Cuộc chiến nội tâm giữa Loneliness và Solitude trong đời thánh hiến
- CN, 02/11/2025 - 06:17
- Lm Anmai, CSsR
ĐỐI DIỆN VỚI SỰ CÔ ĐƠN: CUỘC CHIẾN NỘI TÂM GIỮA LONELINESS VÀ SOLITUDE TRONG ĐỜI THÁNH HIẾN
Đời thánh hiến, trong mắt người ngoài, thường được hình dung bằng hình ảnh tĩnh lặng, an yên và tràn đầy sự kết nối với Đấng Tối Cao. Thế nhưng, ẩn sâu bên trong bức màn tĩnh mịch ấy lại là một cuộc chiến nội tâm dai dẳng mà mỗi người đang dấn thân phải đối diện: cuộc chiến giữa sự cô đơn (loneliness) và sự ở một mình (solitude). Đây không chỉ là một phép phân biệt từ ngữ mà là sự khác biệt căn bản quyết định chất lượng và ý nghĩa của lời cam kết trọn đời.
Loneliness – Hố Sâu Không Thể Lấp Đầy
Sự cô đơn (loneliness) không phải là việc không có ai bên cạnh, mà là cảm giác thiếu vắng sự kết nối sâu sắc, sự bơ vơ lạc lõng ngay cả khi đang ở giữa cộng đoàn hay đang tham gia công việc tông đồ. Trong đời sống thánh hiến, loneliness có thể xuất hiện dưới nhiều hình thái:
- Sự xa cách tinh thần: Cảm thấy không được hiểu, không thể chia sẻ những rung động sâu kín nhất của linh hồn với bề trên, với anh chị em đồng hành.
- Áp lực của lý tưởng: Cố gắng sống theo một hình mẫu hoàn hảo mà bản thân lại cảm thấy trống rỗng, cô độc trong chính nỗ lực của mình.
- Nỗi buồn của sự khác biệt: Sự khác biệt về ơn gọi, sứ mạng hay chỉ đơn giản là tính cách khiến người thánh hiến cảm thấy mình là một "hòn đảo" giữa biển người.
Loneliness là trạng thái cần được lấp đầy, cần được thoát khỏi. Nó là một vết thương lòng, một trạng thái thiếu thốn khiến người ta dễ rơi vào sự hoài nghi, chán nản và muốn buông bỏ.
Solitude – Nguồn Suối Bồi Đắp Linh Hồn
Ngược lại, sự ở một mình (solitude) lại là một sự chọn lựa chủ động và đầy ý thức. Đó là không gian riêng tư được tạo ra không phải vì bị bỏ rơi, mà là để tái tạo và lắng nghe tiếng nói sâu thẳm của mình và của Thiên Chúa. Trong đời thánh hiến, solitude chính là:
- Thời gian để gặp gỡ: Đó là việc tự nguyện rút lui vào thinh lặng để gặp gỡ Chúa Giêsu, Đấng Tình Quân duy nhất của đời mình. Đây là nơi Lời Chúa được lắng nghe, và ý Chúa được nhận ra rõ ràng nhất.
- Sự trưởng thành nội tâm: Là cơ hội để đối diện và chấp nhận những điểm yếu, những góc khuất của bản thân. Solitude giúp người thánh hiến trưởng thành trong sự thật và sự khiêm nhường.
- Nguồn lực cho sứ mạng: Sự tĩnh lặng không làm người ta xa rời thế giới, mà ngược lại, nó là nơi tích lũy năng lượng tinh thần để họ có thể dấn thân phục vụ cách trọn vẹn và yêu thương chân thật hơn.
Solitude là một ân huệ, một nghệ thuật sống mà người thánh hiến cần phải học hỏi và trân trọng.
Cuộc Chiến Quyết Định Ý Nghĩa Lời Khấn
Cuộc chiến nội tâm thực sự nằm ở ranh giới mong manh giữa hai trạng thái này. Thử thách không phải là làm thế nào để tránh loneliness, mà là làm thế nào để biến loneliness thành solitude.
Người thánh hiến có nguy cơ biến cuộc đời mình thành một chuỗi ngày cô độc thảm hại (loneliness) nếu họ:
1. Trốn tránh đối diện với nội tâm bằng công việc, bằng sự ồn ào của cộng đoàn hay mạng xã hội.
2. Đặt niềm hy vọng kết nối trọn vẹn vào con người thay vì Thiên Chúa, dẫn đến sự thất vọng và cảm giác bị phản bội.
Ngược lại, người ấy sẽ tìm thấy sự bình an và sung mãn (solitude) khi họ:
1. Chủ động dành thời gian cho cầu nguyện cá nhân, coi đó là hơi thở và sự nuôi dưỡng chính yếu.
2. Học cách lắng nghe và chấp nhận bản thân trong sự cô đơn ban đầu, tin rằng Chúa đang chờ đợi họ ở đó.
3. Mở lòng chia sẻ chân thật với một người hướng dẫn thiêng liêng đáng tin cậy.
Đời thánh hiến không phải là lời khấn hứa về sự vắng mặt của cô đơn, mà là lời cam kết biến sự vắng mặt đó thành sự hiện diện sung mãn của Thiên Chúa. Sống thánh hiến là sống một cuộc đời biết trân trọng những khoảng lặng để tái sinh, biết tìm kiếm sự đầy đủ trong sự trống vắng của thế giới. Cuối cùng, người chiến thắng trong cuộc chiến này chính là người tìm thấy Tình Yêu Vĩnh Cửu trong thinh lặng của chính mình.
Lm. Anmai, CSsR