Dẫn vào vinh quang bất diệt - Lòng sùng kính đàng thánh giá
- T6, 23/05/2025 - 06:50
- Lm Anmai, CSsR
DẪN VÀO VINH QUANG BẤT DIỆT
Hôm nay, Giáo Hội mời chúng ta cùng chiêm ngắm lời hứa tuyệt vời của Thiên Chúa khi bước vào ngày thứ Bảy tuần V Phục Sinh: Ngài sẽ dẫn đưa chúng ta vào cõi vinh quang bất diệt. Trong Khải Huyền, Chúa Giêsu tự xưng: “Ta là Chồi Non và Dòng Dõi Đavít, là Sao Mai sáng ngời” và Thần Khí cùng Tân Nương vang lên lời ngưỡng mộ: “Xin Ngài ngự đến! Đến cả đi, hỡi những người đang khát, nước đã sẵn đây!” (Kh 22,16–17). Tiếng vọng ấy không chỉ dừng lại ở chốn tương lai xa xăm, nhưng thấm nhập vào từng nhịp thở, từng bước chân của kẻ tin. Mỗi ngày, giữa bao thử thách và chông gai, chúng ta vẫn mang trong lòng lời mời gọi ngọt ngào ấy, đồng thời nhận lãnh trách nhiệm rao giảng Tin Mừng cho muôn dân.
Hành trình đức tin của chúng ta gồm hai giai đoạn rõ rệt: một hiện tại đầy gian nan thử thách và một tương lai chan hòa hạnh phúc vĩnh cửu. Thánh Augustinô từng ví mùa trước Phục Sinh là thời kỳ khắc khoải “năm mươi ngày của đau khổ,” còn mùa sau Phục Sinh là “năm mươi ngày của niềm vui” (Ep. 169,7). Khi Chúa Giêsu nói: “Anh em sẽ buồn sầu than khóc, còn thế gian thì sẽ vui mừng, nhưng ưu sầu của anh em sẽ biến thành hoan lạc” (Ga 16,20), Ngài muốn nhắc nhớ rằng đêm tối đời này không là vực thẳm cuối cùng. Dẫu con tim ta có rạn nứt vì cô đơn, vì bất công, vì những đau thương dường như không thể chịu đựng, thì vẫn có ánh bình minh Phục Sinh đang chờ đợi.
Đức Kitô, qua mầu nhiệm Khổ Nạn và Phục Sinh, đã mở lối cho chúng ta vượt qua cánh cửa sinh tử. Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Côrintô khẳng định: “Nếu chúng ta chỉ trông cậy vào đời này, thì chúng ta là những người đáng thương nhất” (1 Cr 15,19). Nhưng Đức Kitô đã sống lại, phá tan quyền lực tội lỗi và ngục tù sự chết, để làm cho mọi ai tin được thông phần vào sự sống bất diệt. Mỗi bước chân chúng ta đạp lên gai góc đời thường, mỗi giọt lệ chúng ta đổ vì niềm tin, đều được Thiên Chúa nhìn nhận và ban thưởng. Cuộc sống tín hữu không phải là mê cung vô vọng, mà là hành trình hướng lên núi cao, để rồi nhìn thấy quang cảnh vinh phúc vô biên.
Kinh nghiệm của Giáo Hội sơ khai minh chứng chân lý này khi các tín hữu tại Côrintô, Rôma, và khắp thế gian đầu tiên, đã dấn thân trong ngục tù và lao đao, nhưng vẫn hân hoan vì niềm hy vọng vững chắc. Thánh Phaolô rao giảng không phải để mình được an nhàn, nhưng để mọi dân tộc đều biết ơn cứu độ: “Vì tôi không xấu hổ về Tin Mừng, bởi đó là sức mạnh cứu độ cho hết thảy ai tin” (Rm 1,16). Chính trong những hầm ngục tối tăm, Tin Mừng sáng lên rực rỡ như ánh sao mai, soi dẫn linh hồn vững bước. Những bức tường giam cầm xác phàm không thể kìm hãm ngọn lửa đức tin.
Chúng ta cũng được mời gọi sống lời hứa bất diệt ấy ngay giữa cuộc đời thường nhật. Mỗi Thánh Lễ, mầu nhiệm Thánh Thể là dấu chỉ vinh quang tương lai đã bắt đầu tuôn đổ gian nan của hiện tại. Khi chúng ta rước lấy Mình và Máu Thánh, ta như uống vào chính nguồn mạch hạnh phúc vĩnh cửu, để có sức vững tin mà thắng vượt cám dỗ, để có can đảm mà thi hành thánh ý Chúa. Vì thế, Thánh Thể không chỉ là kỷ niệm Chúa đã chết và sống lại, nhưng là trao ban chính Chúa và sự sống Chúa, dẫn đưa chúng ta tiến về ngày đang chờ.
Niềm hy vọng ấy cũng mạc khải thân phận mới của chúng ta: không còn là “nô lệ sự chết,” nhưng là con cái được Thiên Chúa nhận làm thừa kế vương quyền nước trời. Sách Thư Hêbơrê khích lệ: “Hãy ngước mắt lên, Chúa Giêsu, Đấng khai mở đức tin và đưa đức tin đến hoàn thiện” (Dt 12,2). Khi nhìn lên Thập Giá, chúng ta không chỉ thấy dấu tích tội lỗi và đau khổ, nhưng thấy tấm vé thông hành vào vinh quang. Và qua sự kiện Phục Sinh, vinh quang ấy đã hiển lộ: Đấng đã chết nay sống mãi, Ngài đang chờ để ôm ấp tất cả những ai trung thành bước theo.
Không dừng lại ở chuyện cá nhân, ơn cứu độ còn mang tính phổ quát: Thiên Chúa sẽ tập họp mọi dân tộc vào đoàn chiên của Ngài. Trong sách Công Vụ Tông Đồ, thánh Phaolô nghe tiếng Chúa mời gọi: “Hãy đi đến Makedonia và giúp chúng tôi” (Cv 16,9), rồi không chần chờ, trao đổi công việc riêng để dấn thân loan báo. Tấm gương ấy kêu mời chúng ta không chỉ giữ niềm hy vọng cá nhân, nhưng hãy làm chứng về chân lý Phục Sinh cho bạn bè, đồng nghiệp, và những ai đang khát khao ý nghĩa. Lời rao giảng không phải là việc tùy hứng, mà là mệnh lệnh gắn liền với phép rửa và ơn gọi làm môn đệ: “Anh em hãy đi khắp thế gian, rao giảng Tin Mừng cho muôn dân” (Mc 16,15).
Giáo Hội qua các thế hệ luôn chứng minh: nơi nào Tin Mừng được gieo vào lòng người, nơi đó niềm hy vọng trỗi dậy. Những hàng dòng thánh lễ tại những vùng bị bách hại, những cộng đoàn lầm than vẫn sống động vì lời phó dâng cho Chúa vinh quang tương lai. Khi thế gian mời gọi chúng ta đánh đổi đức tin lấy quyến rũ phù du, chúng ta từ chối, vì biết rằng “chưa gì chúng ta đã được thấy vinh quang Thiên Chúa” (Ga 11,40). Chỉ nơi Thiên Chúa mới có sự sống đích thực, lời hứa vinh quang không hề thất bại.
Niềm hy vọng bất diệt ấy còn khiến chúng ta trân trọng nhau như anh chị em một gia đình thiêng liêng. Sách Thư Rôma nhắc rằng: “Nếu một thành viên chịu đau khổ, thì tất cả cùng đau khổ; nếu một thành viên được vinh hiển, thì tất cả cùng vui mừng” (Rm 12,15). Giữa cơn bão phong ba cuộc sống, anh em tín hữu là chiếc neo vững chắc, cùng chia sẻ gánh nặng, cùng khích lệ nhau hướng về ngày mai huy hoàng. Dẫu lời đời chua chát, đôi khi dòng tin giả lan tràn, chúng ta vẫn giữ nội tâm bình an, vì biết vinh quang bất diệt đang đón chờ.
Nhìn lên các thánh tử đạo, chúng ta thấy hình ảnh những chứng nhân đã hy sinh mạng sống vì Tin Mừng, tin chắc rằng cái chết không phải là thất bại cuối cùng, mà là ngưỡng cửa vào vinh quang. Họ đã nhận lời hứa của Chúa bằng máu đào của mình, và nay được xưng tụng trong cung lòng Giáo Hội. Tấm gương can trường ấy nhắc nhở: lời hứa bất diệt không phải là chuyện viễn vông, nhưng có giá trị thật trong cuộc sống và tận cùng lịch sử.
Với tâm tình tin tưởng và cậy trông, chúng ta cũng hãy sống như những kẻ đã được gọi để “sống lại” từ trong nước và Thánh Thần (Ga 3,5). Hãy để đời mình tỏa sáng như ánh sao mai, phản chiếu niềm hy vọng Phục Sinh cho thế gian âm u. Mỗi lời cầu nguyện, mỗi việc làm bác ái, mỗi hy sinh thầm lặng chính là một bước chân đưa người khác gần hơn với vinh quang Chúa hứa ban.
Hôm nay, khi nghe lời mời: “Ai nghe, hãy nói: ‘Xin Ngài ngự đến!’ Amen, lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến!”, chúng ta hãy dâng lên Thiên Chúa tâm hồn mong chờ, dâng lên Ngài cả cuộc đời như một khúc ca ngợi ca. Giữa thử thách, đừng để buông tay, đừng để ngờ vực phủ kín; hăng say rao giảng Tin Mừng, hăng say sống tình bác ái, vì đó là cách chúng ta hợp tác với Thần Khí, trở thành chứng nhân sống động của Lời Chúa.
Và rồi ngày mai, khi mặt trời vĩnh hằng vươn lên sau màn đêm phán xét, chúng ta sẽ cùng vang lên khúc hát chiến thắng: “Phúc cho kẻ được gọi đến dự tiệc Cưới Chiên Con” (Kh 19,9). Đó là ngày mà mọi nước sẽ quỳ xuống trước ngai tòa Chúa, mọi ngôn ngữ sẽ ngợi khen Danh Chúa, bởi chính Ngài là Đấng “Chồi Non và Dòng Dõi Đavít, là Sao Mai sáng ngời.” Xin cho chúng ta luôn vững tin vào lời hứa bất diệt ấy, để mỗi ngày trần thế là một tiến bước ra miền ánh sáng vĩnh cửu. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
SUY NIỆM NGÀY THỨ SÁU VÀ LÒNG SÙNG KÍNH ĐÀNG THÁNH GIÁ
Ngày Thứ Sáu trong truyền thống Kitô giáo là một ngày đặc biệt, được dành riêng để tưởng niệm cuộc Khổ Nạn và sự chết của Chúa Giêsu Kitô trên đồi Can-vê. Đây không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà còn là trung tâm của đức tin Kitô giáo, là biểu tượng cao cả nhất của tình yêu và lòng thương xót vô biên mà Thiên Chúa dành cho nhân loại. Trên thập giá, Chúa Giêsu đã tự hiến mình làm của lễ đền tội, mở ra con đường cứu độ cho toàn thể nhân loại. Ngài đã chịu đau khổ, chịu nhục nhã, và chịu chết để chuộc tội cho chúng ta, những con người yếu đuối và tội lỗi.
Ngày Thứ Sáu là dịp để mỗi người Kitô hữu dừng lại, suy niệm về sự hy sinh cao cả này, và nhận ra rằng chính nhờ thập giá mà chúng ta được cứu chuộc. Lòng thương xót của Chúa Giêsu không chỉ là một khái niệm thần học, mà là một thực tại sống động, chạm đến trái tim của mỗi người. Đó là tình yêu vượt qua mọi giới hạn, tình yêu sẵn sàng chịu đau khổ để mang lại sự sống đời đời cho nhân loại. Khi suy niệm về cuộc Khổ Nạn, chúng ta được mời gọi để khao khát lòng thương xót ấy, để mở lòng đón nhận ân sủng, và để sống một đời sống xứng đáng với tình yêu mà Chúa đã dành cho chúng ta.
Việc tham dự Thánh Lễ vào ngày Thứ Sáu là cách tốt nhất để kết hiệp với Chúa Giêsu trong mầu nhiệm thập giá. Trong Thánh Lễ, chúng ta không chỉ tưởng niệm, mà còn thực sự hiện diện tại đồi Can-vê, nơi Chúa Giêsu – vừa là Thượng Tế Tối Cao, vừa là Lễ Vật – dâng mình cho Thiên Chúa Cha để cứu chuộc chúng ta. Ngài là Con Thiên Chúa, Ngôi Lời vĩnh cửu, Ngôi Hai trong Ba Ngôi Thiên Chúa, Đấng hằng sống và hằng hữu. Qua Thánh Lễ, chúng ta được mời gọi đứng dưới chân thập giá, cùng với Đức Maria, thánh Gioan, và các môn đệ, để chiêm ngưỡng tình yêu vô biên của Chúa và để dâng lời tạ ơn vì ơn cứu độ.
Bên cạnh việc tham dự Thánh Lễ, một trong những thực hành đạo đức được Giáo Hội khuyến khích vào ngày Thứ Sáu là đi Đàng Thánh Giá. Đây là một nghi thức suy niệm về 14 chặng đường mà Chúa Giêsu đã trải qua từ khi bị kết án cho đến khi được an táng trong mộ. Mỗi chặng là một lời mời gọi để chúng ta đồng hành với Chúa Giêsu trong hành trình đau khổ của Ngài, để suy ngẫm về những đau đớn mà Ngài đã chịu, và để nhận ra rằng chính vì chúng ta mà Ngài đã chấp nhận tất cả.
Đàng Thánh Giá không chỉ là một nghi thức tôn giáo, mà còn là một hành trình thiêng liêng giúp chúng ta đi sâu vào mầu nhiệm thập giá. Mẹ Giáo Hội đã ban nhiều ân xá cho những ai thực hành lòng sùng kính này với lòng thành kính và tâm tình sám hối. Những ân xá này là dấu chỉ của lòng thương xót Chúa, giúp chúng ta được thanh tẩy và tiến gần hơn đến sự thánh thiện.
Thánh Josemaría Escrivá, vị sáng lập Opus Dei, đã nhấn mạnh tầm quan trọng của Đàng Thánh Giá như một thực hành đạo đức mạnh mẽ và sinh nhiều hoa trái. Ngài nói: “Đàng Thánh Giá là lòng sùng kính mạnh mẽ và sinh nhiều hoa trái. Nên tạo thói quen đi Đàng Thánh Giá vào ngày Thứ Sáu. Tôi bảo đảm rằng bạn sẽ có đủ sức mạnh cho cả tuần”. Lời khuyên này không chỉ là một lời mời gọi, mà còn là một lời hứa. Khi chúng ta đi Đàng Thánh Giá, chúng ta không chỉ tưởng niệm cuộc Khổ Nạn, mà còn được tiếp thêm sức mạnh thiêng liêng để đối mặt với những thử thách trong cuộc sống. