Chúa Vắng Mặt
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Pio X Lê Hồng Bảo
SUY NIỆM TIN MỪNG CHỦ NHẬT PHỤC SINH NĂM B
CHÚA VẮNG MẶT
(Ga 20, 1-9)
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt 3 năm, Maria Magdala và các môn đệ đi tìm mà không gặp Chúa.
- Maria thì hoang mang một cách rất… phụ nữ: Sợ người ta lấy cắp xác Thầy.
- Phêrô có vẻ “hình sự” hơn: Vào tận nơi quan sát hiện trường mong tìm ra một manh mối nào đó.
- Còn “môn đệ kia” thì không vào tuy ông đến mộ trước, chỉ đơn giản vì “ông thấy và ông tin”. Ông thấy ngôi mộ trống và ông tin Chúa đã sống lại, một Đức Tin không xây dựng bằng hiểu biết về Kinh Thánh mà chỉ nhờ lòng yêu mến Chúa.
Các môn đệ và Maria đã bao nhiêu lần chứng kiến những phép lạ cả thể Chúa làm như: biến nước thành rượu, hóa bánh ra nhiều, đi trên mặt nước, chữa người khỏi bệnh, làm cho kẻ chết sống lại… Lúc ấy, có vẻ như họ cũng đã tin nhưng niềm tin ấy đã bị biến cố tử nạn quật ngã tơi bời. Và bây giờ, Đức Tin của họ đã phục sinh nhờ sự phục sinh của Chúa Giêsu. Không gì có thể đánh bại Đức Tin này nữa, vì nó không cần hỗ trợ bằng phép mầu hay luận chứng. Chỉ đơn giản là “ông thấy và ông tin”, mặc dù lúc bấy giờ Chúa… vắng mặt!
Đang viết những dòng này thì tôi được tin một anh bạn hàng xóm vừa qua đời vì bệnh ung thư bao tử đã đến giai đoạn cuối. Những ngày cuối đời anh đã phải chịu đựng nỗi đau cùng cực khi khối u di căn khắp cơ thể. Cách đây mấy hôm, tôi đến thăm, anh thều thào bên tai tôi: “Anh nói với vợ em chuẩn bị sẵn, thứ Sáu em đi.” Tôi nghe lạnh dọc xương sống: “Sao cậu biết?” Giọng anh ngắt quãng: “Em muốn… cùng chết… với… Chúa…” Và bây giờ, điều ước của anh đã thành hiện thực!
“Nếu chúng ta đã cùng chết với Đức Ki-tô, chúng ta cũng sẽ cùng sống với Người: đó là niềm tin của chúng ta.” (Rm. 6, 8)
Thì ra, anh muốn “cùng chết với Chúa” để được “cùng sống lại với Người”. Tôi tin rằng những ngày cuối đời anh không cầu xin để được lành bệnh mà anh đã can đảm thông phần vào cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Tôi như nhìn thấy anh đang mỉm cười ở đâu đó xa lắm, nơi đó có Lazarô nghèo khổ, có chàng trộm lành, có chị Têrêxa hoa hồng, có các đấng tử đạo… Những người có lẽ chưa từng hưởng một phép mầu cụ thể nào trong suốt cuộc đời họ nhưng họ vẫn tin, bởi vì họ đã “nhìn thấy” sự phục sinh vinh hiển của Chúa Giêsu. Quả vậy, cho dù trong suốt ba năm rao giảng Chúa Giêsu đã làm bao nhiêu phép lạ, đã giảng dạy bao nhiêu điều thiện hảo; nhưng nếu Người không sống lại thì có lẽ Đức Tin của các môn đệ cũng đã thui chột qua cái chết của Người. Thực ra, không thể không có Phục Sinh bởi vì 33 năm tại thế của Chúa Giêsu đã được xây dựng trên mầu nhiệm Phục Sinh. “Mà nếu Đức Ki-tô đã không sống lại, thì lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng, và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng” (Cr. 15, 14).
Tôi chợt nhớ chuyện kể của một anh bạn như một trải nghiệm của bản thân anh về sự linh ứng của Chúa Thánh Thần. Anh cho rằng đôi khi anh buột miệng nói những điều không hề chuẩn bị hay suy nghĩ trước đó nhưng lại có tác dụng tâm linh rất đáng ghi nhận. Anh kể:
“Cô L. là mẹ đỡ đầu cho một đứa con của mình nên mình khá thân với gia đình cô. Một hôm mình đến mời đám cưới, bỗng dưng cô trút cho mình hết bao nhiêu nỗi niềm như đã từ lâu không có người tâm sự. Từ chuyện làm ăn lận đận do bị giật nợ, vỡ hụi… Rồi con cái ỷ lại không chịu học hành, chơi game… Cho đến anh chồng theo bạn bè đàn đúm, ăn chơi… Mình không biết làm sao! An ủi thì mình không có khiếu, mà chẳng lẽ cứ ậm ừ cho qua. Mình muốn đánh bài… chuồn:
- Ừ, thì cô cố gắng cầu nguyện nhiều xem sao. Chúa nói: “Ai xin thì sẽ được mà!”
- Em xin hoài mà có được đâu! Đôi khi em như người mất cả niềm tin, cứ muốn buông xuôi tất cả rồi ra sao thì ra…
Chà, lúc này mà mình bỏ về thì hóa ra mình đồng ý với phương án “ra sao thì ra” của cô ấy mất. Mà mình thì chỉ biết nói đong đưa cho vui chứ có biết thuyết phục ai bao giờ. Mình tìm cách đánh câu chuyện theo hướng khác:
- Cô cầu nguyện ở đâu?
- Ở đây, trước bàn thờ này!
- Rồi cô nhìn vào đâu mà cầu nguyện?
- Anh khéo hỏi, thì nhìn lên tượng chuộc tội đó chứ đâu!
- Chà, bức tượng chuộc tội đẹp thật!… - Mình nói lấp lửng. Thế rồi, bỗng dưng như có luồng điện chạy qua óc, mình buột miệng mà không hề có một dự định trước – Mà… cô thấy Chúa Giêsu trên tượng chuộc tội này thế nào? Có vẻ gì là giàu có không? Có vẻ gì là sung sướng không? Có vẻ gì là bình an không?
- Chúa đang chịu nạn thì làm gì mà sung sướng với lại bình an!
- Vậy thì Chúa làm sao cho cô cái mà Chúa không có?
- Nói như anh thì người ta cầu nguyện làm gì? Người ta xin gì cùng Chúa?
- Thì… xin được đau khổ như Chúa, xin chịu nhục nhã như Chúa, xin bị phản bội như Chúa…
Nói xong mà mình chưa kịp nhận thức rằng mình vừa nói những điều đó. Cô ta sững sờ nhìn mình rồi thở dài đánh sượt một cái:
- Đó là điều “quái đản” nhất mà em từng nghe!
Vậy mà, ít lâu sau gặp lại mình, cô ta tươi cười hớn hở:
- Chúa nhậm lời em rồi!
- Sao, tụi trẻ lo học rồi hả? Bố nó sao rồi?
- Vẫn vậy anh ạ! Nhưng em bắt chước cách cầu nguyện “quái đản” anh bày đó. Rồi em thấy nhẹ nhõm, em thấy nỗi khổ của mình chẳng là gì cả. Em quên chuyện nợ nần, em nhẹ nhàng nhắc nhở ảnh, em khuyên nhủ con cái… Tuy chưa có gì khả quan nhưng em tin chắc Chúa sẽ thực hiện vào một lúc nào đó Chúa muốn. Chúa cũng phải qua khổ hình Thập giá rồi mới phục sinh vinh hiển mà, phải không anh?
Thế là, chính cô ta đã dạy ngược lại mình một bài học Đức Tin!”
Lạy Chúa Giêsu, có nhiều lúc con tưởng chừng như Chúa vắng mặt trong cõi đời này: Khi cái ác lên ngôi, khi người lành gặp nạn, khi những người tin Chúa bị bách hại, khi Hội Thánh Chúa bị sỉ nhục, khi bản thân chúng con bị đọa đày, khi sự dữ hoành hành khắp nơi… Xin cho chúng con đừng hoang mang như Maria Magdala hay lo “tìm manh mối” như Phêrô, mà hãy ban thêm ơn Đức Tin cho chúng con. Xin Chúa cho chúng con biết nhìn vào ngôi mộ trống và mạnh dạn tuyên xưng: “Chúa đã sống lại thật rồi. Alleluia!” Amen.
Pio X Lê Hồng Bảo