Nhảy đến nội dung

Các bài Lẽ sống 1 10/2025

THÔNG MINH LÀ THIÊN PHÚ, THIỆN LƯƠNG LÀ LỰA CHỌN

Có một câu chuyện nhỏ, nhưng đủ sức nặng để lay động những tâm hồn hiếu thắng nhất.

Chuyện kể rằng, một vị sư lên rừng hái củi. Trên đường về, ngài gặp một cậu bé đang chạy chơi đùa. Trong tay cậu là một con bướm vừa bắt được. Thấy vị sư, cậu bé láu cá nảy ra một ý, bèn chạy lại:

"Đố sư biết trên tay con cầm gì?" Vị sư đến gần, hỏi: "Một con bướm, phải không con?" Thằng bé cười ranh mãnh: "Vậy đố sư biết nó còn sống hay đã chết? Nhưng nói sai, sư phải mất cho con bó củi này nhé!"

Cậu bé đã tự tạo cho mình một ván cờ hoàn hảo. Cậu nắm trong tay không chỉ con bướm, mà cả quyền định đoạt thắng thua. Nếu vị sư nói con bướm đã chết, cậu sẽ mở tay cho nó bay đi. Nếu vị sư nói nó còn sống, cậu chỉ cần khẽ siết tay lại. Trong cả hai trường hợp, nhà sư đều thua.

Vị sư nhìn cậu bé, rồi nhìn sinh mạng mỏng manh đang nằm giữa lằn ranh của một trò chơi ngạo mạn. Ngài khẽ đáp: "Một con bướm đã chết, đúng không?"

"Haha! Sư sai rồi! Con bướm còn sống nhé!" Cậu bé reo lên đắc thắng, rồi tung con bướm bay vút lên trời. Nó đã được tự do. Vị sư mỉm cười: "Củi của con đây, cầm về đi!"

Thằng bé hí hửng vác bó củi về nhà, hãnh diện khoe với cha về chiến thắng của mình. Người cha nghe xong, không nói không rằng, liền tái mặt, nhéo tai thằng con: "Đem bó củi lên chùa trả rồi xin lỗi người ta ngay!"

Thằng bé vừa đi vừa ấm ức la lên: "Nhưng con thắng mà!?! Con đã thắng sư cơ mà!"

Đến chùa, hai cha con chắp tay xin lỗi. Vị sư vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, một nụ cười không có kẻ thắng, người thua. Trên đường về, cậu bé vẫn hậm hực.

Lúc này, người cha mới đặt tay lên vai con, từ tốn nói: "Con trai, con nghĩ con thắng ư? Nếu sư nói con bướm còn sống, con cũng sẽ bóp cho nó chết, đúng không? Con có biết, ngay từ đầu, ngài đã định đem bó củi đó để đổi lấy một mạng sống rồi không?"

Thằng bé sững người. Và trong khoảnh khắc đó, nó chợt hiểu ra tất cả. Nó lặng lẽ cúi đầu.

Câu chuyện dừng lại ở đó, nhưng bài học thì còn vang vọng mãi.

Bài học đầu tiên là về sự kiêu ngạo. Sự ngạo mạn và hiếu thắng luôn lấy đi bao lý trí của mỗi chúng ta. Cậu bé trong câu chuyện, vì muốn thắng một bó củi, vì muốn chứng tỏ sự thông minh của mình, đã sẵn sàng bóp nát một sinh mạng. Trò chơi đó đã che mờ lòng trắc ẩn của cậu. Chúng ta cũng vậy, trong những cuộc tranh luận, trong những cuộc đua tranh, ta thường chỉ muốn mình là người chiến thắng, mà quên mất rằng cái giá của chiến thắng đó có thể là một mối quan hệ, là sự tổn thương của người khác, hay là sự tàn nhẫn của chính mình.

Bài học thứ hai là về sự lùi bước. Đừng thấy ai lùi mà vội bảo họ thua. Vị sư đã "thua" một bó củi, nhưng ngài đã "thắng" trong bài học về từ bi. Ngài chấp nhận mất đi công sức của mình, chấp nhận trở thành kẻ thua cuộc trong trò chơi của cậu bé, chỉ để bảo vệ một điều lớn lao hơn: một mạng sống, và có lẽ, là cả phần thiện lương trong tâm hồn cậu bé kia. Cú lùi của ngài là một sự hy sinh đầy trí tuệ. Đó là cái thua của một bậc giác ngộ, cái thua mà bất kỳ kẻ hiếu thắng nào cũng phải cúi đầu.

Và bài học sau cùng, cũng là bài học lớn nhất: Thiện lương khó hơn là thông minh. Bởi vì thông minh là thiên phú, còn thiện lương là một sự lựa chọn.

Cậu bé kia rõ ràng rất thông minh. Cái bẫy cậu giăng ra là hoàn hảo. Đó là trí tuệ trời ban. Nhưng vị sư, ngài còn hơn cả thông minh. Ngài là hiện thân của trí tuệ. Ngài nhìn thấu cái bẫy, nhưng thay vì dùng sự thông minh của mình để gỡ bẫy hay để chiến thắng lại cậu bé, ngài đã chọn một con đường khác.

Ngài chọn thiện lương.

Trong cuộc đời, bạn có thể thông minh để tính toán, để giành giật, để không bao giờ chịu thiệt. Nhưng để chọn hy sinh, chọn lùi bước, chọn chịu thiệt về mình để bảo vệ một giá trị tốt đẹp, bạn cần nhiều hơn thông minh. Bạn cần sự tử tế, lòng bao dung, và một trái tim đã được soi sáng.

Sự thông minh giúp bạn đi nhanh. Nhưng chính sự thiện lương mới quyết định bạn sẽ đi về đâu. Cậu bé đã học được rằng, chiến thắng vĩ đại nhất không phải là khi bạn hạ gục người khác bằng trí tuệ, mà là khi bạn nâng đỡ một sinh mạng bằng lòng nhân ái của mình. Lm. Anmai. CSsR
++++++++

SỬA MÌNH TRONG TỪNG LỖI NHỎ

Chúng ta thường nghĩ về cuộc đời qua những biến cố lớn: một thành công vang dội, một thất bại thảm hại, một ngã rẽ định mệnh. Nhưng thực tế, cuốn sổ ghi lại số phận của đời ta lại đang được viết mỗi ngày, bằng thứ mực của những điều nhỏ nhặt nhất – những điều ta thường bỏ qua vì cho là "không đáng".

Ta uống chai nước không hết, bỏ lại trên ghế rồi thản nhiên bước đi. Ngay khoảnh khắc đó, ta không chỉ phạm một lỗi, mà là hai: lỗi lãng phí nước sạch – một ân huệ của tạo hóa, và lỗi xả rác – một sự vô tâm với cộng đồng. Hai lỗi này, dù nhỏ, cũng vừa ghi thêm một điểm xấu vào cuốn sổ cuộc đời của chúng ta.

Ta ghé một quán nước ven đường. Ghế ngồi ngả lưng thoải mái, và sẵn tiện, ta gác chân lên cao hướng ra phố. Ta tưởng mình đang thư giãn, nhưng ta lại đang vô tình "chà đạp" lên không gian chung, lên sự tôn trọng tối thiểu dành cho mọi người đi qua. Đó là lỗi của sự kiêu ngạo vô thức. Và một điểm xấu nữa lại được ghi vào.

