Nhảy đến nội dung

Chia sẻ Lời Chúa thứ 6 và thứ Bảy tuần 3 MV

BÀI GIẢNG NGÀY 19 THÁNG 12 – MÙA VỌNG

(Dựa trên Tl 13,2–7.24–25a; Tv 70,3–6.16–17; Lc 1,5–25)

Anh chị em thân mến,

Có những lúc trong đời, chúng ta bước đi giữa một thứ im lặng rất dày—im lặng của những lời cầu xin đã rơi vào khoảng không, im lặng của những ước mơ đã bạc màu theo năm tháng, im lặng của một niềm hy vọng tưởng chừng đã khô héo. Tôi nghĩ ai trong chúng ta cũng từng chạm vào cái im lặng ấy.

Nhưng chính trong khoảng im lặng đó, Mùa Vọng cất lên lời thì thầm của Thiên Chúa:

“Ta vẫn đang làm điều mới.”

1. Thiên Chúa khởi sự trong chính giới hạn của ta

Lời Chúa hôm nay kể về hai gia đình—Ma-nô-ê và vợ ông, Da-ca-ri-a và Ê-li-sa-bét. Cả hai gia đình đều mang nỗi đau hiếm muộn. Đó không chỉ là nỗi đau thiếu một đứa trẻ; đó là cảm nghiệm sâu xa về sự bất lực, về giới hạn, về một tương lai như tắt lịm.

Nhưng kỳ lạ thay, Thiên Chúa lại chọn chính nơi “không thể” ấy để gieo hạt giống của “có thể”.

Từ lòng son sẻ ấy, Sam-sôn chào đời.

Từ nỗi bất lực ấy, Gio-an Tẩy Giả xuất hiện.

Anh chị em thân mến, đó là phong cách của Thiên Chúa:

Ngài gieo sự sống vào nơi con người tưởng đã chết.

Ngài chọn những vết nứt của cuộc đời để làm cửa cho ánh sáng đi vào.

2. Khi sứ thần gõ cửa: sự gặp gỡ làm rung chuyển nội tâm

Điều đáng chú ý là sứ thần không đến với những người tràn trề hy vọng, mà với những người đã học cách sống quen với thất vọng. Da-ca-ri-a phản ứng bằng sự sợ hãi, bối rối và nghi ngờ.

Và đó cũng là phản ứng rất “người”:

Khi một khả thể mới mở ra, ta thường nghi ngờ chính niềm vui của mình, vì ta sợ bị hy vọng một lần nữa. Ta sợ mình không xứng đáng để điều kỳ diệu xảy đến.

Da-ca-ri-a bị câm—nhưng đây không phải hình phạt. Đó là một liều thuốc thiêng liêng: Chúa đưa ông vào một thời gian tĩnh lặng để cho Lời của Ngài lớn lên bên trong. Có lúc, muốn nghe được tiếng Chúa, ta cần đi qua khoảng đất nơi mọi lời của chính ta đều im bặt.

3. Tiếng tạ ơn phát sinh từ ký ức ân sủng

Thánh Vịnh hôm nay là tiếng của một con người đã đi qua những thăng trầm của cuộc sống và đột nhiên nhận ra rằng:

Chúa chưa bao giờ rời bỏ tôi.

“Từ độ thanh xuân, lạy Chúa, Ngài đã dạy dỗ con.”

Anh chị em thân mến, ký ức ân sủng là điểm tựa của hy vọng.

Khi ta nhớ lại những lần Chúa đã cứu mình trong quá khứ, ta thấy bớt sợ trước những điều chưa thành trong hiện tại. Lời tạ ơn không chỉ là việc đạo đức; nó là tiến trình chữa lành của linh hồn, là sự tái cấu trúc một cái tôi từng bị thử thách.

4. Sam-sôn và Gio-an: hai lời đáp cho khát vọng con người

Sam-sôn được trao sức mạnh để giải phóng dân khỏi thế lực bên ngoài.

Gio-an được trao sứ mạng mời gọi hoán cải từ bên trong.

Một bên là sức mạnh giải thoát.

Một bên là tiếng kêu trong sa mạc.

Và con người chúng ta cũng cần cả hai:

• Chúng ta cần được giải phóng khỏi những áp lực, tội lỗi, tổn thương đang đè nặng.

• Chúng ta cũng cần được đánh thức, được hướng về điều chân thật nhất của bản ngã.

Hai con người này được sinh ra từ sự bất lực của cha mẹ họ—một cách Thiên Chúa khẳng định rằng: Ơn gọi cao quý thường khởi đi trong sự khiêm hạ.

5. Mùa Vọng – đứng giữa thinh lặng và lời hứa

Mùa Vọng không đòi chúng ta phải ngay lập tức trở nên thánh thiện hay mạnh mẽ.

Mùa Vọng mời ta biết đứng ở điểm giữa:

giữa điều ta khát khao và điều ta đang có,

giữa lời hứa của Thiên Chúa và thực tại còn dang dở,

giữa nỗi sợ của hữu hạn và lòng tin vào vô biên.

Như Da-ca-ri-a, có lúc ta phải thinh lặng để học lắng nghe.

Như Ê-li-sa-bét, có lúc ta phải tin rằng Ngài vẫn làm điều mới dù thời gian đã muộn.

Như người vợ của Ma-nô-ê, ta phải mở cửa cho điều bất ngờ của Thiên Chúa.

Và như Thánh Vịnh gia, ta phải tự nhủ với lòng mình:

“Ngài là nơi con nương náu bấy lâu.”

Lời kết

Anh chị em thân mến,

Mùa Vọng là lời mời để ta đặt cuộc đời mình vào giữa im lặng và lời hứa, giữa đêm tối và ánh sao, giữa giới hạn và hy vọng.

Xin Chúa cho chúng ta biết nhận ra Ngài đang làm điều mới ngay trong chính những khô héo của cuộc sống mình.

Xin Ngài chữa lành những nghi ngờ, mở rộng trái tim ta, và làm cho môi miệng ta vang lên lời tạ ơn.

Vì dù ta không nhận ra,

Chúa vẫn đang âm thầm triển nở một phép lạ trong đời ta.

Amen.
+++++++++++

 

Bài giảng lễ ngày 20 tháng 12 – Mùa Vọng

Is 7,10-14 – Tv 23 – Lc 1,26-38

Anh chị em thân mến,

Có những khoảnh khắc trong đời sống thiêng liêng mà ta cảm thấy một chuyển động rất nhẹ nơi lòng mình — như tiếng thì thầm của một mầm sống đang cựa quậy dưới tầng trầm sâu nhất của tâm hồn. Mùa Vọng chính là thời khắc đó: thời khắc Thiên Chúa không đến bằng tiếng động lớn, nhưng bằng một lời mời dịu dàng, bằng một tia sáng mỏng manh chiếu qua khe cửa nội tâm.

1. Is 7,10-14 – Nỗi sợ hãi trước điều quá lớn lao của Thiên Chúa

Trong bài đọc thứ nhất, ngôn sứ Isaia loan báo:

“Này đây người trinh nữ sẽ mang thai.”

Đó không chỉ là một lời tiên tri, mà còn là tấm gương phản chiếu tâm lý con người. Giống như vua Akhaz, chúng ta thường không dám xin Thiên Chúa một dấu chỉ, không vì thiếu nhu cầu, nhưng vì ta sợ điều quá lớn, sợ điều mà Thiên Chúa có thể làm nếu ta mở cửa.

Trong chiều kích phân tâm học, con người tạo ra những bức tường để bảo vệ bản ngã, và đôi khi, ơn lành của Thiên Chúa lại là điều làm ta lo lắng hơn cả sự dữ, vì ơn lành đòi ta để Ngài chạm đến những vùng ta muốn giữ kín.

Nhưng Thiên Chúa vẫn kiên nhẫn. Người ban cho nhân loại một dấu lạ không gây sợ hãi:

một người nữ — thinh lặng, khiêm hạ — sẽ trở nên cửa ngõ cho Thiên Chúa bước vào thế giới.

2. Tv 23 – Lời mời gọi mở cửa nội tâm

Thánh Vịnh hôm nay vang lên:

“Hỡi các cửa, hãy cất cao lên! Chúa sẽ ngự vào.”

Đó không phải chỉ là cảnh tượng của thành thánh Giêrusalem, mà là hình ảnh của chính nội giới con người.

Dù ta có khép kín bao nhiêu, sâu trong vô thức của mỗi người vẫn có một chỗ trống đang khao khát được lấp đầy bởi một Đấng lớn hơn chính mình.

Đức Vua vinh hiển không đứng ngoài cánh cửa như một quan tòa,

Ngài đứng đó như Một Người Khách rất hiểu lòng ta, muốn bước vào để chữa lành, để thắp sáng, để làm căn nhà nội tâm trở nên ấm áp.

Thiên Chúa không phá cửa.

Ngài khẽ gõ, để ta có thể mở ra bằng tự do của mình.

3. Lc 1,26-38 – Cuộc gặp gỡ giữa Thiên Chúa và chiều sâu nhân vị

Trong bài Tin Mừng, ta gặp biến cố Truyền Tin, một trong những giây phút đẹp nhất của thần học thiêng liêng và nhân học Kitô giáo.

Ở đó, Thiên Chúa bước vào đời sống rất riêng tư của một thiếu nữ làng quê.

Ta thấy nơi Maria:

• Sự bối rối rất người trước một điều vượt quá tầm hiểu biết,

• Sự tự do đích thực của một nhân vị đối thoại với mầu nhiệm,

• Và cuối cùng, sự đồng thuận — “Xin xảy ra” — không phải là lệ thuộc, nhưng là hành vi trưởng thành của một tâm hồn mở ra cho điều lớn lao hơn chính mình.

Sứ thần không xâm chiếm đời Maria.

Thiên Chúa xin phép — như Người luôn xin phép khi muốn bước vào thế giới nội tâm của mỗi chúng ta.

Không có ơn cứu độ nào thiếu sự ưng thuận của con người tự do.

Maria đã mở cửa.

Cánh cửa khiêm tốn đó đã thay đổi lịch sử nhân loại.

Nhưng trước khi thay đổi lịch sử, nó đã mở lòng Maria ra cho một cuộc sinh nở nội tâm:

một sự chuyển mình, một sự trưởng thành, một sự đón nhận để từ đó Thiên Chúa có thể “tượng hình” trong chính cuộc đời Mẹ.

4. Mầu nhiệm thụ thai cũng đang tìm một nơi để cư ngụ nơi mỗi chúng ta

Anh chị em thân mến,

Mầu nhiệm hôm nay không chỉ là chuyện của Nazareth hai ngàn năm trước.

Ngôi Lời hôm nay vẫn đang tìm một lòng để thụ thai,

vẫn đang tìm một tâm hồn để trú ngụ,

vẫn đang tìm một người dám nói tiếng “xin vâng” dù còn run rẩy.

Có lẽ trong mỗi người đều có một căn phòng trống —

một khoảng đời chưa được chữa lành,

một nỗi sợ chưa dám gọi tên,

một vết thương ta cất giữ quá lâu.

Chính nơi ấy, Thiên Chúa muốn bước vào.

Không phải để đòi hỏi ta điều gì, nhưng để làm nảy mầm sự sống.

5. Kết – Lời mời của Mùa Vọng

Hôm nay, bài Thánh Vịnh lại mời ta:

“Hỡi các cửa, hãy cất cao lên!”

Đó là lời mời cho từng người:

Hãy mở ra.

Hãy để Thiên Chúa bước vào nơi sâu nhất của lòng mình.

Hãy để Ngài thắp lên một mầm sống mới —

một ý nghĩa mới,

một sự bình an mà thế gian không thể ban tặng.

Anh chị em thân mến,

Trong sự khiêm tốn của lòng người,

trong bóng tối rất thật của kinh nghiệm hiện sinh,

Thiên Chúa lại đang tìm một nơi để tượng hình.

Ước gì mỗi chúng ta biết mở cửa,

để Đức Vua vinh hiển có thể bước vào,

và để trong lòng ta,

Ngôi Lời được thụ thai, lớn lên và đem ánh sáng đến cho thế giới.

Amen.

Danh mục:
Tác giả: