Chuyện ngắm đứng - Chuyện cái bàn thờ
- T4, 04/12/2024 - 15:29
- Lm Anmai, CSsR
CHUYỆN NGẮM ĐỨNG ...
Có một người hỏi : “Cha ơi ! Chỗ Cha có ngắm đứng không Cha ?”.
Có sao nói vậy : “Dạ không Cô ơi !”
- Dạ thôi ! Con tính chia sẻ Cha về chuyện ngắm đứng.
Thôi thì thôi chứ biết sao giờ !
Sau đó một lát thì người đó chia sẻ : Người có chức có quyền cậy thế thích ai thì được ngắm ghét thì không cho Cha thấy phúc không thấy mà lại tội lỗi vô cùng.
Cách đây ít lâu. Một người kia thâu âm bài ngắm của mình và gửi để nhờ Cha ... duyệt !
Khổ nỗi Cha sinh ra và ở cái xứ mà không có ngắm đứng theo kiểu ngân nga. Có chăng là lúc còn bé nhớ các bác các cụ lên đọc thôi chứ không có ê a kiểu ngắm theo truyền thống mà các xứ vẫn làm trong Mùa Chay cũng như Tuần Thương Khó.
Dĩ nhiên không ai chối bỏ văn hóa Công Giáo. Ngắm đứng là một trong những loại hình văn hóa tốt để đưa con người ta gần với Chúa hơn ngang qua cuộc khổ nạn.
Thế nhưng rồi tôi lại trộm nghĩ không biết rằng có khi chau chuốt quá về hình thức bên ngoài mà không nghĩ đến nội dung bên trong thì quả là thiếu sót. Có khi chỉ nghĩ đến mình ngắm thế nào cho hay, ngân chỗ nào cho đúng mà ngay cả bản thân mình không hiểu được ý nghĩa đoạn mà mình ngắm. Và đi xa hơn một chút nữa đó là sống điều mà mình ngắm.
Cũng thế ! Tham gia ca đoàn cũng vậy. Ca đoàn thì mỗi người mỗi giọng và tất cả hòa chung vào với nhau thành một bài Thánh Ca để giúp cho cộng đoàn tham dự phụng vụ sốt sắng hơn. Thế nhưng đâu đó thấy một vài “ca sĩ” được lên hát đáp ca hay đọc Lời Chúa thôi là cũng nhờ người quay bài mình hát (hay đọc) hay nhờ người cắt clip mình hát (hay đọc) để nói (hay nói đúng hơn là khoe) rằng mình hát (hay đọc) trong Thánh Lễ đó.
Giảng Lễ, tôi vẫn chú tâm đến tất cả các bài đọc cũng như dựa vào các bài đọc trong Thánh Lễ để chia sẻ Lời Chúa. Thử nghiệm cho thấy rằng người đọc dường như là một cái máy. Người đọc chỉ biết lên đọc và đi xuống. Còn lại thì chả nhớ đến đoạn lời Chúa mà mình vừa đọc là gì chứ đừng nói đến là suy nghĩ ý nghĩa về đoạn Lời Chúa đó.
Thật thế, cuộc sống có lẽ chạy theo hình thức và bề ngoài quá rồi cuối cùng họ đánh mất đi cái nội dung, cái ý nghĩa bên trong.
Đâu đó tôi nghe người quen kể về chuyện lộn xộn trong ca đoàn hay trong hội đoàn của họ. Đơn giản là chuyện “con gà ghét nhau tiếng gáy”.
Ca đoàn cũng có ca đoàn giống như câu chuyện kể của người kia về ngắm đứng ở xứ họ ở. Thích ai thì cho người đó solo và có quyền cho ai thì cho. Cả hội đoàn và ca đoàn cũng vướng vào chuyện cậy thế cậy quyền. Từ chuyện đạo đức nó lại sinh ra bao nhiêu quả đắng do tánh khí của con người hơn thua tranh giành đố kỵ.
Chi vậy ? Đi phục vụ Chúa mà còn hơn thua nhau thôi chứ ! Thà nghỉ cho đỡ sinh tội. Nghe được những câu chuyện đó tôi thầm cười. Chả hiểu họ suy nghĩ gì khi cứ phải muốn mình xuất hiện trước công chúng trong các Thánh Lễ. Người mà được cầm mic cám ơn hay nói lời gì đó thì nói thoải mái không biết rằng cả nhà thờ đang chịu đựng.
