Nhảy đến nội dung

Biết ơn để đón ơn cứu độ

Biết Ơn Để Đón Ơn Cứu Độ

(Suy Niệm Chúa Nhật XXVIII Thường Niên – Năm C)

Một ông cụ 93 tuổi bị nhiễm Covid phải vào viện điều trị. Sau vài ngày, cụ bình phục. Khi cầm hóa đơn viện phí, cụ bỗng bật khóc. Bác sĩ lo lắng hỏi:

– “Cụ khóc vì chi phí quá cao sao?”

Cụ lắc đầu, đáp:

– “Tôi không khóc vì tiền, mà vì nhận ra mình đã vô ơn suốt 93 năm. Chỉ vài ngày phải trả tiền để được thở, tôi mới thấy ơn Chúa lớn lao biết bao, khi suốt cả đời Ngài cho tôi hít thở không khí, sống và yêu thương hoàn toàn nhưng không.”

Câu nói ấy khiến cả bệnh viện lặng đi.

Thật vậy, chúng ta thường chỉ nhận ra ơn Chúa khi mất đi điều gì đó. Mỗi hơi thở, mỗi ngày sống, mỗi người thân yêu đều là hồng ân.

Và như ông cụ 93 tuổi ấy đã học được: “Sống là nhận ơn, và biết ơn chính là cách ta đáp lại tình yêu Thiên Chúa.”

Kính thưa,

Trong cuộc sống hôm nay, chúng ta rất dễ quen với việc nhận, mà ít khi nhớ rằng phải biết ơn. Có người cho rằng những gì mình nhận được là đương nhiên và là xứng đáng. Nhưng trong nhãn quan đức tin, chúng ta phải tin nhận rằng mọi sự chúng ta có đều là hồng ân từ Thiên Chúa. Quả thật, chính thánh Phaolô đã nói: “Bạn có gì mà không do lãnh nhận? Nếu đã lãnh nhận, sao lại vênh vang như không lãnh nhận?” (1Cr 4,7). Vì thế, biết ơn không chỉ là phép lịch sự, mà là thái độ của người có đức tin, là con đường dẫn đến ơn cứu độ. Vậy,

  1. Biết ơn là gì?

Theo từ điển Tiếng Việt của Viện Ngôn Ngữ Học đã định nghĩa: “Biết ơn là hiểu và nhớ công ơn của người khác đối với mình. Ví dụ: biết ơn người đã giúp đỡ mình. Tỏ lòng biết ơn”. Thật vậy, biết ơn là nhận ra rằng mình đã được yêu thương, được ban ơn và đáp lại bằng lòng trân trọng và hành động cụ thể. Hơn nữa, là người công giáo, chúng ta luôn nhớ rằng biết ơn không chỉ là nói “cảm ơn” bằng môi miệng, mà là sống tinh thần tạ ơn trong mọi hoàn cảnh. Nói cách khác, biết ơn theo ngôn ngữ Kinh Thánh đó chính là thái độ và hành vi ‘Tạ ơn’ đối với Thiên Chúa vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương. Chẳng hạn: Một đứa con biết ơn cha mẹ không chỉ nói lời cảm ơn, nhưng cố gắng học hành, sống ngoan, vâng lời và hiếu thảo. Một người Kitô hữu biết ơn Chúa không chỉ đọc kinh tạ ơn, nhưng phải biết sống công chính, yêu thương và quảng đại với tha nhân. Như vậy,

  1. Tại sao phải biết ơn Chúa?

Chúng ta luôn xác tín rằng cuộc đời chúng ta hiện diện nơi trần gian này đều là bởi ơn Chúa, đó là sự sống, sức khỏe, ơn gọi, gia đình, bạn bè và cả hơi thở ta đang có. Không có Chúa không có gì hết là vậy: “Vì không có Thầy, chúng con chẳng làm được gì” (Ga 15,5) hay “Đối với con người thì không thể nhưng đối với Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể được” (Mt 19,26). Do đó, nếu Chúa ngừng yêu thương một giây thôi, ta sẽ trở về hư vô. Có Chúa mới có ta. Có Chúa mới có tất cả!

Cũng như ông Naaman trong bài đọc I: Ông là người ngoại bang, bị phong cùi,  bệnh bị xem là hình phạt. Nhưng khi nghe lời ngôn sứ Êlisa, ông đã vâng lời tắm bảy lần trong sông Giođan và được khỏi. Điều đẹp nhất là ông quay trở lại để tạ ơn và tuyên xưng: “Từ nay tôi sẽ không còn thờ thần nào khác ngoài Thiên Chúa của Israel.” (2V 5,17). Ông Naaman đem quà tặng đến dâng cho vị tiên tri để tỏ lòng biết ơn nhưng bị Eelisa từ chối. Chi tiết này vị tiên tri muốn nhấn mạnh với ông Naaman là chính Thiên Chúa mới là nguồn ơn phúc mà ông đã lãnh nhận, còn ngài chỉ là khí cụ của Thiên Chúa mà thôi. Quả thật, ơn lành đã làm thay đổi con người ông: từ một người bệnh thành người có đức tin. Một bài học thật sự sâu sắc cho mỗi chúng ta về lòng biết ơn mỗi khi đã lãnh nhận điều gì đó. Như vậy,

  1. Biết ơn để đón nhận ơn cứu độ

Chúng ta đọc và suy gẫm đoạn Tin Mừng hôm nay kể câu chuyện 10 người phong cùi được Chúa Giêsu chữa lành. Cả 10 đều được khỏi, nhưng chỉ một người quay lại tạ ơn và người đó lại là người ngoại đạo. Chúa Giêsu hỏi: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu?” Và Người nói với người biết ơn: “Lòng tin của con đã cứu con.”(x. Lc 17, 17- 19). Quả thật, Sách Giáo lý Hội Thánh Công Giáo số 2628 đã khẳng định: “Thờ lạy là thái độ đầu tiên của con người nhìn nhận mình là thụ tạo trước Đấng Tạo hóa của mình. Thờ lạy là tán dương sự cao cả của Chúa, Đấng đã dựng nên chúng ta à sự toàn năng của Đấng cứu độ, Đấng giải thoát chúng ta khỏi sự dữ…”.  Như thế, thái độ biết ơn, tạ ơn chính là thái độ thờ lạy mà con người phải dành cho Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh.

Qua hành vi của người phong cùi quay lại tạ ơn Đức Giê-su, chúng ta nhận ra một chân lý quan trọng: ơn thể xác ai cũng có thể nhận, nhưng ơn cứu độ chỉ dành cho ai biết tạ ơn. Mười người phong cùi đều được chữa lành thân xác, nhưng chỉ người Sa-ma-ri kia, người biết quay lại tôn vinh Thiên Chúa và tạ ơn, mới được ơn cứu độ, tức là ơn đức tin. Thật vậy, lòng biết ơn chính là khởi đầu của đức tin, vì ai nhận ra ơn lành mình lãnh được, người đó sẽ mở lòng để tin và yêu mến Thiên Chúa hơn. Và đức tin ấy lại là con đường dẫn đến ơn cứu độ. Trái lại, biết bao người trong cuộc sống hôm nay lại chọn sống vô ơn, quên đi nguồn cội của mọi phúc lành, kể cả ơn sự sống mỗi ngày.

  1. Hệ quả của vô ơn và phũ phàng

Thật vậy, người vô ơn không chỉ quên ơn, mà còn đánh mất tâm hồn khiêm tốn, vì họ nghĩ mọi sự là đương nhiên. Họ giống như chín người phong cùi kia, được khỏi bệnh, nhưng vẫn còn bệnh trong tâm hồn: bệnh vô ơn, tự mãn và dửng dưng. Phải chăng chúng ta cũng đang rơi vào tình trạng của 9 người kia? Bao lần chúng ta đã lãnh nhận đủ thứ hồng ân nhưng đối lại chúng ta đã vô tình hay hữu ý phớt lờ và bội nghĩa cùng Chúa cũng như với tha nhân. Vì thế,

  1. Sống tạ ơn trong đời thường

Qua hình ảnh và tấm gương biết ơn của ông Naaman và người phong cùi Samari, chúng ta được mời gọi hãy biết tạ ơn Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh, như lời Thánh Phaolô dạy: “Anh em hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh, vì đó là ý Chúa trong Đức Kitô Giêsu.” (1Tx 5,18). Tuy nhiên, lòng biết ơn không chỉ dừng lại ở lời nói hay những cử chỉ bề ngoài, mà phải được thể hiện bằng chính cách sống hằng ngày. Nếu chúng ta đã lãnh nhận nhưng không từ Thiên Chúa và từ tha nhân, thì cũng hãy biết cho đi nhưng không bằng tấm lòng quảng đại và yêu thương.

Vậy thì, chúng ta phải sống biết ơn như thế nào? Phải chăng biết ơn Chúa là biết sống tốt hơn mỗi ngày? Biết trân trọng và cầu nguyện cho cha mẹ, ân nhân, thầy cô và những người âm thầm giúp đỡ ta? Biết chia sẻ cơm áo, thời giờ, khả năng cho những người nghèo khổ, bệnh tật và cô đơn? Biết nói lời cảm ơn, xin lỗi, cũng như sống hòa thuận trong gia đình, nơi làm việc và trong cộng đoàn giáo xứ? Chính trong những hành động cụ thể ấy, lòng biết ơn trở thành một việc đạo đức sống động, trở thành dấu chỉ của niềm hy vọng và chứng nhân giữa đời thường. Nhờ đó, mọi người sẽ nhận ra chúng ta là môn đệ của Đức Giê-su Ki-tô cách thiết thực và cụ thể. Amen.