Chia sẻ Lời Chúa Thứ 4,5,6 Mùa Vọng
- T6, 12/12/2025 - 07:01
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Bài giảng Thứ Tư – Tuần II Mùa Vọng
“Hãy đến với tôi, hỡi những ai đang mệt mỏi”
Anh chị em thân mến,
Có lẽ, nếu mỗi người hôm nay thành thật, chúng ta đều có thể nhận ra một vùng mệt mỏi nào đó đang nằm đâu đó trong tâm hồn mình. Một loại mệt mỏi không chỉ đến từ công việc, gánh nặng bổn phận, mà còn từ những nỗi cô đơn im lặng, những thất vọng âm thầm, sự hoài nghi chính mình, và câu hỏi dai dẳng: Liệu cuộc đời của tôi có đáng không?
Có những mệt mỏi mà ta không biết gọi tên,
và cũng chẳng biết tỏ bày với ai.
Và chính ở nơi ấy, Lời Chúa hôm nay bước vào như một luồng gió lạ.
Ngôn sứ Isaia nói với những người đang nản lòng:
“Chúa ban sức mạnh cho ai mệt mỏi,
tăng lực cho kẻ kiệt sức.” (Is 40,29)
Điều kỳ lạ là: Kinh Thánh không mời ta tỏ ra mạnh mẽ, mà mời ta can đảm chấp nhận mình yếu.
Vì với Thiên Chúa, chính nơi ta yếu đuối nhất lại là nơi Ngài yêu nhất.
Chính nơi ta cạn kiệt lại là nơi Ngài muốn thắp lên một sức mạnh mới.
Sức mạnh của Thiên Chúa không đến để che đậy cái tôi,
nhưng để chữa lành cái tôi.
Không đến để biến ta thành siêu nhân,
mà để làm cho ta trở về với nhân vị thật của mình:
tròn đầy, mong manh, được yêu.
⸻
1. Ngợi khen như một hành vi chữa lành
Thánh vịnh hôm nay cất lên lời mời gọi:
“Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi,
và đừng quên mọi ân huệ của Người.” (Tv 102,2)
Đây không phải lời của người trốn tránh đau khổ,
mà của người dám gọi tên Thiên Chúa ngay trong đêm tối của mình.
Ngợi khen là một hành vi linh đạo,
nhưng cũng là một hành vi tâm lý sâu xa.
Khi ta chúc tụng, ta đang nói với chính mình:
“Tôi không bị định nghĩa bởi vết thương,
mà bởi Đấng chữa lành vết thương.”
Bao lâu ta quên ơn,
ta sẽ sống như kẻ không có tương lai.
Bao lâu ta nhớ ơn,
ta tìm lại được căn tính của mình.
⸻
2. Một lời mời không lên án, không đòi hỏi, không loại trừ
Trong Tin Mừng, Đức Giêsu không phán xét, không kết tội, không hạch hỏi,
Ngài chỉ nói một câu đủ để cứu cả nhân loại:
“Tất cả những ai đang vất vả và mang gánh nặng,
hãy đến cùng tôi…
Tôi sẽ cho anh em được nghỉ ngơi.” (Mt 11,28)
Không có điều kiện.
Không có tiêu chuẩn đạo đức.
Không có yêu cầu “đủ tốt rồi hãy đến.”
Chỉ có một điều:
hãy đến như con người thật của bạn.
Với những tổn thương chưa chữa lành,
những ước ao chưa dám nói,
những vết thương ta che giấu,
những mặc cảm ta không thể gỡ.
Tâm linh Kitô giáo không bắt đầu từ nỗ lực cải thiện bản thân,
nhưng từ một cuộc gặp gỡ chữa lành.
Không phải từ mệnh lệnh: Hãy hoàn hảo,
nhưng từ lời mời: Hãy đến với Ta.
⸻
3. Gánh nặng không phải biến mất, nhưng trở nên nhẹ nhàng
Chúa không hứa cất đi mọi gánh nặng,
mà hứa đi cùng chúng ta dưới gánh nặng.
Điều làm ta kiệt sức không phải là đau khổ,
nhưng là cảm giác phải chịu đựng một mình.
Đôi khi, Thiên Chúa không lấy khỏi ta thập giá,
vì thập giá ấy là nơi Ngài biến đổi ta.
Nhưng Ngài làm cho thập giá trở nên có thể mang nổi,
vì từ nay, Ngài mang nó với ta.
Đó là sự êm ái của gánh Thiên Chúa:
không phải nhẹ vì nó nhỏ,
mà nhẹ vì nó được chia sẻ trong tình yêu.
⸻
4. Mùa Vọng: học hi vọng trong mệt mỏi
Hy vọng không phải là lạc quan rẻ tiền.
Hy vọng là nhìn vào bóng tối mà không đầu hàng nó.
Hy vọng nảy sinh không khi ta hết mệt mỏi,
mà khi ta khám phá ra trong mệt mỏi vẫn có một bàn tay,
một vòng tay,
một trái tim đang tìm ta.
Mùa Vọng vẽ nên một chân lý đơn sơ mà sâu thẳm:
Thiên Chúa đến không phải cho người mạnh,
nhưng cho người cần được ôm ấp.
Thiên Chúa đến không phải để giải thích đau khổ,
nhưng để bước vào đó.
Thiên Chúa đến không phải để bắt ta cố gắng,
nhưng để dạy ta tin tưởng.
⸻
5. Kết luận và lời mời gọi
Anh chị em thân mến,
Có lẽ, hôm nay, Đức Giêsu cũng đang thì thầm với mỗi người:
“Con đừng cố gắng tỏ ra ổn.
Hãy đến với Ta,
ngay trong tình trạng con đang là.”
Có thể điều chúng ta cần nhất lúc này
không phải sức mạnh để chiến thắng,
mà được yêu để có thể sống tiếp.
Xin Mùa Vọng dạy chúng ta
đừng xấu hổ trước mệt mỏi,
đừng xấu hổ trước nước mắt,
đừng xấu hổ trước yếu đuối.
Vì chính những điều đó mở cửa cho một Đấng đến với ta,
không như kẻ thống trị,
nhưng như một người bạn đồng hành.
Và xin chúng ta có thể tin –
dù chỉ một lần, dù chỉ một chút,
rằng:
Khi ta kiệt sức,
Thiên Chúa đang dệt đôi cánh mới cho linh hồn.
Amen.
++++++++++
Ngày thứ 5 tuần 2 mùa vọng
BÀI GIẢNG: “NẮM LẤY BÀN TAY TA: HÀNH TRÌNH TỰ DO VÀ ƠN CỨU CHUỘC”
Anh chị em thân mến,
Có những khoảnh khắc trong đời chúng ta, khi bóng tối trong tâm hồn dày đặc như đêm, khi những lo âu không còn là những ý nghĩ thoáng qua, nhưng trở thành những tiếng nói sâu thẳm lặp đi lặp lại:
“Ngươi cô độc. Ngươi bất lực. Ngươi bị bỏ rơi.”
Phận người không chỉ mong manh vì bệnh tật hay nghèo đói, nhưng vì sự bất an hiện sinh: nỗi sợ bị bỏ rơi, nỗi sợ sống mà không có ai nắm lấy tay mình.
Hôm nay, Lời Chúa trong sách Isaia vang lên như một lời giải phóng tận căn:
“Ta nắm lấy tay ngươi mà nói: Đừng sợ, Ta giúp đỡ ngươi… Ta là Đấng cứu chuộc ngươi.”
Anh chị em thấy không, Thiên Chúa không bắt đầu bằng mệnh lệnh hay phán xét, mà bằng sự hiện diện, bằng hành động nắm lấy tay.
Người không hứa sẽ xóa bỏ ngay lập tức mọi đau đớn, nhưng Người hứa:
Người sẽ ở đó – ở ngay trong nỗi sợ của ta.
Trong tác động tâm lý, chúng ta thường tìm kiếm cảm giác an toàn bằng cách kiểm soát mọi thứ: công việc, danh tiếng, các mối quan hệ, thậm chí cả đời sống thiêng liêng.
Nhưng phân tâm học nhắc ta rằng nỗi sợ sâu nhất không đến từ việc “không đủ tốt”, mà từ cảm thức “không ai ở đó với ta”.
Vì thế, ơn cứu chuộc mà Thiên Chúa trao tặng không chỉ là giải thoát khỏi nghịch cảnh, mà trước hết là giải thoát khỏi cô đơn nội tâm.
⸻
Chúa từ bi nhân hậu – môi trường an toàn để con người lớn lên
Thánh Vịnh hôm nay thưa với chúng ta:
“Chúa là Đấng từ bi nhân hậu, chậm giận và giàu tình thương.”
Thưa cộng đoàn, điều kỳ diệu không phải là Thiên Chúa “không thấy tội lỗi chúng ta”, nhưng là Người nhìn thấy hơn tội lỗi:
Người thấy một trái tim đang tìm kiếm, một con người đang vật lộn.
Trong tình yêu đó, không có sự áp đặt, không có sự sỉ nhục, không có sự vội vàng.
Người chậm giận,
vì Người tin rằng con người có thể lớn lên.
Tình yêu của Thiên Chúa không đòi ta lập tức trở nên hoàn hảo,
nhưng trao cho ta không gian để trở thành.
Và ở bình diện hiện sinh, ta chỉ có thể trở thành chính mình
khi ta biết mình được yêu thương,
không phải vì ta mạnh,
nhưng ngay trong lúc ta yếu.
⸻
Gioan Tẩy Giả: Con người tự do vì không bám vào mình
Đức Giêsu nói:
“Chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả.”
Gioan cao trọng không phải vì ông là siêu anh hùng đạo đức,
mà vì ông là con người cởi bỏ vinh quang bản ngã,
để Đấng Khác tỏ hiện.
Thưa anh chị em, đó là điều khó nhất của hiện sinh:
không quay quanh cái tôi,
không biến đời mình thành sân khấu cho cái tôi phô diễn,
nhưng để chính sự thật và sự sống của Thiên Chúa đi qua cuộc đời mình.
Trong một thế giới khát được chú ý,
Gioan chọn biến mất để Đấng khác lớn lên.
Đó là tự do thiêng liêng:
một nhân vị tự do khỏi cơn nghiện bản thân.
⸻
Mùa Vọng: đi vào hoang địa để gặp Đấng đang chờ
Mùa Vọng, thưa cộng đoàn, không phải là thời của trang trí và vội vã chuẩn bị lễ hội,
nhưng là thời của hoang địa tâm hồn:
thời đối diện với những nỗi sợ, những tổn thương, những thất vọng không tên.
Không phải để bị nghiền nát,
nhưng để nhận ra rằng có Một Đấng đang chờ ta trong đó.
Người không xóa bỏ hoang địa,
nhưng biến hoang địa thành vườn tược, như Isaia mô tả.
Không phải vì hoàn cảnh thay đổi,
nhưng vì con tim được nâng đỡ.
Tin Mừng không hứa một cuộc đời không còn đau,
nhưng hứa rằng ta không đau một mình.
⸻
Lời mời gọi
Thưa anh chị em,
điều sâu xa nhất trong đời sống thiêng liêng
không phải là trở nên mạnh mẽ,
mà là cho phép mình yếu đuối trong tay Thiên Chúa.
Không phải là tự cứu lấy mình,
mà là để Người nắm lấy tay ta.
Không phải là sống mà không sợ hãi,
mà là để Người nói với ta:
“Đừng sợ, Ta giúp đỡ ngươi.”
Vậy hôm nay, mỗi người chúng ta hãy hỏi lòng mình:
• Tôi đang giữ quá chặt cuộc đời mình vì sợ mất mát sao?
• Tôi có cho phép Thiên Chúa chạm vào những vùng tối không ai biết của tôi không?
• Tôi có dám buông tay để Người dẫn đi không?
⸻
Kết
Anh chị em thân mến,
Thiên Chúa của Mùa Vọng không phải là Đấng đứng xa mà quan sát,
nhưng là Đấng bước vào bóng tối của ta,
đặt tay vào tay ta,
và thì thầm một lời chữa lành:
“Ta ở với ngươi.
Đừng sợ.”
Ước gì trong hành trình Mùa Vọng này,
chúng ta để cho lời ấy trở thành mạch sống,
để trong sa mạc của mỗi người,
một dòng nước mới bắt đầu tuôn chảy. Amen.
++++++++++
Thứ sáu tuần 2 mùa vọng
BÀI GIẢNG
Anh chị em thân mến,
Có những lúc chúng ta đứng trước Thiên Chúa như đứng trước chính mình: vừa khao khát điều tốt lành, vừa bất lực trước những cơ chế nội tâm đầy rối ren. Và hôm nay, Lời Chúa mở ra cho chúng ta một cuộc đối thoại đau đáu của tình yêu.
Trong sách Isaia, Thiên Chúa thốt lên:
“Giả như ngươi lưu ý đến mệnh lệnh của Ta…”
Đó là tiếng nói không của một nhà độc tài ban luật, nhưng của một người Cha đang nhìn con cái mình với sự xót xa dịu dàng. Đằng sau Lời đó là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi:
“Con đã có thể sống khác,
đã có thể an bình hơn,
đã có thể hạnh phúc hơn.
Nhưng con đã không lắng nghe.”
Anh chị em thân mến, Thiên Chúa biết: con người không hư đi vì một lỗi phạm tức thời, nhưng vì chọn sai hướng sống, và từ từ tự đánh mất chính mình. Lề luật của Chúa không phải là gánh nặng; đó là liều thuốc trị liệu cho một trái tim dễ tổn thương và dễ lạc lối.
⸻
1. Tự do – lời mời gọi và nỗi bi kịch
Thiên Chúa tạo dựng chúng ta tự do, vì chỉ tự do mới biết yêu. Nhưng chính tự do ấy cũng là bi kịch của nhân vị.
Nhiều khi chúng ta tưởng mình biết điều gì là tốt cho đời mình, nhưng sâu thẳm bên dưới là những nỗi sợ, những thiếu thốn, những vết thương khiến ta kháng lại điều tốt lành.
Tâm lý học gọi đó là cơ chế kháng cự. Thần học gọi đó là mầu nhiệm tội lỗi.
Isaia hôm nay cho thấy:
vấn đề của nhân loại không phải thiếu ánh sáng,
mà là không muốn mở mắt ra để đón nhận ánh sáng.
⸻
2. Hạnh phúc như một hành trình, không phải một tai nạn
Thánh vịnh 1 hôm nay vẽ nên chân dung người hạnh phúc. Không phải người may mắn, nhưng người biết chọn lựa:
không đi theo đường gian ác,
không đứng lại trong bóng tối,
không ngồi chung bàn với sự chế giễu,
nhưng suy niệm lề luật Chúa đêm ngày.
Anh chị em, Thánh Vịnh đang mô tả một sự thật hiện sinh rất sâu:
Chúng ta trở thành điều chúng ta chọn.
Hạnh phúc không rơi xuống từ trời,
hạnh phúc được vun đắp bằng những chọn lựa nhỏ bé nhưng trung tín.
Không phải lúc nào ta cũng cảm thấy bình an;
nhưng khi ta bước theo đường của Chúa,
ánh sáng sẽ ban cho ta sự sống – không chỉ soi đường, nhưng tái tạo chính con người chúng ta.
⸻
3. Bi kịch vô cảm trước mầu nhiệm sống
Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu nhìn thế hệ của Ngài với một nỗi mệt mỏi hiện sinh:
“Họ không nghe lời ông Gio-an, cũng chẳng nghe Con Người.”
Thế hệ ấy không hung hăng chống lại Thiên Chúa;
họ chỉ thờ ơ.
Không khóc với người than khóc,
không vui với người vui.
Không còn khả năng rung động trước sự thật và vẻ đẹp.
Và anh chị em,
khi tâm hồn mất khả năng rung động,
thì ngay cả Thiên Chúa cũng trở nên vô nghĩa.
Đó không phải là tội ác,
mà là trầm cảm thiêng liêng –
một sự miễn nhiễm với ân sủng.
⸻
4. Thiên Chúa của lòng xót thương, không mệt mỏi yêu thương
Nhưng điều đẹp nhất trong các bài đọc hôm nay là cung giọng của Thiên Chúa:
Ngài không trách móc để làm chúng ta xấu hổ,
Ngài khao khát để đánh thức.
Ngài biết:
dưới lớp sỏi đá của sự khô cằn,
vẫn còn một trái tim thèm được sống,
thèm được yêu,
thèm được chữa lành.
Thiên Chúa không mệt mỏi lên tiếng,
không mệt mỏi chờ đợi,
không mệt mỏi mở ra những con đường mới.
Hạnh phúc, bình an, công chính –
tất cả đều là hoa trái của sự lắng nghe.
⸻
5. Lời mời gọi hiện sinh cho hôm nay
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng không phải là chờ đợi trong vô thức;
Mùa Vọng là thức tỉnh.
Thức tỉnh khỏi những cơ chế kháng cự,
thức tỉnh khỏi sự vô cảm,
thức tỉnh khỏi những thứ tầm thường đang ru ngủ tâm hồn chúng ta.
Lắng nghe Thiên Chúa không chỉ là thói quen đạo đức;
đó là nghệ thuật sống,
là can đảm để trở nên chính mình,
là đồng thuận với ánh sáng đang muốn sinh ra ta lần nữa.
⸻
6. Gợi ý cầu nguyện
Hôm nay, chúng ta hãy cầu xin:
Lạy Chúa,
xin chữa lành nơi chúng con những vùng kháng cự,
những góc tối của vô cảm,
những nẻo đường cố chấp đang giam cầm chúng con.
Xin cho chúng con biết lắng nghe,
biết mở ra,
biết trao cho Ngài quyền năng của tự do chúng con,
để Ngài biến đổi nó thành hạnh phúc và bình an.
⸻
Kết thúc
Anh chị em,
Thiên Chúa không đi tìm những linh hồn hoàn hảo;
Ngài tìm những trái tim dám mở cửa.
Vì hạnh phúc không phải là phần thưởng cho kẻ xứng đáng,
mà là kết quả cho ai dám sống theo ánh sáng.
Xin cho Mùa Vọng này, mỗi chúng ta biết lắng nghe,
để ánh sáng không chỉ soi đường,
nhưng tái tạo chúng ta từ bên trong.
Amen.