệt thân.

Chả phải 1 clip ngắn về “cụ Chánh” mặc áo dài khăn đóng đồng tế cùng một số Cha phản cảm mà  tôi có. Tôi có cả video Thánh Lễ ngày mùng 3 Tết do “cụ Chánh” chủ tế. Tôi ngạc nhiên khi thấy “cụ Chánh” vui vẻ đội mũ và áo dài khăn đóng dâng Lễ.

Còn đó 1 video ngày lễ mở tay của Cha nào đó được đưa lên trang của Giáo Xứ với hình ảnh cực kỳ phản cảm là cha mới mặc áo lễ đi cụng ly. Từng bàn và từng hình ảnh linh mục đi cụng ly được loan đi một cách hết sức phản cảm.

Còn đó những video Thánh Lễ tại gia dành cách đặc biệt tại nhà, tại công ty của các đại gia trong đó không chỉ có linh mục mà cả giám mục được loan công khai trên mạng xã hội. Trong khi đó có giáo phận cấm không cho cử hành Thánh Lễ tại gia. Thế nhưng rồi vẫn có những Thánh Lễ như thế đưa lên mạng. Nếu không đưa làm sao nhiều người có và cả tôi cũng có/

Không phải một mình tôi mà nhiều người khác cũng băn khoăn và thắc mắc.

Điều bi đát nhất là trên trang của Tổng Giáo Phận lớn có để bài giảng của “cụ Chánh” với chiếc áo dài khăn đóng đỏ chói.

Có người bảo tôi rằng sao không đưa các đoạn clip hay hình ảnh đó cho các đấng ? Bây giờ đưa làm sao khi trên trang của Tổng Giáo Phận chính thức đăng tải video “cụ Chánh” giảng với số lượt xem khi tôi vào xem đến 17.000 người. Như vậy thì rõ ràng rằng đấng đứng đầu Giáo Phận chắc chắn biết rồi chứ làm sao đấng không biết được.

Điều đáng tiếc là giáo dân hoàn toàn không nghe dù chỉ 1 lời từ các vị hữu trách nói. Lòng dân thì hoang mang còn các vị hữu trách thì im lặng.

Chả phải chuyện clip hay video  “cụ Chánh” dâng Thánh Lễ hay múa Lân gây hoang mang và thắc mắc trong đời sống của người Kitô hữu. Còn nhiều trang mạng cũng như kênh Youtube gây hoang mang trong đời sống người tín hữu nữa. Thế nhưng có điều lạ là không hề thấy có vị nào hữu trách trả lời. Trong khi đó, nhiều người đến hỏi tôi, nhỏ bé và không có trách nhiệm làm sao dám trả lời những câu hỏi đó. Không thể nào vượt mặt các đấng các bậc được. Hỗn chết !

Với tất cả tâm tình, xin chia sẻ với anh chị em khi đối diện với các trang mạng xã hội, kênh Youtube cũng như các video múa Lân trong nhà thờ, trên cung Thánh hay “cụ Chánh” chủ tế Thánh lễ thì hết sức cẩn trọng và cân nhắc. Nếu thấy không ổn thì không đọc và không xem. Hãy bình tĩnh và hãy chờ các đấng có trách nhiệm lên tiếng.

Trước khi kết thúc tâm tình này, xin nhắc lại với anh chị em rằng thì là vì yêu mến Giáo Hội, chỉ muốn chia sẻ với anh chị về những vấn đề thời sự trong mấy ngày qua để anh chị em thông cảm hơn cho các đấng các bậc. Có khi nhiều việc và không có thời gian nên các đấng chưa lên tiếng. Không vì thế mà xôn xao, nói hành nói xấu các đấng. Khi đó lại sinh tội và gây chia rẽ. Bản thân tôi luôn mong sự hiệp nhất và yêu thương.

Trong khi chờ đợi các đấng lên tiếng xin anh chị em hết sức bình tĩnh, cầu nguyện và đặc biệt im lặng. Tránh nói ra nói vào gây xáo trộn, mất đi sự hiệp nhất và yêu thương nhất là khi chúng ta đang sống trong chủ đề : “CỦNG CỐ SỰ HIỆP THÔNG”.

Lm. Anmai, CSsR


**********

 


 

ĐỒ “CÁI THẰNG MÍT ƯỚT”

           Chiều, thấy hình một nữ tu về thăm gia đình trong những ngày tết mà ...

           Hình ảnh đẹp của 2 người cháu đang đút yến cho ông ăn. Chả phải gia đình mình, chả phải ông của mình mà dòng lệ bỗng tuôn. Vô duyên thật !

           Nước mắt chảy, đơn giản là không còn Cha và không còn Mẹ nữa.

           Nhiều người thân cứ hỏi Cha có về Tết không ? Còn Cha còn Mẹ đâu mà về. Nếu như còn chắc chắn sẽ về chứ không ai ở lại vì một năm có dăm ba ngày tết. Còn Anh Chị và các Cháu thì ngày nào cũng gọi điện thấy mặt nhau.

           Nhìn hũ nước yến mà thấy sao sao đó ! Nếu như bây giờ Cha và Mẹ còn sống chắc có lẽ không chỉ có 1 mà có thể có 10 và có thể có đến 100. Thế nhưng rồi dù có bao nhiêu đi chăng nữa thì giờ đây vẫn vô nghĩa.

           Sự vô nghĩa kèm theo nỗi nhớ và lòng biết ơn lại trào tràn hơn nữa khi nghĩ về Mẹ - Cha cùng với gia đình nhỏ.

           Thời qua bao cấp một chút, ổ bánh mì Lan Huệ (xéo rạp Thanh Vân ở đường Cách Mạng Tháng 8) là điểm hẹn của cuối tháng. Đơn giản là lãnh lương xong Mẹ mới có tiền và đạp xe đạp ra Lan Huệ để mua bánh. Còn nhớ 1 ổ chỉ có 2.000 đồng thôi nhưng sao thời đó khó tìm ra 2.000 đồng quá. Mỗi cái áo sơ mi may gia công có 1.300 hay 1.400 đồng 1 cái thôi mà. Mỗi ngày ráng lắm được 25 đến 30 cái là cùng.

           Ăn trước trả sau và cái nghèo nó cứ như muốn ôm chầm lấy gia đình nhỏ.

           Trước ngày định mệnh chắc gia đình không đến nỗi. Chỉ vì cái ngày ấy mà không phải chỉ mình gia đình tôi khổ mà bao nhiêu gia đình khổ. Bọn trẻ 8x hay 9x làm sao biết được những ngày gian truân ấy. Đôi khi chả dám kể vì sợ chúng bảo “ông già khó tính”.

           Hủ nước yến bây giờ chắc có lẽ vài chục, 100 hủ chắc có lẽ chừng vài triệu. Nhiều thì không có chư chừng trăm hủ có. Có nhưng để làm gì ? Có cũng như không mà thôi.

           Nhìn hình ảnh cháu bên ông đó mà chạnh lòng. Thương và nhớ đấng sinh thành và dưỡng dục thật nhiều.

           Ngày xưa, Mẹ bị ung thư giai đoạn cuối. Chạy vạy đủ điều để lo cho Mẹ. Mọi sự hoàn tất cũng là hoàn tất mọi sự. Hai bàn tay trắng để rồi tự bươn chải và mưu sinh. Nhìn bọn trẻ bây giờ sao mà sướng quá. Và, có khi trong cái sướng đó mà nó không có tình thương cha mẹ như tuổi tụi mình. Có lẽ sống trong gian khổ thì chữ hiếu nó lại càng sâu đậm và da diết hơn trong lòng mình. Lũ trẻ ngày nay có khi tính trước ba ngày Tết để du lịch xa cho khỏi nặng gánh ông bà. Nghĩ cũng có lý của chúng nhưng công ơn sinh thành dưỡng dục to lớn lắm.

           Có lẽ chả phải mình tôi. Đứa nào sinh ra trong gia cảnh càng khốn khó thì lại càng mang ơn cha mẹ. Đứa nào cùng với cha mẹ lam lũ kiếm sống chắc có lẽ mới thấy trân quý tình Cha và nghĩa Mẹ hơn. Nhiều khi chúng kiếm tiền nhanh và sớm quá nên rồi chúng đánh mất đi cái cảm thức về Cha Mẹ. Có khi cứ nghĩ mang tiền và mang quà về nhiều cho Cha Mẹ là đã tròn chữ hiếu ! Không đâu ! Già rồi Cha Mẹ chẳng còn ăn uống được bao nhiêu. Điều mà Cha Mẹ cần khi tuổi già sức yếu đó là sự quan tâm và chăm sóc.

           Cứ thử nhớ lại đi, ngày còn nhỏ Cha Mẹ tốn biết bao nhiêu là công sức để nuôi ta lớn khôn. Từ từ nhẩm sẽ ra bài toán công lao của Cha Mẹ liền.

Lởn vởn đâu đây câu chuyện dù đọ đã lâu : Hai cha con ngồi đọc báo trong vườn, người cha ngoài 70 tuổi, trông có vẻ hơi chậm chạp, mắt ông nhìn quanh khu vườn trong khi con trai ông ngoài 30 tuổi đang chăm chú đọc báo… Bỗng có một con chim sẻ đậu trên cành cây gần nơi 2 người ngồi.

Người cha cất tiếng hỏi con: Con gì vậy con?

Người con liếc mắt trả lời: Con chim sẻ ba ạ. Xong lại đọc tiếp tờ báo.

Con chim sẻ tiếp tục chuyền cành. Người cha lại hỏi: Con gì thế con?

Người con liếc mắt trả lời: Vẫn là con chim sẻ ba ạ….

Con chim bay lên tán cây, lần này ông bố lại hỏi: Con gì thế con?

Lần này, người con bực mình, đứng bật dậy và gào vào mặt người cha: Con chim sẻ, chim sẻ, chim sẻ… ba có nghe không???

Người cha lẳng lặng đứng lên và đi vào trong nhà…

… mang ra một cuốn nhật ký nhỏ, nhẹ nhàng lật từng trang và đưa cho người con đọc: ”Ngày… tháng … hai cha con đi chơi trong công viên, lúc ấy con 4 tuổi, lần đầu tiên con nhìn thấy con chim sẻ và con đã hỏi: “Ba ơi, con gì thế?”, ba đã trả lời cho con rằng: “Đó là một con chim sẻ, con yêu ạ”.

… Hôm ấy, vì không nhớ tên con chim mà con đã hỏi ba tổng cộng 21 lần, 21 lần ba đều nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của con… Mỗi lần trả lời, ba lại ôm đứa con ngây thơ, bé bỏng vào lòng và cười hạnh phúc…

… Đọc xong người con òa khóc và ôm lấy ba: Ba ơi, con xin lỗi… con xin lỗi…

           Lẽ ra người ta khóc và nhớ ngày mùng 2 Tết thôi nhưng đến mùng 6 vẫn nhớ và vẫn khóc. Và, có lẽ khóc cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay vì công Cha và nghĩa Mẹ làm sao nói cho cùng.

           Già rồi mà vẫn còn mít ướt !

           Đồ “cái thứ vô duyên”

Mùng 6 Tết

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: