Nhảy đến nội dung

Có Một Thứ Tình Yêu Đẹp Đến Nỗi...

Có Một Thứ Tình Yêu Đẹp Đến Nỗi...

Mỗi năm, cứ đến mùa chay là lòng tôi lại rộn lên một cảm xúc lâng lâng khôn tả. Mùa chay thánh được đánh dấu từ nghi thức xức tro như là một gợi nhớ để người ta nhìn lại. Người trẻ hiếm khi nào biết dừng lại. Tuổi trẻ thường có xu hướng sống cuồng, sống vội. Người già ngược lại, luôn muốn thời gian trôi chậm chạp hầu níu giữ thanh xuân.

Có nhiều lí do để người ta sợ chết. Trước hết đó là sự mất đi tất cả. Sau nữa là sự phán xét. Người ta sợ đối diện với Đấng mà họ phải trả lẽ về tất cả mọi hành động, lời nói của mình.

Cuộc sống đầy cám dỗ, nếu không có cám dỗ thì không có cuộc sống. Cám dỗ có thể khiến người ta tốt hơn nhưng cũng có thể khiến người ta xấu đi. Ai chiến thắng, đó là người vĩ đại nhất.

Tin mừng hôm nay thuật lại việc Chúa Giêsu chịu cám dỗ. Ma quỉ đã thách thức Ngài với đủ mọi chiêu trò về của ăn, về địa vị, về quyền lực... (x. Lc 4, 1-12) Thế nhưng, Ngài đã chiến thắng tất cả. Đơn giản vì Ngài là Thiên Chúa, là Đấng thánh, là Chúa toàn năng. Cái thắng luôn thuộc về sự thiện.

Thiên Chúa toàn thắng, nhưng còn chúng ta thì sao? Có lẽ đó là con đường gian nan nhất để hoàn thiện chính mình. Chiến thắng nào cũng không huy hoàng cho bằng chiến thắng chính bản thân. Bởi đau khổ hay hạnh phúc cũng đều bắt đầu từ chính ta. Nếu như bạn hạnh phúc vì người khác thì bạn chả khác nào con trẻ. Còn nếu như bạn hạnh phúc vì dư đầy thì bạn cũng chả khác nào trẻ con. Mọi thứ trần gian này đều là tạm bợ. Ngay cả tình yêu thương cũng chỉ là giới hạn mà thôi. Chả ai có thể yêu bạn vĩ đại như Thiên Chúa, cũng chả ai thật lòng với bạn ngoại trừ Ngài. Cha mẹ đôi khi còn khiến con cái tổn thương, vợ chồng đôi khi cũng khiến nhau rạn nứt... Đơn giản bởi tất cả chúng ta cũng chỉ là con người yếu đuối và mỏng dòn, mong manh và dễ vỡ.

Thế nhưng, những thất bại, lầm lỡ trong cuộc đời, chắc chắn sẽ khiến bạn trưởng thành hơn và giúp bạn khám phá ra được ý nghĩa của cuộc sống. Cuộc sống là vậy, không phải là để đau khổ nhưng chính là để tìm ra được ý nghĩa cuộc đời. Quan trọng không phải bạn chịu cám dỗ bao nhiêu, bạn chịu thử thách đến mức nào nhưng chính là bạn học được gì sau mỗi cám dỗ, lầm lỡ ấy.

Đừng nhìn vào quá khứ mà tủi nhục, xấu hổ hay hối hận. Quá khứ chính là bộ mặt thật của ta. Tương lai là hy vọng, là ẩn số. Hiện tại là cơ hội. Cơ hội để ta chọn lựa sống tốt hơn ngày hôm qua hay xấu đi hơn ngày hôm kia. Thế nên, đừng nhìn vào quá khứ mà đau khổ hay buồn bã hay tuyệt vọng. Cho dù nó có khiến bạn tổn thương, trả giá và mất mát đến dường nào cũng chỉ là bài học. Cho dù là bài học gì thì cũng hãy rút ra lời cảm ơn từ cuộc sống. Cảm ơn bạn đã giúp tôi kiên cường hơn. Cảm ơn bạn đã giúp tôi biết sống yêu thương hơn. Và cảm ơn anh đã giúp tôi biết sống thứ tha hơn...

Chỉ có những ai biết rút ra được bài học cảm ơn từ cuộc sống người ấy mới có khả năng viết lên niềm vui và hy vọng trong cuộc đời này. Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, cũng đừng oán giận bất cứ ai, đừng lệ thuộc quá nhiều vào họ. Hãy là chính mình, bước đi trong niềm tin và ánh sáng của ơn cứu độ. Thiên Chúa là Người duy nhất có khả năng chờ đợi bạn trở lại. Ngài nắm tay dắt bạn đi và chờ đợi bạn vấp ngã từ những bài học nhỏ bé nhất trong cuộc đời... bài học biết cười và biết khóc...

Ai làm người mà chả phải chịu cám dỗ, thế nhưng kẻ thắng người thua. Thua cũng không quan trọng, thắng cũng chả vội vui mừng. Thắng thua là chuyện nhỏ. Học được gì sau mỗi lần vấp ngã mới là việc lớn.

Bài học lớn nhất cuộc đời tôi đó chính là bài học tha thứ. Tha thứ quan trọng hơn cả tội lỗi. Tha thứ sẽ khiến cho người chết sống lại, người tuyệt vọng tìm được cứu cánh. Tha thứ mới là bản lĩnh. Đoán phạt là chuyện thường tình. Sự đoán phạt không bao giờ mang lại ơn cứu độ nhưng sự phục sinh luôn nở hoa trên sự tha thứ. Không phải vì đồng tiền bát gạo khiến người ta hồi sinh nhưng chính là sự tha thứ. Mặc dầu âm thầm, mặc dầu rất chậm, nhưng sức mạnh của nó có thể khiến bạn lên vĩ đại, bất diệt.

Đừng bao giờ đong đếm tình yêu trên đầu môi trót lưỡi, cũng đừng bao giờ lệ thuộc vào của cải, bạc tiền nhưng tình yêu đích thực dựa trên sự tha thứ. Đó là thứ tình yêu vĩ đại và cao thượng nhất, đẹp nhất, bất diệt nhất. Kẻ nói yêu bạn nhưng ghi nhớ tất cả mọi lỡ lầm, bất toàn của bạn là kẻ nói dối trắng trợn. Kẻ can đảm vứt bỏ bạn chỉ vì lỡ lầm của bạn là kẻ tiểu tử đáng khinh. Can đảm rời bỏ người luôn luôn yêu thương và trân trọng mình là kẻ tàn nhẫn đến dã man. Không thể oán trách họ, bởi họ chỉ được có thế. Không thể cay đắng họ, bởi tình yêu họ chỉ có vậy. Hãy tha thứ, để mình không phải vậy. Sự tha thứ chính là lời giải thích. Sự tha thứ chính là lời hùng biện có sức mạnh hồi sinh kì diệu. Có thể một năm, hai  năm, cũng có thể vài ngày, vài tháng, vài giây và đôi khi có thể cả cuộc đời, nhưng cũng hãy cứ tha thứ... để chính bạn cũng được thứ tha.

Có lẽ chỉ có người tội lỗi nhất, thánh thiện nhất mới hiểu được câu nói này. Ai chưa một lần phạm tội người ấy chả có thể hiểu tha thứ là gì lấy gì nói đến khả năng tha thứ cho người khác. Kẻ nào không thể tha thứ, người ấy chỉ có thể là quá ích kỉ mà thôi chứ không thể là thánh nhân mà cũng không thể là tội nhân biết hối.

Những cơn cám dỗ qua rồi, còn đọng lại nơi ta những gì? Chắc chắn đó phải là những bài học về tình yêu thương và sự tha thứ. Có một thứ tình yêu đẹp đến nỗi chỉ có sự tha thứ, đó chính là tình yêu của Thiên Chúa. Vì Ngài quên hết mọi lỗi lầm của ta, vì Ngài tha hết mọi lỗi tội của ta cho dù tội ấy có đỏ như son, có chóe như lụa tía. Ngài là ai? Ngài là ai vậy mà có thể yêu thương ta đến vô tận như thế?

Đừng bao giờ tin vào lời hứa suông của kẻ không bao giờ biết tha thứ, cũng đừng kì vọng quá nhiều vào tình yêu thương của kẻ khác. Ngược lại, hãy tin vào chính mình và phó thác mọi sự cho Thiên Chúa. Chỉ một mình Ngài mới có thể yêu bạn vô điều kiện, chờ đợi bạn vô thời gian và cứu độ bạn không lời giải thích. Đó chắc chắn phải là thứ tình yêu mà bạn cần nên tìm kiếm.

Lạy Chúa, như bao người, con là kẻ mò mẫm đi tìm tình yêu. Con không mất quá nhiều thời gian để mà lựa chọn bởi con biết đâu là tình yêu thực. Thế nhưng, thứ tình yêu mà con thực sự cần thì lại không phải như thế. Con không cần vinh hoa, phú quí nhưng con cần một tình yêu bất diệt. Tình yêu ấy có thể tha thứ và cứu độ con, chữa lành con và chờ đợi con chứ không phải tình yêu hủy diệt. Kẻ nào yêu bạn rồi lại hủy diệt bạn thì đó chỉ có thể là kẻ ác không thì tàn nhẫn. Xin giúp con, nếu như không thủ đắc được thứ tình yêu bất diệt thì chính bản thân hãy biết tha thứ và  thương yêu bất diệt, để Thiên Chúa cũng bất diệt yêu con...

M. Hoàng Thị Thùy Trang.