Vì quá chú tâm vào hình thức nên người ta cứ lo xem rằng họ có hát hay không ? Họ ngắm có vần có điệu hay không để rồi quên đi cái nội dung và điều cần thiết là sống những gì mà mình hát hay mình ngắm.
Đôi khi hát rất tâm tình nhưng tâm tình sống sau khi hát thì lại khác ! Kiêu ngạo, hơn thua, nói hành nói xấu đủ thứ ... Chủ đích là muốn nâng mình lên và khoe rằng mình có chất giọng hay.
Ngắm cũng vậy ! Họ chuẩn bị xem chừng ra chỉn chu lắm và đặt trọn cả tâm tình cho bài ngắm. Thế nhưng rồi sau bài ngắm đó có sống tâm tình của cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu hay không mới là quan trọng.
Thánh Lễ cũng thế ! Tham dự với tất cả các hình thức bên ngoài như quần là áo lụa, son phấn đủ thứ đủ kiểu và đi Lễ là có hình. Thế nhưng chuyện quan trọng rằng mình có thay đổi sau Thánh Lễ mà mình tham dự hay không mới là chuyện quan trọng. Dự Lễ xong rồi mình có để Chúa ở trong mình và mình ở trong Chúa hay không đó mới là điều quan tâm.
Trong cuộc sống, có khi chạy theo hình thức quá thì lại quên đi cái nội dung bên trong. Tiếc thay là nội dung và chất sống thì cần thiết hơn những gì diễn tả bên ngoài.
Lm. Anmai, CSsR
***********
CHUYỆN ... CÁI BÀN THỜ
Trong đời sống đạo của người Kitô hữu, thờ phượng Chúa xem chừng ra cũng có nhiều cung bậc khác nhau tùy vào hoàn cảnh kinh tế của xứ đạo, của gia đình và của mỗi cá nhân. Giàu thờ Chúa theo kiểu khác mà nghèo thờ Chúa theo kiểu khác. Giàu thì sở hữu Chúa thật to và nghèo thì Chúa của họ thật nhỏ bé.
Ở các xứ đạo to đùng hay kinh tế khá giả thì ta thấy những Nhà Thờ to đùng cùng với những tháp chuông cao chót vót mọc lên. Cũng là điều dễ hiểu vì kinh tế của dân ở xứ đạo đó sung túc cũng như phải có những ngôi Nhà Thờ và tháp chuông cao như thế để “xứng tầm”.
Còn, ở những cái nơi nghèo và nhất và vùng cao hay vùng xa thì ta lại thấy có những cái có thể nói là “chòi thờ”. Chẳng ngoa khi gọi là cái “chòi thờ” thì thật sự nó đơn sơ và có khi nó mong manh đến mức không tưởng nổi.
Bản thân tôi đã từng được dâng Lễ ở những cái “chòi thờ” như thế và lòng nhiều tâm tư lắm. Có khi lại dâng Lễ với chiếc bàn inox như chiếc bàn người ta bán phở. Và lòng lại mở ra với nhiều suy tư. Với những xứ giàu có và sung túc thì nội cái Bàn Thờ thôi cùng với gian Cung Thánh thì có thể xây được một cái Nhà Thờ nơi cộng đồng dân Chúa có đời sống nghèo khổ.
Rồi gia đình cũng vậy, ở những nơi giàu có và sung túc thì nhìn vô cái Bàn Thờ nhìn thấy choáng. Có những Bàn Thờ tại tư giá làm bằng gỗ quý giá trị có khi lên đến bạc tỷ. Bàn Thờ nơi những tư gia ấy nhìn sang trọng và lung linh lắm Chúa – Mẹ ở trong biệt thự bằng đá cẩm thạch cũng là cao giá lắm.
Có một hôm người ta đưa hình ảnh của Đức Cha kia đến thăm gia đình gia chủ mà nhìn Bàn Thờ gia đình ấy thật choáng. Tất cả phòng khách và nhất là Bàn Thờ được làm bằng gỗ quý và dĩ nhiên là cao giá
Ở cái nơi nghèo, nhà cửa thì xập xệ và có lẽ Bàn Thờ cũng đi theo giá trị của căn nhà. Có những gia đình chỉ có tượng chịu nạn mà thôi.
Có một ông kia, cảm được cái nghèo, cái khổ của người dân nơi xứ đó. Khi ông thấy nhiều gia đình thờ phượng Chúa sao mà đơn sơ quá, sao mà giản dị quá. Với những gia đình nghèo đó, họ chỉ có Chúa với tượng chịu nạn nhỏ bé cùng với bức hình Đức Mẹ (thường là Mẹ Hằng Cứu Giúp) làm bằng giấy và dán lên trên bức vách. Tượng Chúa và tượng Mẹ được làm bằng thạch cao và cũ lắm !Thấy vậy không thương mới là lạ.
Một ngày kia, ông nảy sinh ra ý định là đi đặt Bàn Thờ và chia sẻ cho từng hộ gia đình trong Giáo Xứ. Ý tưởng của ông được Chúa chúc phúc. Một ngày đẹp trời bộ tượng ảnh cùng với kệ gỗ Xoan xinh xinh được trao tặng cho bà con lối xóm.
Đơn giản lắm ! Bộ tượng Ba Đấng nhỏ nhỏ xinh tầm 3 tấc được làm bằng nhựa tổng hợp poly. 3 Đấng đứng trên quả địa cầu và bộ tượng đó được gọi là Ba Đấng Hòa Bình. Với ý nghĩa rằng Ba Đấng mà những ai tôn kính sẽ được Ba Đấng ban bình an cho gia đình. Dĩ nhiên là có tượng chịu nạn bởi lẽ ơn cứu độ của người Kitô hữu đó là Thập Giá. Cùng với Ba Đấng và tượng thánh giá chịu nạn đó lại là hình ảnh người Mẹ thân quen của mọi người : Mẹ Hằng Cứu Giúp.
Bàn Thờ đơn sơ ấy đã, đang và sẽ được gửi đến cho mỗi gia đình trong giáo xứ. Đơn giản chỉ vậy thôi !
Chuyện cái Bàn Thờ ! Cái ông nghĩ ra chuyện chia sẻ Bàn Thờ cho các hộ gia đình nghĩ đơn giản như thế này : “Nếu mình cứ nhắm đến gạo, mì tôm hay thực phẩm thì họ ăn vài hôm rồi lại hết. Và cứ nếu như chăm chăm đến chuyện gạo – mì tôm để gửi đến dân không khéo khi không còn nữa thì họ cũng không lui tới Nhà Thờ. Có chăng thì cho những trường hợp thật khổ mà thôi. Ăn ăn rồi cũng hết mà cái nhà không có đến cái Bàn Thờ tươm tấn thì không hay lắm ! Mà nếu cứ chăm chăm chuyện phát gạạo đâu ra mà lo quanh năm suốt tháng được. Có khi mình lo quá rồi họ đâm ra lười. Thôi thì chuyến này mình làm Bàn Thờ cho dân chúng là ăn chắc nhất”.
Cái suy nghĩ xem ra thiển cận của ông đó nhưng thấy có nhiều người ủng hộ. Gạo – mì ăn rồi cũng sẽ hết. Cái Bàn Thờ của gia đình sẽ còn mãi ở bên họ.
Và từ đây, xứ đạo đó dù gia đình có nghèo như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có một Bàn Thờ tươm tất để qua ảnh tượng mà họ tôn kính họ dễ hướng lòng lên Chúa hơn.
Chuyện Nhà Thờ của giáo xứ, Bàn Thờ của mỗi hộ gia đình luôn luôn tùy thuộc vào kinh tế, vào thực trạng đời sống của giáo dân. Và, cạnh đó có lẽ là chuyện xin Lễ. Dẫu biết rằng Lễ là thiêng liêng, là vô giá nhưng rồi ở những nơi nghèo thì tấm lòng của họ đơn sơ lắm. Người nghèo chả có triệu này triệu kia để xin đâu. Với họ chỉ là dăm ba chục hay vài con cá hay quả bầu trái mướp mà thôi. Chúa lại thương và chả bao giờ chê bỏ những tấm lòng đơn sơ như thế.
Rồi chuyện cái Bàn Thờ cũng vậy thôi. Bàn Thờ to hay Bàn Thờ nhỏ không quan trọng. Miễn sao gia đình họ có Chúa là được rồi. Và dường như Chúa lại thích những tấm lòng đơn sơ và nghèo khó thì phải. Rồi đây chắc giáo dân nơi xứ đạo cái ông kia đang ở chắc là họ vui lắm. Đơn giản là ước mơ có một Bàn Thờ tươm tất để họ có thể qua đó đến gần với Chúa hơn.
Tạ ơn Chúa vì tất cả là hồng ân.
Tạ ơn Chúa cùng cái xứ đạo nghèo kia vì toàn dân nay đã có Bàn Thờ tươm tất.
Lm. Anmai, CSsR