Ta nghe ai đó ở bàn bên cạnh công kích đất nước, xuyên tạc lịch sử. Lẽ ra, ta phải "làm một trận" cho ra lẽ, hoặc ít nhất là phản đối một cách đàng hoàng để kẻ kia không được phép xúc phạm quê hương mình nữa. Nhưng ta lại chọn cách im lặng, thậm chí ngóng tai nghe chăm chú như thể đồng tình. Ta nghĩ mình không làm gì sai. Nhưng ta đã sai. Đó là lỗi "không chịu làm điều đúng đắn" – lỗi của sự hèn nhát, của lòng vô ơn với công lao tiền nhân. Thêm một gạch nợ nữa vào cuốn sổ cuộc đời.

Ngày qua ngày, từng lỗi nhỏ nhặt ấy chồng chất. Chai nước bỏ dở, tư thế ngồi vô ý, sự im lặng sai chỗ... Chúng nối tiếp nhau như những giọt nước làm xói mòn một tảng đá. Ta mất dần giá trị trong mắt trời đất, và theo lẽ công bằng của vũ trụ, đến một ngày, ta bị gạt qua một bên. Đó không phải là xui xẻo. Đó chính là thất bại được tích lũy từ những điều nhỏ nhặt.

Tại sao có những người đạt được thành công và sự kính trọng bền vững?

Nhiều khi, không phải họ hăng say săn đuổi thành công. Họ chỉ đơn giản là đang mải mê "sửa mình". Họ xử lý từng việc nhỏ nhặt một cách hợp lý, tinh tế và đầy đạo đức. Họ không bỏ thừa chai nước. Họ ngồi với sự tôn trọng người khác. Họ lên tiếng khi chân lý cần được bảo vệ.

Khi từng việc nhỏ đều được xử lý đúng, trời đất tự khắc sẽ dành cho họ một vị trí tốt đẹp giữa đời. Họ không cần phải "hướng đến thành công", vì chính con người họ đã là một thành công.

Và còn một thảm họa thầm lặng đang diễn ra: sự vô cảm của chúng ta với những điều thiêng liêng. Ảnh của những người đáng kính bị quăng bỏ lăn lóc. Chai nước tương cũng in ảnh Phật. Lưng áo phông cũng in ảnh Chúa. Tờ báo có ảnh các vị lãnh tụ cũng bị vất lung tung, dùng để lót, để chùi.

Ta nhìn thấy mà không thấy. Đâu ai biết rằng tất cả đều là lỗi. Đó là những vết nứt trong nền móng đạo đức của xã hội. Những lỗi đó không chỉ ghi điểm xấu vào sổ đời của riêng ai, mà chúng làm cho cuộc đời chung của tất cả chúng ta trở nên khó chịu và nặng nề hơn.

Đạo đức và trí tuệ không được xây nên từ những lời hô hào vĩ đại. Chúng được nuôi dưỡng trong từng điều nhỏ nhặt nhất. Bởi vì, trong hành trình của một con người, không có chuyện gì là nhỏ cả.

Mọi chuyện nhỏ, kỳ thực, đều không hề nhỏ. 

Lm. Anmai, CSsR

+++++++++

KHI TÂM HỒN CẦN "RÚT PHÍCH CẮM"

Bạn có bao giờ cảm thấy tâm hồn mình đang cạn kiệt, chỉ còn vài phần trăm pin không?

Trong nhịp sống hối hả đến nghẹt thở này, chúng ta thường xuyên ở trong trạng thái đó. Và trong một phản xạ gần như vô thức, khi thấy mệt mỏi, chúng ta lại tìm đến... chiếc điện thoại.

Nhiều người trong chúng ta, có lẽ không nhận ra, đang cố trốn tránh áp lực bằng cách nhấn chìm mình vào những vòng lướt vô tận trên màn hình. Ta đọc những tin tức tiêu cực, lướt qua hàng tá câu chuyện chẳng mấy liên quan, và hy vọng một cách vô vọng rằng sự phân tâm đó sẽ mang lại bình yên. Ta muốn tìm sự chữa lành, an ủi qua một tấm kính phát sáng.

Nhưng bạn có biết, đôi khi cách tốt nhất để “sạc đầy” lại chính là “rút ổ cắm”?

Những gì tâm hồn bạn khao khát không nằm trong những dòng thông báo liên hồi. Sự bình an không được tìm thấy trong những cuộc tranh cãi bất tận hay những tin tức giật gân. Chúng chỉ càng làm cạn kiệt nguồn năng lượng vốn đã ít ỏi của bạn.

Hãy can đảm đặt điện thoại xuống. Tắt đi những âm thanh mời gọi của thế giới ảo. Đừng để tâm trí bị cuốn vào những điều khiến lòng bạn thêm nặng nề.

Thay vào đó, hãy lắng nghe một lời mời gọi khác, cổ xưa và dịu dàng hơn. Hãy bước ra ngoài, đi dạo một vòng.

Nếu có thể, hãy chọn một nơi gần gũi với thiên nhiên. Đó không cần phải là một nơi xa xôi. Đó có thể là một công viên nhỏ dưới khu nhà, một khu rừng yên tĩnh ven đô, hay chỉ là một góc vườn nơi có hoa cỏ còn đẫm sương. Thiên nhiên là món quà tuyệt diệu mà Thiên Chúa ban tặng – một liệu pháp vĩ đại không lời. Nơi đó, bạn có thể tạm gác lại những lo toan, vì thiên nhiên không đòi hỏi, nó chỉ chữa lành.

Khi bạn rời xa những thiết bị công nghệ và các nguồn thông tin nhiễu loạn, một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tâm trí bạn, lần đầu tiên sau một thời gian dài, sẽ được phép nghỉ ngơi. Sự tĩnh lặng sẽ bao bọc lấy bạn.

Và trong sự yên tĩnh đó, bạn sẽ nhận ra rằng thế giới không cần phải vội vã đến thế.

Sự tĩnh lặng không chỉ làm dịu những dây thần kinh đang căng như dây đàn; nó còn là một hành động mở cửa. Nó dọn dẹp không gian lộn xộn trong tâm hồn để Thiên Chúa có thể bước vào. Giữa thinh không đó, Ngài sẽ nhẹ nhàng chữa lành những tổn thương mà bạn cố che giấu, bù đắp những thiếu hụt mà thế giới ồn ào đã lấy đi, và làm mới lại tâm hồn bạn.

Có lẽ bạn nghĩ rằng: "Nếu tôi dừng lại, công việc sẽ càng chồng chất thì sao?"

Nhưng thực tế, chính sự tạm dừng mang tính chiến lược này sẽ giúp bạn thiết lập lại mọi thứ. Bạn không thể sử dụng một chiếc điện thoại đã cạn pin. Bạn cũng không thể sống một cuộc đời ý nghĩa với một tâm hồn đã kiệt quệ. Khoảng lặng này chính là lúc bạn "cắm sạc" cho nội tâm của mình. Bạn sẽ quay trở lại với một tâm trí sáng suốt hơn, một sức mạnh nội tâm mạnh mẽ hơn.

Hãy thành thật tự hỏi chính mình: Liệu việc đắm mình trong những tin tức tiêu cực có thật sự giúp bạn giải quyết được vấn đề, hay nó chỉ đang bào mòn bạn, khiến bạn thêm mệt mỏi và hoài nghi?

Hãy cho mình cơ hội để thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn ấy. Khi bạn buông bỏ chiếc điện thoại, bạn không chỉ để tâm trí được nghỉ ngơi, mà bạn còn đang nhường chỗ cho sự hiện diện của Thiên Chúa. Ngài sẽ giúp bạn thấy rằng, giữa muôn vàn thử thách, vẫn luôn có hy vọng, vẫn luôn có sự sống, và vẫn luôn có bình an thật sự.

Một sự thiết lập lại, dù chỉ là vài phút đi dạo trong thinh lặng, cũng có thể làm thay đổi hoàn toàn tâm trạng và suy nghĩ của bạn. Nó giống như việc nhấn nút "làm mới" cho tâm hồn.

Sau mỗi lần như vậy, bạn sẽ cảm nhận được sự nhẹ nhõm, mạnh mẽ và sẵn sàng đối diện với mọi điều phía trước – với một tâm hồn đã được sạc đầy. 

Lm. Anmai. CSsR

+++++++++

CỨU CHUỘC QUÁ KHỨ: KHI BÀN TAY NÂNG TA DẬY MẠNH HƠN CÚ NGÃ

Ai trong chúng ta cũng đã từng ít nhất một lần vấp ngã.

Có những cú ngã chỉ là một vết xước ngoài da. Nhưng cũng có những lần sa ngã khiến ta rơi xuống một vực sâu, nơi ta tin rằng ánh sáng không bao giờ chạm tới. Đó là lúc ta thất bại, ta lầm lỗi, ta tổn thương người khác, hay ta đánh mất chính mình.

Trong bóng tối của cú ngã đó, một lời nói dối bắt đầu len lỏi: "Đây chính là ngươi. Ngươi là kẻ thất bại. Ngươi là kẻ tội lỗi. Ngươi chính là cú ngã này." Và chúng ta bắt đầu tin vào điều đó. Chúng ta để cho vết thương, cho sự xấu hổ, cho nỗi ân hận định nghĩa toàn bộ con người mình.

Nhưng chân lý thì hoàn toàn khác.

Chúng ta không được định nghĩa bởi lần sa ngã, nhưng bởi bàn tay nâng chúng ta dậy.

Cú ngã là một sự kiện. Nhưng bàn tay nâng dậy là một Mối Tương Quan. Cú ngã có thể là một khoảnh khắc của sự yếu đuối, nhưng bàn tay kia là hiện thân của một sức mạnh vĩnh cửu.

Và đây là lý do tại sao bàn tay ấy luôn chiến thắng: bởi vì nó luôn mạnh hơn tội lỗi.

Tội lỗi và mặc cảm có một sức nặng ghê gớm, nó kéo ta chìm xuống. Nhưng ân sủng và tình yêu có một sức nâng còn mãnh liệt hơn. Đó là một định luật thiêng liêng. Bóng tối không thể thắng được ánh sáng; nó chỉ đơn thuần bị ánh sáng xua tan.

Chúng ta thường lầm tưởng về tiến trình này. Ta nghĩ rằng mình phải cố gắng bò dậy, tự mình làm cho mình bớt tồi tệ, tự mình chứng tỏ mình đã "sám hối đủ", rồi thì bàn tay kia mới chìa ra.

Nhưng không. Sự thật đảo ngược mọi logic của con người: Tình yêu luôn đi trước mọi sám hối.

Chúng ta không tự mình đứng dậy để trở nên xứng đáng được yêu. Chúng ta được yêu ngay cả khi đang nằm bất động dưới vực sâu. Bàn tay đó đã chìa ra trước cả khi ta nhận ra mình cần nó. Lòng thương xót không phải là phần thưởng cho sự hối cải; nó chính là động lực tạo nên sự hối cải. Tình yêu đến trước, nó đánh thức ta, và chính cái chạm của tình yêu đó mới cho ta sức mạnh để ngước nhìn lên.

Và chính khi được nâng dậy, bạn biết mình thuộc về ai.

Khoảnh khắc bàn tay ấy nắm lấy tay bạn, bạn nhận ra một điều. Bạn không thuộc về cú ngã. Bạn không thuộc về quá khứ lầm lỗi. Bạn không thuộc về sự phán xét của thế gian hay của chính mình.

Bạn thuộc về một Tình Yêu không bao giờ bỏ cuộc.

Bạn thuộc về một Đấng mà sự kiên nhẫn lớn hơn sự thất bại của bạn. Bạn thuộc về một vòng tay không bao giờ buông ra, ngay cả khi bạn cố gắng vùng vẫy. Danh tính thực sự của bạn không phải là "kẻ đã ngã", mà là "người được yêu thương vô điều kiện".

Đây chính là phép màu của sự cứu chuộc. Ân sủng không làm việc như một cục tẩy ma thuật. Nó không giả vờ rằng cú ngã chưa bao giờ xảy ra. Nó không xóa đi bộ nhớ của ta.

"Ân sủng không xoá đi quá khứ của ta; nó cứu chuộc quá khứ ấy!"

"Cứu chuộc" có nghĩa là mua lại, là biến đổi, là làm cho một thứ tưởng chừng vô giá trị trở nên quý giá. Ân sủng đi vào chính nơi ta vấp ngã, chính vết thương sâu nhất, chính nỗi xấu hổ tăm tối nhất, và đặt một ý nghĩa mới vào đó.

Nơi bạn từng yếu đuối nhất lại trở thành nơi bạn trải nghiệm sức mạnh của Thiên Chúa một cách rõ ràng nhất. Cú ngã không còn là một bản án kết tội bạn, mà trở thành một câu chuyện về lòng thương xót. Quá khứ không còn là xiềng xích giam giữ bạn, mà là một tấm phông nền làm nổi bật sự rực rỡ của tình yêu đã cứu bạn.

Vì vậy, đừng nhìn vào vết sẹo của mình với sự dằn vặt. Hãy nhìn nó như một lời nhắc nhở rằng bạn đã được chữa lành.

Bạn không là cú ngã. Bạn là câu chuyện về việc được nâng dậy. Và câu chuyện đó, là một câu chuyện về một Tình Yêu không bao giờ, không bao giờ bỏ cuộc. Lm. Anmai, CSsR

++++++++++++

KHI ÂN SỦNG VIẾNG THĂM NHƯ MỘT KẺ TRỘM

Trong kho tàng ngôn ngữ của nhân loại, có những hình ảnh luôn mang một ý nghĩa cố định. "Kẻ trộm" là một trong số đó. Nó gợi lên sự sợ hãi, sự mất mát, sự vi phạm và bóng tối. Chúng ta xây tường cao, lắp ổ khóa, và luôn đề phòng kẻ trộm.

Ấy thế mà, thật bất ngờ và gần như gây sốc, Chúa Giêsu lại dùng chính hình ảnh "trộm viếng đêm khuya" để nói về một trong những thực tại đẹp đẽ nhất: đó là khoảnh khắc ân sủng.

Tại sao Ngài lại dùng một nghịch lý táo bạo đến vậy?

Ngài không có ý nói ân sủng là xấu xa hay đáng sợ. Ngài muốn chúng ta tập trung vào phương thức viếng thăm của ân sủng. Kẻ trộm không bao giờ gửi giấy hẹn. Hắn không gọi điện thoại báo trước. Hắn đến vào cái giờ ta không ngờ nhất, vào lúc ta đang say ngủ, lơ là nhất.

Ân sủng cũng vậy.

Chúng ta thường mường tượng ân sủng sẽ đến như một vị vua, với cờ xí rợp trời, với tiếng kèn trumpet vang dội. Chúng ta chờ đợi nó trong những nhà thờ nguy nga, trong những buổi lễ trọng thể, hay trong những biến cố vĩ đại làm thay đổi lịch sử.

Nhưng Tin Mừng lại cảnh báo chúng ta: Ân sủng thường đến mà không hề báo trước.

Nó không đến vào lúc ta đã "chuẩn bị" tươm tất, mà thường đến ngay giữa sự bừa bộn của đời ta. Nó không phải là một tiếng sấm, mà có khi chỉ là một lời thì thầm. Nó không phải là một thiên thần rực rỡ, mà có khi là một người ăn mày chìa tay. Nó là một ý nghĩ tốt lành bỗng lóe lên khi ta đang lái xe. Nó là một cơ hội để tha thứ bỗng xuất hiện trong một cuộc cãi vã. Nó là một vẻ đẹp hoàng hôn khiến ta sững người ngay sau một ngày tồi tệ. Nó là một thất bại bỗng nhiên mở ra cho ta một con đường mới.

Những khoảnh khắc ấy chính là "tiếng động" của "kẻ trộm ân sủng".

Vấn đề là, phần lớn thời gian, chúng ta đang "ngủ".

"Ngủ" ở đây không phải là giấc ngủ thể lý. Đó là giấc ngủ của tâm hồn. Chúng ta ngủ mê trong những lo toan thường nhật. Chúng ta ngủ quên trong tiếng ồn của mạng xã hội, của những kế hoạch, của những tham vọng. Chúng ta ngủ vùi trong sự tự mãn, trong những định kiến, hay trong những vết thương cũ.

Tâm hồn chúng ta trở nên nặng nề, và tai ta không còn đủ tinh nhạy.

Khi ân sủng đến, ta hoặc là không nghe thấy, hoặc là nghe thấy nhưng lại tặc lưỡi: "Chắc là tiếng gió thôi". Ta quá mệt mỏi, quá bận rộn, quá lơ đễnh để ra mở cửa.

Và "kẻ trộm" đi qua. Khoảnh khắc ấy mất đi.

Đây là lý do vì sao Chúa Giêsu lặp đi lặp lại lời kêu gọi: "Hãy tỉnh thức!"

Tỉnh thức không có nghĩa là sống trong căng thẳng, lo sợ. Tỉnh thức là duy trì một tư thế sẵn sàng của tâm hồn. Đó là một trái tim rộng mở, một trí óc tĩnh lặng, một đôi mắt biết nhìn sâu hơn bề mặt của sự vật.

Người tỉnh thức là người sống trọn vẹn trong giây phút hiện tại, bởi họ biết rằng ân sủng chỉ có thể được tìm thấy ở "bây giờ", không phải "ngày mai" hay "hôm qua".

Chỉ ai tỉnh thức mới nhận ra tiếng gõ cửa. Và nhận ra thôi chưa đủ. Phải "mở cửa kịp thời".

"Mở cửa" chính là hành động "xin vâng" của chúng ta trước cú hích của ân điển. Khi cơ hội tha thứ đến, "mở cửa" là dẹp bỏ tự ái để nói lời xin lỗi. Khi cơ hội giúp đỡ đến, "mở cửa" là dừng lại công việc của mình để đưa tay ra. Khi một chân lý được soi sáng, "mở cửa" là can đảm thay đổi lối sống.

Ân sủng là một vị khách. Ngài sẽ không phá cửa xông vào. Ngài tôn trọng tự do của ta. Nếu ta không mở, Ngài sẽ đi.

Nghịch lý lớn nhất nằm ở đây: Kẻ trộm trần gian đến để lấy đi tài sản của ta. Nhưng "Kẻ Trộm Thánh Thiêng" này đến để ban tặng cho ta một kho báu. Ngài đến để "đánh cắp" sự trống rỗng của ta và thay bằng sự viên mãn. Ngài đến để "lấy đi" nỗi sợ hãi và trao lại bình an. Ngài đến để "cướp mất" sự tầm thường của ta và ban cho ta sự sống vĩnh cửu.

Cuộc đời chúng ta được định hình bởi những lần chúng ta có "mở cửa kịp thời" hay không.

Vì vậy, mỗi tối, thay vì chỉ lo cài then khóa cửa để chống trộm, chúng ta hãy tự hỏi mình một câu khác: "Liệu tâm hồn mình đã sẵn sàng chưa? Nếu đêm nay, 'Kẻ Trộm Ân Sủng' gõ cửa, liệu mình có đủ tỉnh thức để nhận ra, và đủ mau mắn để mở cửa hay không?"

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: