Choáng ngợp! - Vẫn có một ai đó
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Minh Anh
CHOÁNG NGỢP
“Phần các con, các con bảo Thầy là ai?”.
A. Lincoln nói, “Đã nhiều lần, tôi buộc phải quỳ gối, bởi tôi biết rằng, tôi không còn nơi nào khác để đi! Sự khôn ngoan của riêng tôi, và tất cả những gì tôi có, dường như không đủ cho ngày khốn quẫn đó. Và rồi, tình yêu Ngài phủ lấp, tôi ‘choáng ngợp!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Tình yêu Ngài phủ lấp, tôi ‘choáng ngợp!’”. Cùng với trải nghiệm của vị tổng thống, một sự trùng hợp đến thú vị, khi cả hai bài đọc hôm nay nói đến ‘choáng ngợp!’. Con người ‘choáng ngợp’ trước vũ trụ đã đành; lại càng ‘choáng ngợp’ hơn trước Đấng Tạo Thành ra nó!
Bài đọc Giảng Viên nói, “Thiên Chúa ban cho con người khả năng nhận thức về vũ trụ; tuy thế, con người cũng không thể nào hiểu hết ý nghĩa”. Cuộc sống của nó như được chia đều giữa niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và khổ đau; “mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời” và con người có rất ít quyền đối với cái này hay cái kia. Do đó, nó có thể nhầm lẫn! Thế giới của Thiên Chúa đơn giản là ‘quá lớn’ so với con người, vốn ‘quá nhỏ’ để có thể nắm bắt. Thế giới đẹp đẽ nhưng khá trêu ngươi của Thiên Chúa khiến con người ‘choáng ngợp’; vậy mà, sự thoả mãn nó cung cấp lại ‘quá ít!’. Đang khi con người được tạo ra cho vô biên; thì làm sao những thứ hữu biên, thuộc về thời gian lại có thể thoả mãn nó đời đời?Rõ ràng, “ở đây không có thành phố lâu dài”; chúng ta, những lữ khách, “đi tìm thành tương lai”. Mục tiêu quan trọng không đạt được ở đây, bởi nó không có! Mục tiêu cuối cùng nằm ở chỗ khác, nơi Thiên Chúa! Thánh Vịnh đáp ca thật thâm trầm, “Chúc tụng Chúa là núi đá cho tôi nương ẩn!”.
Với bài Tin Mừng, khi hỏi “Dân chúng bảo Thầy là ai?”, Chúa Giêsu không quan tâm xác suất mến mộ quần chúng dành cho Ngài; Ngài quan tâm đến phúc đáp của một câu hỏi khác, “Các con bảo Thầy là ai?”; Phêrô thưa, “Thầy là Đấng Kitô của Thiên Chúa!”. Không thể đúng hơn! Phêrô nhìn nhận Ngài là Đấng Được Xức Dầu của Chúa; nói cách khác, Ngài là Thiên Chúa. Nhưng Phêrô vẫn chưa hiểu hết chiều sâu của mầu nhiệm! Cũng thế, dù biết điều này là đúng, nhiều lúc chúng ta vẫn ‘choáng ngợp’ trước chiều sâu của mầu nhiệm, “Mầu Nhiệm Đức Tin!”.
Thử tưởng tượng,bạn ngồi trước Chúa Giêsu, nghe Ngài nói, liệu bạn có kết luận, Ngài là Ngôi Hai của Ba Ngôi Chí Thánh? Ngài tồn tại từ muôn thuở, xưng mình “Tôi Hằng Hữu”, liệu bạn kết luận, Ngài hoàn hảo, Đấng Tạo Thành,Đấng gìn giữ cho mọi sự tồn tại? Không ai hiểu được chiều sâu của mầu nhiệm; chúng ta có thể nhận biết một điều gì đó đặc biệt về Ngài, nhưng vẫn ‘choáng ngợp’ vì không thể biết trọn vẹn Ngài là ai trong bản chất đầy đủ của Ngài.
Anh Chị em,
“Phần các con, các con bảo Thầy là ai?”. Ngoài câu trả lời “từ trên ban xuống” và “được Cha mặc khải” của Phêrô, không ai có thể trả lời cách trọn vẹn! Bởi lẽ, Đức Kitô, Thiên Chúa,Vua Trời Đất, không xuất hiện trong uy nghi, oai hùng, nhưng trong hình hài một con người,lang thang trên những nẻo đường cho mắt phàm thấy được, sờ được. Vì muốn gần con người để có thể cứu nó, Ngài trở nên quá bình thường, nếu không nói là tầm thường! Cũng thế, ngày nay trong Thánh Thể, Ngài đợi đó để chúng ta đến gặp Ngài, sờ đụng Ngài. Ngài mong chúng ta đừng khoá chặt Ngài trong nhà thờ, hoặc đặt Ngài nơi cao chỉ để cung kính. Không! Ngài muốn ở với chúng ta, nên một với chúng ta; và qua chúng ta, những nhà tạm di động, Ngài đến với những người khác, chia sẻ nỗi niềm, hoàn cảnh của mỗi người,hầu bổ sức và đồng hành với họ. Ngài hạ mình thẳm sâu để mỗi người có thể được nâng lên cao nhất; Ngài không muốn một ai phải‘choáng ngợp’ vì Ngài!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con ‘choáng ngợp’ bởi những mời mọc của thế gian. Cho con ‘choáng ngợp’ trước tình yêu tuyệt vời của Chúa, vốn luôn để ý đến từng chi tiết đời con!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
***********
VẪN CÓ MỘT AI ĐÓ
“Lạy Chúa, trải qua bao thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn!”.
Một nghiên cứu xã hội học ở San Francisco cho biết, tại một cuộc phỏng vấn các cô gái bán hoa; các cô được hỏi, “Điều gì bạn cần nhất và không thể có được?”. Luôn đi kèm với nỗi buồn và nước mắt, các côcó chung một câu trả lời, “Điều tôi cần nhất là ‘có một ai đó’ lắng nghe tôi; một người đủ quan tâm để lắng nghe tôi!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Còn hơn ‘Có một ai đó’ lắng nghe tôi; một người đủ quan tâm để lắng nghe tôi!”,Lời Chúa hôm nay cho thấy,dẫu phận người mong manh; nhưng ‘vẫn có một Ai đó’ ở với nó! Ngài cầm cân nẩy mực mọi sự, trường tồn vạn đại, và là Đấng mà nơi Ngài,con người tìm nương thân! Thánh Vịnh đáp ca xác tín, “Lạy Chúa, trải qua bao thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn!”.
Bài đọc Giảng Viên cho thấy những thước phim lãng mạn về sự mòn hao của tuổi trẻ,nghiệt ngã của tuổi già và bẽ bàng của cái chết! Nó mời gọi chúng ta “đẩy lui sầu não khỏi tâm hồn”.Tác giả báo trước về sự héo hon khi các kỹ năng, sự linh hoạt, thị giác, thính giác, sức lực của tuổi trẻ giảm dần, cho đến khi thần chết viếng thăm; đời ngườibấy giờ, chỉ nhưmột sợi dây đứt đoạn! Tuy nhiên, trong khi cuốn sách kết thúc với những lời mà nó bắt đầu, “Phù vân trên mọi phù vân, mọi sự đều là phù vân!”, thì ở giữa nó,tiết lộ những chân lý. Nó nhắc nhở chúng ta về sự khốn cùng và bất lực của con người; cùng lúc,nói lên sự vĩ đại của nó bằng cách cho thấy‘vẫn có một Ai đó’ vĩ đại hơn thế giới, đang ở giữa thế giới và cũng đang điều khiển thế giới!‘ Vẫn có một Ai đó’ đang chăm bẵm chúng ta, để cho dù cuộc đời thật vắn vỏi, thế sự quá đỗi phù vân; nhưng ‘vẫn có một Ai đó’ hằng yêu thương và chỉ nơi Ngài, chúng ta nương ẩn.
Cùng với cái nhìn của Giảng Viên, Tin Mừng hôm nay cho thấy một điều tương tự! Đang khi mọi người phấn chấn, ngưỡng mộ và thán phục, Chúa Giêsu lại báo cho các môn đệ về cái chết cận kề của Ngài. Thật trùng hợp! Ngài cũng nói đến kiếp phù sinh, “Con Người sẽ phải bị nộp vào tay người đời!”.Đó là một cái chết trọn nghĩa đen lẫn nghĩa bóng! Ngài nói đến bị nộp, phản bội, oan sai… rồiđây, Ngài cũng run rẩy xin cất chén đắng này, “nhưng không theo ý Con, một theo ý Cha”; để rồi, phó mình trong tay Cha và đầu phục nó như con đường tất yếu phải bước đi,hầu có thể chìm sâu vào tình yêu dành cho Cha và cho con người. Ngài sẽ chết trên thập giá, dang tay cứu lấy kiếp phù hoa của phận người, làm cho nó vững bền đến thiên thu.
Anh Chị em,
“Lạy Chúa, trải qua bao thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn!”. Thánh Vịnh 89 thật ủi an, “Ngàn năm Chúa kể là gì, tựa hôm qua đã qua đi mất rồi”. Sống dưới bóng cánh của Đấng mà “ngàn năm tựa hồ hôm qua”,thì trước bất cứ khó khăn nào, bạn và tôi luôn nhớ đến Ngài; điều đó giúp chúng ta hình dung cuộc sống mình như một hạt cát trên nền vũ trụ, một hạt cát được yêu thương. Cũng thế, thật an ủi, Chúa Giêsu sẽ không để chúng ta một mình khi chúng ta bước trên con đường Ngài đi. Ngài luôn ở bên, yêu thương; và ‘vẫn có một Ai đó’ luôn trợ giúp, chính Thánh Thần của Ngài ! Chúa Thánh Thần luôn có mặt, đỡ nâng chúng ta trong bất kỳ sự suy giảm nào,khi già đi hoặc lúc thần chết ngấp nghé. Càng cầu xin, ân sủng Thánh Thần càng đổ xuống, chúng ta yên tâm bước đi trong tự do, vui tươi, lòng trắc ẩn và bình an. Sống theo phẩm cách con cái Thiên Chúa là sứ mệnh của chúng ta; không chỉ sống,chúng ta còn làm chứng cho một thế giới vốn đang chạy tìm bao mê đắm phù hoa, một thế giới có các giá trị rất khác với thế giới của Chúa Giêsu, nơi trú ẩn của mỗi người.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, giữa những hao mòn của cuộc đời, khi con còn trẻ hoặc khi con về chiều, xin cho con ý thức rằng, ‘vẫn có một Ai đó’ hằng yêu thương con, luôn ở gần con, ở trong con!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)