Nhảy đến nội dung

Cuộc chữa lành thầm lặng - Dịch chuyển sự lo lắng

CUỘC CHỮA LÀNH THẦM LẶNG

“Nhóm Pharisêu bàn bạc để tìm cách giết Chúa Giêsu. Biết vậy, Ngài lánh khỏi nơi đó!”.

Addison Alexander nói, “Sẽ đến một thời điểm, không ai biết lúc nào! Sẽ có một nơi, không ai biết ở đâu! Nó đánh dấu số phận vinh quang hay tuyệt vọng của mỗi người! Và sẽ có một ranh giới ẩn khuất giữa sự kiên nhẫn của Chúa và cơn thịnh nộ của Ngài. Nhưng với những ai tin vào một Đấng đời đời yêu thương, thì tất cả cuộc sống chỉ là một ‘cuộc chữa lành thầm lặng!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Tất cả cuộc sống chỉ là một ‘cuộc chữa lành thầm lặng!’”. Ý tưởng của A. Alexander được gặp lại trong Tin Mừng hôm nay khi Chúa Giêsu cho thấy cách ứng xử tuyệt vời của Ngài. Biết người ta đang tìm giết mình, “Ngài lánh khỏi nơi đó!”. Lánh khỏi nơi đó, không vì sợ; cũng không vì chưa chuẩn bị đủ để đối đầu; nhưng vì lòng người chưa sẵn sàng để đón nhận sứ điệp cứu độ. Lánh khỏi nơi đó, nhưng Ngài vẫn tiếp tục chữa lành họ, một ‘cuộc chữa lành thầm lặng!’. Lánh khỏi nơi đó, Chúa Giêsu đi đâu? Có thể Ngài ra ngồi đâu đó, đùa vui với lũ sẻ trời!

Trước ác tâm của giới biệt phái, Chúa Giêsu không báng bổ họ, cũng không kích động một cuộc đối đầu không cần thiết. Mỗi khi thách thức ai, Ngài muốn dẫn người đó đến một suy gẫm sâu sắc hơn về bản thân họ và cuối cùng, là sự hoán cải. Đây không phải là lúc để thu hút các biệt phái về mặt trí tuệ, vì đầu óc họ hẹp hòi và lòng họ đầy ganh tị; và điều này đã khiến trái tim họ đóng lại và họ không muốn lắng nghe. Vì thế, Chúa Giêsu lánh đi để chờ đợi! Đó cũng là một giai đoạn trong tiến trình chữa lành các linh hồn, một ‘cuộc chữa lành thầm lặng!’.

Cả chúng ta, đôi khi chúng ta thấy mình có những bất đồng, thậm chí với những người thân. Một khi những cảm xúc này dấy lên, rõ ràng là vì một hoặc cả hai bên chưa sẵn sàng cho sự thật… thì điều cần làm là lánh đi, rút khỏi hoàn cảnh và đợi cho đến thời điểm mà trái tim chúng ta rộng mở hơn để lắng nghe; cũng như chờ đợi người anh em, chị em không còn đóng kín cánh cửa trái tim họ. Và điều này thật cần thiết trong chuỗi tiến trình chữa lành!

Bài đọc Mikha hôm nay cũng không nằm ngoài ý định một ‘cuộc chữa lành thầm lặng’ của Thiên Chúa dành cho dân Ngài; đúng hơn, cho những người giàu. Ngôn sứ Mikha lên tiếng cảnh báo người quyền thế làm giàu trên người nghèo. Này rồi đây, kẻ thù sẽ tàn phá tất cả và những gì họ đã cướp bóc của người nghèo lại sẽ rơi vào tay ngoại bang, “Vì đó sẽ là thời tai hoạ”, cũng là thời mà “Chúa không quên những người nghèo khổ” như Thánh Vịnh đáp ca tiên báo!

Trở lại với bài Tin Mừng, một chi tiết quan trọng cần lưu ý, “Dân chúng đi theo Chúa Giêsu đông đảo và Ngài chữa lành hết!”. Đừng nghĩ rằng, tất cả các cuộc chữa lành ấy đều là vật lý! Không chỉ thế, Ngài chữa trị linh hồn và tinh thần nữa! Đó là những ai bị vùi dập bởi cuộc sống, thử thách và tội lỗi… Ngài vẫn tiếp tục chữa lành ngày nay. Ngài là thầy thuốc vĩ đại, sẵn sàng cứu chữa mọi người, dù đó là một cuộc chữa lành công khai hay một ‘cuộc chữa lành thầm lặng’. 

Anh Chị em,

“Ngài lánh khỏi nơi đó!”. Chúa Giêsu, Đấng mà gió lẫn biển phải tuân lệnh và ma quỷ cũng phải cúi đầu; thế mà trước con người, đôi khi, Ngài phải lánh đi. Ngài nhân hậu, nhẫn nhịn, và hiền lành như Isaia loan báo, “Ngài không cãi vã, không to tiếng; cây lau bị giập, không đành bẻ gãy; ngọn đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi!”. Chúa Giêsu dạy chúng ta cách cư xử của con cái Thiên Chúa; giáo huấn Ngài đòi chúng ta vượt quá tự ái, chấp nhận thua thiệt vì lợi ích tha nhân… và đôi khi, phải trả giá bằng sỉ nhục và cả cái chết. Ngài đã trả giá đến chết trên thập giá, để không chỉ trở nên Đấng chữa lành mà còn là Đấng Cứu Độ Thế Giới. Thế nhưng, đây là cách ứng xử cao thượng của người môn đệ Chúa Giêsu, một cách ứng xử mang tính cứu độ! Hãy nghĩ đến các ‘cuộc chữa lành thầm lặng’ này để dám hy sinh thực sự cho những ai cần được xót thương! 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Chúa kiên nhẫn với con hơn ai hết! Xin cho con một đôi khi, cũng biết ‘rời đi nơi khác’ để chờ đợi người anh em trong ‘cuộc chữa lành thầm lặng’ mà con dành cho họ!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

DỊCH CHUYỂN SỰ LO LẮNG

“Con lo lắng bối rối về nhiều chuyện quá!”.

Một nhà tu đức nói, “Không ai hạnh phúc cho đến khi người ấy học được cách tận hưởng những gì mình có và không lo lắng về những gì mình không có! Cũng thế, sẽ không hạnh phúc khi một Kitô hữu quá lo lắng chuyện thế gian, cho đến khi người ấy ‘dịch chuyển sự lo lắng’ đến một điều gì đó hữu thần hơn!”. 

Kính thưa Anh Chị em,

Nói rằng, “‘Dịch chuyển sự lo lắng’ đến một điều gì đó hữu thần hơn!”, khác nào nói, “Hãy lo lắng tìm kiếm Chúa hơn!”. Đó cũng là những gì Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay đề cập qua hai cuộc viếng thăm: một của Abraham, Sara; một của Matta, Maria. Điểm chung độc đáo của hai cuộc thăm viếng này là chính Thiên Chúa, trở thành những Vị Khách! 

Trong thế giới xôn xao hôm nay, thật thú vị, chúng ta cần học bài học ‘dịch chuyển sự lo lắng’ từ chỗ “lo lắng bối rối về nhiều chuyện” sang ‘lo lắng bối rối về một chuyện’, chính Thiên Chúa! Vì có vẻ như mọi thứ đang chuyển động nhanh hơn, ngày càng có nhiều thứ tranh giành thời gian của chúng ta hơn; và chúng ta phải giải quyết tất cả. Nền văn hoá hiện đại gần như buộc mỗi người phải nhanh chóng vượt qua những tình thế rất khó xử; và chúng ta phải cố gắng làm những gì đúng, cố gắng chịu trách nhiệm những gì phải làm. Và này, mỗi người định hình chính mình và thấy mình nơi “Matta” trong thế giới chóng mặt này, một thế giới dường như đang bay… 

Vậy mà Phúc Âm nói, “Chỉ cần một điều, Maria đã chọn phần tốt nhất”. Đó là yêu Chúa Kitô, nên giống Chúa Kitô, và sống vì Chúa Kitô! Một khi cuộc sống chín muồi và sự vĩnh cửu đến gần, điều còn lại là tình yêu đối với Chúa Kitô; mọi thứ khác đều tan thành mây khói, sương mù và hư không. Chúa Kitô là kho tàng mà mỗi người nên bán hết, kể cả mạng sống, cái tôi và sự phù phiếm để mua lấy; Ngài là tất cả những gì chúng ta cần! Bởi lẽ, điều gì sẽ xảy ra khi cuộc sống kết thúc? Ai có thể lấp đầy tâm hồn, mang lại ý nghĩa cho nó ngoài Thiên Chúa? Chúa Giêsu lưu ý điều này; vì lẽ, nhiều khi, chúng ta dễ dàng đặt những thứ khác lên hàng đầu!

Bài đọc Sáng Thế cho thấy cách Abraham “chọn phần tốt nhất” khi ông không để mình phân tâm bởi một điều gì khác ngoài việc làm vui lòng các Vị Khách; ở đây, chính là Thiên Chúa. Ông lấy nước, bánh, bắt bê béo làm thịt… và “đứng hầu các Ngài dưới bóng cây”. Các Vị Khách hiểu hoàn cảnh của ông, ban cho ông một lời hứa vốn sẽ thoả mãn mọi ước nguyện; vì ông đã “chọn được phần tốt nhất”. Thú vị thay! Kìa, dưới rặng sồi Mambrê, chúng ta gặp trước một Maria Bêtania trẻ trung, người đã “chọn phần tốt nhất”, nơi cụ già Abraham chín muồi! Vậy mà, những cuộc gặp gỡ này được Thánh Kinh gọi là “những cuộc thần hiện”, Thiên Chúa mặc khải chính mình, điều mà Phaolô trong thư Côlôssê hôm nay nói, “Đó là mầu nhiệm ẩn giấu từ muôn thuở qua muôn thế hệ, nhưng nay tỏ bày cho các thánh của Ngài”. Và như một ao ước, Thánh Vịnh đáp ca đã thốt lên, “Lạy Chúa, ai được cư ngụ trên núi thánh của Chúa?”.  

Anh Chị em,

“Con lo lắng bối rối về nhiều chuyện quá!”. Lời Chúa ngỏ với Matta xem ra đánh trúng tim bạn và tôi. Sống giữa một xã hội mà ‘thành công’ đã khó, phương gì là ‘thành nhân’, chúng ta không chỉ lo lắng nhiều điều cho bản thân mà còn lo toan cho cả những người mình có trách nhiệm. Trước hết, hãy “học cách tận hưởng những gì mình có”, đón nhận cuộc sống với lòng biết ơn; và “đừng quá lo lắng về những gì mình không có!”. Thứ đến, cần xác tín, trong Chúa Phục Sinh, Thiên Chúa không còn là Vị Khách thoả mãn các ước nguyện cỏn con, ngay cả đó là một cậu bé cho đôi vợ chồng già; nhưng Ngài còn là “người nhà”, cắm lều giữa chúng ta, trong chúng ta; Ngài chia sẻ sự sống thần linh cho chúng ta; sống với chúng ta, sống cùng chúng ta và sống cho chúng ta! “Trong Ngài, chúng ta sống, cử động và hiện hữu”. Vậy tại sao chúng ta không dâng mọi lo lắng cho Ngài; Cha nhân lành, quyền năng, thấu hiểu! Chỉ khi làm được như thế, chúng ta mới ‘dịch chuyển sự lo lắng’ từ chỗ “lo lắng về nhiều chuyện” sang “một chuyện cần” là chính Ngài. Với Ngài, không chỉ ‘thành nhân’, chúng ta có thể ‘thành thánh’, tại sao không? 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con phân tâm với bất cứ điều gì ngoài Chúa. Xin ‘dịch chuyển sự lo lắng’ của con không chỉ đến một chỗ hữu thần, nhưng đến hẳn với một Vị Thần, chính Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: