Nhảy đến nội dung

Cách trị liệu của Giêsu - Chữa thói câm điếc làm ngơ!

CÁCH TR LIU CA GIÊ-SU

Kính thưa cộng đoàn Phụng vụ! Mỗi lần được tiếp xúc với người yếu đau, bệnh tật, thiểu năng, khuyết tật hoặc thiếu thốn trong cuộc sống, chúng ta thường xúc động, cảm thương đến nỗi sụt sùi, rơi nước mắt, vì muốn bộc lộ sự đồng cảm sâu sắc với nỗi đau của anh chị em. Trong bài Tin Mừng hôm nay cũng vậy, Chúa Giê-su hết sức xót thương đón nhận một người vừa câm vừa điếc, và đã dùng phương cách không ai thể ngờ tới để chữa lành cho anh ta vì anh ấy đã tin tưởng phó thác, vâng phục Ngài.

Con xin chia sẻ với cộng đoàn một kỷ niệm nho nhỏ, dù chỉ là một nét chấm phá trong tổng thể bức tranh muôn màu cuộc đời thôi nhưng con thiết nghĩ ai trong chúng ta cũng đã trải nghiệm ít nhiều. Vừa rồi, con hân hạnh được tham dự Đại hội Thánh Mẫu lần thứ 41 tại Missouri, Hoa Kỳ, và cũng lần đầu cảm nghiệm được niềm tin tưởng, phó thác, sám hối của giáo dân Việt trên khắp thế giới tề tựu về bên Mẹ, tha thiết khẩn nài cho quê hương, xã hội, giáo phận, giáo xứ, gia đình và cho cá nhân họ. Trong suốt những ngày Đại hội, con được dịp ngồi giải tội trong Vườn Sám hối, bất luận thời gian, tình cờ con gặp một người hối nhân trẻ tuổi. Anh ấy tiến vào ghế ngồi chuẩn bị xưng tội, thì trao cho con một tờ giấy đầy chữ viết và một cây bút bi. Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác! Con cầm tờ giấy, cây bút ấy, và bắt đầu nghi thức giải tội thì con chợt thấy đôi mắt của anh ấy long lanh, to tròn và bắt đầu ra dấu tay cho con hiểu. Mặc dù anh không thể nói và cũng chẳng thể nghe được những gì con nói, nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn, con cảm nghiệm được Chúa thương anh ấy vô cùng, và không một ngôn từ nào có thể diễn tả được xúc cảm ấy. Vừa rưng rưng nước mắt, con vừa viết việc đền tội ra tờ giấy và kịp trao cho anh trước khi kết thúc một cuộc hội ngộ không lời giữa một vị Thiên Chúa hết lòng cảm thương nhân loại với một anh thanh niên trẻ vừa khiếm thính vừa khiếm ngôn qua thừa tác viên nhỏ bé, cũng tội lỗi, yếu hèn như ai!

Hầu hết chúng ta có thể nghe được và nói được, không bị khuyết tật như anh vừa câm vừa điếc trong Tin mừng hôm nay; nhưng với một ý nghĩa nào đó, chúng ta có thể cũng câm nín trước sự bành trướng của cái ác, trước những tội lỗi mang tính hệ thống, câu kết chống lại Chân – Thiện – Mỹ, đi ngược lại với giá trị Tin Mừng. Và đôi khi chúng ta giả ngơ làm điếc trước những lời than, kêu cứu của tha nhân, không lắng nghe đón nhận lời kêu mời, thúc giục của Chúa trong tâm hồn chúng ta qua việc tham dự bí tích Thánh Thể, qua đời sống cầu nguyện – tu đức, qua việc tuân giữ giới răn yêu thương, qua việc giảng dạy của Hội thánh, qua các thừa tác viên có chức Thánh, v.v...Như vậy, không chỉ những ai bị bệnh về thể lý mới cần được chữa lành như trình thuật trong bài Tin Mừng, mà tất cả chúng ta hơn bao giờ hết cần đến bàn tay ấm áp yêu thương, cần đến lòng xót thương, tha thứ, cần đến lời ‘Ê-pha-ta’ của Chúa và cần đến sự chữa lành của Ngài, vì chính Thiên Chúa sẽ thực hiện lời tiên tri I-sai-ah trong bài đọc I “Chính Chúa s đến và cu thoát các ngươi. By gi mt ngưi mù m ra, tai ngưi điếc nghe đưc, k què s nhy nhót như nai, ming lưi ngưi câm s reo hò” (Is 35, 4 – 6).

Mặc khác, chúng ta cũng học nơi người được chữa lành trong đoạn Tin Mừng hôm nay là biết tín thác, vâng phục và đón nhận cách Thiên Chúa hành động. Giả như anh bị câm điếc ấy không chấp nhận cho Chúa Giê-su đặt tay vào tai, và bôi nước miếng vào lưỡi anh (x. Mc 7, 33) thì chưa chắc anh được chữa lành! Không phải bởi vì Chúa Giê-su không thể chữa lành, mà vì anh không đón nhận cách thức chữa lành của Ngài. Tương tự trong đời sống của chúng ta, Thiên Chúa vẫn đang làm phép lạ, vẫn không ngừng chữa lành chúng ta bằng cách thức, phương thế của Ngài. Đối với chúng ta, có thể phương pháp chữa lành của Chúa không phù hợp, và cũng có thể chúng ta không ưa thích cách thức ấy; nhưng nếu chúng ta biết tin tưởng, vâng theo và đón nhận trong niềm phó thác thì ‘chuyện không thể sẽ trở thành có thể’ vì “đi vi Thiên Chúa, không có gì là không th” (x. Mt 19, 26).

Giờ đây, mời cộng đoàn chúng ta cùng hướng lòng về Chúa Giê-su Thánh Thể và thầm thỉ với Ngài:

Lạy Chúa, con là kẻ hành khất

Mãi mê chạy đuổi bắt gian trần

Mắt đuôi mù trước tha nhân

Giả ngơ điếc lác, bất cần ăn năn.

Khấn xin Chúa ân cần thương trông

Hồn con thơ đang ngóng, đang mong

Giơ tay chạm nhẹ vào lòng

Con liền trỗi dậy, cậy trông mãi hoài...Amen!

      Lm. Xuân Hy Vng

=====

Chữa thói câm điếc làm ngơ!

Chuyện ‘nghe mà không hiểu, mở miệng mà chẳng thành câu’ không còn lạ gì khi chúng ta ở đất khách quê người. Có dịp gặp cô tôi sinh sống xa quê hương xứ sở, tôi hỏi: "Sống ở nước ngoài, điều gì khiến cô buồn khổ nhất". Cô nhoẻn miệng cười đáp: "Khổ nhất là sống như người điếc và câm. Không biết tiếng nên ngọng nghịu, chẳng nói được gì, thành ra không ai hiểu. Người ta nói gì mình cũng chẳng hiểu, y như người điếc vậy”.

Cảm tạ Chúa vì chúng ta được Ngài ban cho một cơ thể toàn vẹn, mọi chức năng hoạt động đúng vai trò của nó; nhưng đôi khi vì thói quen hay lí do nào đó, mà chúng ta đánh mất, hoặc xáo trộn nó, làm rối tung. Một lần nọ, cô bé Hoa hỏi bà rằng:

  • “Bà ơi, sao con người có hai tay, hai chân, hai mắt, hai tai, mà chỉ có một miệng và một lỗ mũi hỡi bà?”

Và bà liền trả lời:

  • “Hai tay để con lao động cật lực, hai chân để con đi xa học rộng, hai mắt để con học hỏi tìm tòi. Còn hai tai mà chỉ một lỗ mũi, một miệng, là để con không xỏ mũi vào chuyện của người khác, nói ít đi và nghe thật nhiều”!

Thật vậy, chúng ta vẫn còn may mắn nhiều hơn anh chàng bị câm điếc được người ta mang đến cho Đức Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay. Chúng ta vẫn còn miệng lưỡi để diễn tả những gì muốn nói, muốn trình bày; chúng ta còn cả đôi tai nguyên vẹn, chưa phải bị điếc lác, hay lãng tai, hoặc dùng đến máy trợ thính. Tuy nhiên, có lẽ chúng ta chẳng may mắn hơn anh ấy, nếu chúng ta ù lì, mê mải trong thói ‘câm điếc tâm linh', thói ‘giả điếc làm ngơ’, hoặc ‘câm điếc làm thinh’, v.v…Vì thà rằng bị câm điếc thể lý, nhưng tâm hồn luôn rộng mở, cảm thông, lắng nghe, thấu hiểu, nói lên tiếng lòng của mình, can đảm đến với người, chia san với đời thì tốt lành thánh thiện biết bao! Vì thà rằng bị câm điếc thân xác, còn hơn bị ‘câm nín, điếc lác’ trước nỗi thống khổ của anh chị em, trước cảnh bất công, với bao cảnh tượng u sầu và khóc than, người người đang van xin sự giúp đỡ của chúng ta!

Từ thời Cựu ước, ngôn sứ I-sai-ah đã tuyên sấm về Con Thiên Chúa “sẽ đến và cứu thoát…Bấy giờ mắt người mù sẽ sáng lên, và tai người điếc sẽ mở ra…” (x. Is 35, 4-5), và điều này đã thành sự nơi Đức Giê-su Ki-tô. Ngài chữa lành nhiều thứ bệnh tật, trừ quỷ, cho kẻ chết sống lại, cụ thể Ngài đã giải thoát cho anh chàng vừa câm vừa điếc trong bài Tin Mừng: “…đặt ngón tay vào tai anh và bôi nước miếng vào lưỡi anh ta,…đoạn ngước mặt lên trời, thở dài và bảo: “Ê-phê-ta!” (nghĩa là "Hãy mở ra!”)” (x. Mc 7, 33-34). Thế nhưng, chúng ta có tự nguyện đến xin Đức Giê-su chữa lành cho thói đời ‘câm nín, điếc lác' tâm linh của mình chăng? Chúng ta sẵn sàng chấp nhận cách Ngài chữa lành như đã làm cho anh câm điếc kia không? Hay vẫn mong muốn Ngài giải thoát, nhưng theo cách thức của chúng ta?

Nếu chúng ta tín thác, cậy trông, vâng phục, giao phó hoàn toàn trong tay Chúa, để Ngài tự ý chữa lành và giải thoát chúng ta, thì chắc chắn lời thán phục của dân chúng không bao giờ sai: “Người làm mọi sự tốt đẹp, Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được!” (Mc 7, 37). Thật vậy, Chúa thực hiện mọi điều tốt lành nơi chúng ta, nơi gia đình, nơi cộng đoàn, nơi giáo xứ, ngoài xã hội và trong Giáo hội chúng ta theo phương cách của Ngài. Hơn nữa, nếu để Đức Giê-su chữa lành thói đời ‘giả điếc làm ngơ’, ‘giả câm làm thinh’, thì ắt hẳn chúng ta nên thực hành Lời Chúa phán dạy qua thư của Thánh Gia-cô-bê Tông đồ: “…là những người tin vào Đức Giê-su Ki-tô vinh hiển, Chúa chúng ta, anh (chị) em đừng thiên vị” (Gc 2, 1). Nể trọng những ai giàu có, mà khinh khi hoặc xem thường người nghèo khó! Giao du, đối đãi quá mức với đại gia (VIP), dành nhiều thời gian cho họ; nhưng lại chẳng có thời giờ cho người nghèo khổ, người cùng khốn, đang cần đến sự giúp đỡ và nâng đỡ của chúng ta! Một khi sa vào thái độ này, hoặc hành vi này, chúng ta không những trở nên ‘câm điếc’ tâm linh, mà còn “trở thành quan toà xét xử đầy tà tâm” (x. Gc 2, 4).

Tóm lại, chúng ta có thể dừng lại nơi tác phẩm “Tự thuật” của Thánh Âu-gus-ti-nô, hòng nhìn nhận đôi tai đã điếc lác trước Lời của Chúa, đôi môi câm nín làm thinh trước bất công xã hội, trước nỗi thống khổ của tha nhân trong thời gian dài. Để rồi chúng ta cùng thánh nhân thốt lên: “Con yêu Chúa quá muộn, lạy Chúa là vẻ đẹp vừa rất xưa vừa mới mãi, con yêu Chúa quá muộn ! Này Chúa vẫn ở trong con, mà hồi ấy con cứ ở ngoài và cứ tìm Chúa bên ngoài…Chúa gọi con, Chúa la to, và đã phá tan sự điếc lác của con. Chúa rực sáng, Chúa chiếu toả và đã xua tan sự mù loà của con…”

Ê-phê-ta” - xin mở ra

Cho con nhận biết Chúa là chân lý.

Ê-phê-ta” - mở tâm trí

Hầu con yêu mến Thánh ý của Ngài.

Ê-phê-ta” - mở đôi tai

Cõi lòng tha thiết hỡi ai sầu buồn.

Ê-phê-ta” - xin mở hồn

Bật tung mắt mở, khơi nguồn tình yêu. Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng

Tác giả: