Nhảy đến nội dung

Chỉ cần một kẽ hở - Một cách rất khác

CHỈ CẦN MỘT KẼ HỞ

“Ai nào nói phạm đến Chúa Thánh Thần, sẽ muôn đời không bao giờ được tha!”.

William A. Ward nói, “Xét cho cùng, tha thứ là một điều buồn cười ! Nó làm ấm trái tim và làm dịu vết đau. Bởi lẽ, sai lầm là của con người, tha thứ là của Thiên Chúa; không cần bàn cãi!”. 

Kính thưa Anh Chị em,

“Tha thứ là của Thiên Chúa; không cần bàn cãi!”, đúng như William A. Ward nói. Vậy mà trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu lại nói đến một thứ tội muôn đời không bao giờ được tha. Có thứ tội đó thật không? Câu trả lời là vừa có, lại vừa không! ‘Có’, khi con người khoá chặt lòng mình trước một Vị Thiên Chúa hết sức tôn trọng nó; và ‘không’, khi trái tim nó ‘chỉ cần một kẽ hở’ dù nhỏ đến đâu, vẫn đủ cho Thiên Chúa thổi vào đó lòng thương xót và sự tha thứ của Ngài!

Sở dĩ Chúa Giêsu tuyên bố “Ai nào nói phạm đến Chúa Thánh Thần, sẽ muôn đời không bao giờ được tha!”, vì sau khi Ngài trừ quỷ, các luật sĩ cho rằng, Ngài dùng sức mạnh của quỷ vương Bêelzêbul để trừ quỷ. Thật khó để tưởng tượng một đánh giá sai lầm hơn về Chúa Giêsu khi ai đó cho rằng, thần lực đang hoạt động trong thánh chức của Ngài là thần lực của Satan, đang khi thực tế, đó là thần lực của Chúa Thánh Thần. Như thế, tội không bao giờ được tha này sẽ là ‘có’!Không phải Thiên Chúa, Đấng hoạt động trong Chúa Giêsu, không muốn tha thứ mọi tội lỗi, nhưng đúng hơn, tình yêu thương xót của Ngài không thể xuyên thấu những trái tim cố chấp, khước từ sự hiện diện của Thiên Chúa và coi Chúa Giêsu là dụng cụ của Satan. Ai nói như thế là báng bổ Thiên Chúa, xúc phạm đến Thánh Thần. Theo truyền thống, tội này được coi là tội không hoán cải, tội kiêu căng; họ xúc phạm đến phẩm vị Thiên Chúa trong Chúa Giêsu Kitô mà sau đó, không chút đau buồn, hoặc chỉ đơn giản là lạm dụng lòng thương xót của Ngài mà không hề ăn năn. Và dẫu thế nào đi nữa, việc thiếu vắng sự đau đớn này, sẽ đóng chặt cánh cửa trái tim người ấy trước lòng khoan dung của Ngài.

Thứ đến, tội này cũng ‘không’ thể có; vì lẽ, bất cứ khi nào trái tim con người biến đổi,để tin vào Ngài; và Thiên Chúa, ‘chỉ cần một kẽ hở’ dù nhỏ đến đâu, ví dụ khi người ấy bắt đầu ý thức tội mình đã phạm, và lớn lên trong một nỗi buồn chân thành, thì Thiên Chúa ở đó, ngay lập tức chào đón người ấy trở lại với vòng tay rộng mở của Ngài. Vì Ngài sẽ không bao giờ quay lưng với một người khiêm nhường quay lại với một tấm lòng tan nát, dù tội họ nặng đến đâu!

Anh Chị em,

Các luật sĩ biệt phái tìm kẽ hở để giết chết Con Thiên Chúa; Con Thiên Chúa tìm kẽ hở để cứu lấy họ. Vậy mà, chỉ cần con người khiêm tốn nhìn nhận Thiên Chúa và hé mở trái tim của nó cho Ngài, Ngài sẽ làm nên muôn điều vĩ đại hơn những gì lòng người dám ước mong. Một bài học khác chúng ta có thể rút ra ở đây là, hãy tập nhận ra Chúa Thánh Thần trong cuộc sống của mình và trong cuộc sống của người khác. Theo thánh Phaolô, Chúa Thánh Thần đang hoạt động theo mọi cách khác nhau nơi những con người khác nhau. Một số khía cạnh của hoa trái phong phú của Ngài có thể hiển hiện trong đời sống của chúng ta và trong đời sống người khác; bảy ân đức của Ngài sẽ ân sủng hoá cuộc sống chúng ta và cuộc sống của những người khác. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta chú ý đến những dấu hiệu của Thánh Thần và vui mừng trước những dấu hiệu đó ở bất cứ nơi nào, nơi bất cứ ai chúng ta tìm thấy chúng; nghĩa là làm sao có thể nhận ra những điều tốt đẹp ấy nơi anh chị em mình ngay cả khi nó bị che giấu.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Chúa ‘chỉ cần một kẽ hở’ dù nhỏ đến đâu nơi trái tim con, xin đừng để lòng con chai cứng trước bất cứ một tội lỗi nào, dù nó nhỏ đến mấy, để con có thể đón nhận sự thứ tha của Chúa”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***********

MỘT CÁCH RẤT KHÁC

“Tôi đã nhiệt thành phục vụ Thiên Chúa”.

Một nhà tu đứcnói, “Thập giá là cột thu lôi của ân sủng, làm tắt cơn thịnh nộ của Thiên Chúa, để chỉ còn lại ánh sáng tình yêu của Ngài cho những người tin! Trên đường Đamas, một Saolô hung hãn đã bị cột thu lôi ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa quật ngã!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Hôm nay,Giáo Hội kính nhớ con người hung hãn đó, Phaolô, một người đã bị “ân sủng và tình yêu Thiên Chúa quật ngã”; đúng hơn, một vị thánh mà sự cải đạo của ngài,có thể nói, là một trong những sự kiện quan trọng nhất sau cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu vào những năm đầu của Hội Thánh. Ân sủng của Đấng Phục Sinh đã biến thất bại của con người này thành những ân phúc có tầm ảnh hưởng đến Kitô giáo ‘một cách rất khác!’.

Với bài đọc thứ nhất, Phaolô cho biết, trước khi Chúa Kitô hiện ra với ông, ông “đã nhiệt thành phục vụ Thiên Chúa”; tuy nhiên, việc phục vụ này thể hiện theo một cách rất phá hoại! Phaolô đàn áp những người tin Chúa Kitô, được coi là “Đạo mới”; thế rồi,cuộc hiện racủa Ngài trên đường Đamas với câu hỏi, “Saolô, Saolô, sao ngươi bắt bớ ta?”, kèm theo một lời dằn mặt lạnh lùng, “Đưa chân đạp mũi nhọn thì khốn cho ngươi!” đã khiến Phaolô dừng bước. Kể từ đó, Chúa Kitô đã biến đổi một “Saolô”,có nghĩa là tìm kiếm, đòi hỏi và khát vọng, thành một “Phaolô”, có nghĩa là hèn mọn, nhỏ bé và khiêm hạ. Phaolô đã đứng lên, loạng choạng tiến về phía trước,để rồi, với ân huệ của Thánh Thần, phục vụ Thiên Chúatheo ‘một cách rất khác’. Thay vì bắt bớ những ai tin Chúa Kitô, Phaolô loan báo tin mừng về tình yêu và ân sủng của Ngài.

Với sứ mệnh các tông đồ lãnh nhận qua Phúc Âm hôm nay, được Thánh Ca đáp ca tóm tắt, “Hãy đi rao giảng Tin Mừng khắp thế gian!”, Phaolô tiếp tục rao giảng Chúa Kitô cho mọi loài tạo vật, vốn “Không một tạo vật nào có thể phân rẽ chúng ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” như ngài viết trong thư Rôma. Cũng như với bài đọc hôm nay, Phaolô chia sẻ trải nghiệm của mình về cuộc gặp gỡ Chúa Kitô như một kinh nghiệm về ánh sáng, về sự yếu hèn khi phải lệ thuộc vào người khác, về những thất bại cần có; nhờ đó, Phaolô được biến đổi ‘một cách rất khác’ nếu không nói là hoàn toàn mới,bởi ân sủng của Thánh Thần!

“Một luồng ánh sáng chan hoà từ trời chói rạng quanh tôi. Tôi ngã xuống đất”; “Mắt tôi vẫn mở mà không thấy gì”. Một nghịch lý mang nhiều ý nghĩa! Không phải lúc nào mắt mở, cũng có thể nhìn thấy.Lúc Phaolô tưởng mình sáng nhất thì lúc đó, Chúa cho ông thấy sự tăm tối nhất của đời mình. Ngài biến ánh sáng của Phaolô thành đêm tối; Ngài bắt Phaolô phải nhắm mắt để thấy rằng, sự bốc đồng theo kế hoạch riêng của mình là mù tối, và tình yêu trong trái tim Ngài là vô biên. Dưới ánh sáng của tình yêu đó, Phaolô tiến về phía trước, không phải trên một con đường hạn hẹp như trước, nhưng là một đại lộ thênh thang xứng tầm vị tông đồ mai ngày; nói cách khác, Thiên Chúa quật Phaolô từ một con người chễm chệ trên lưng ngựa xuống tận đất; để sau đó, nâng Phaolô lên, đến tầm mức “vị tông đồ của dân ngoại”. Thế nhưng, hình ảnh người ta cầm tay dắt Phaolô là một trong những hình ảnh đẹp nhất của một ‘Saulô’ chập chững trong hành trình của một cuộc đời mới,nơi ‘một con người mới’ trong Chúa Kitô!

Anh Chị em,

Kiêu hãnh và tự phụ, Phaolô là hoạ ảnh mang dáng dấp của cả nhân loại hiện đại trước Corona; đó cũng là hoạ ảnh của mỗi người chúng ta. Như nhân loại, chúng ta tự tin, tự tôn và tự kiêu; một ‘Saolô’ mắt mở nhưng không thấy gì. Dịch bệnh nổ ra, mọi kế hoạch của con người bị quật ngã,một Đamas của nhân loại và của mỗi người, khiến chúng ta trở nên một ‘Phaolô’ khiêm tốn, nghèo hèn và cậy trông. Quan hệ của Phaolô với Thiên Chúatừ Đamas cũng trở nên sâu sắc hơn; từ đó, Phaolô bắt đầu liên hệ với những người khác theo cách Thiên Chúa liên hệ với họ. Cũng thế, với Corona, chúng ta ý thức rằng, càng gầnThiên Chúa, trái tim chúng ta càng rộng mở, và chân trời của chúng ta càng bao la;từ đó, chúng ta liên hệ với những người khác theo cách mang mọi người lại với nhau trong tất cả sự đa dạng của họ ‘một cách rất khác!’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cho con biết mềm mại uốn mình theo Thần Khí, ngõ hầu con được biến đổi ‘một cách rất khác’,để mỗi ngày, khi càng gần Chúa, con càng hữu ích cho tha nhân hơn!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: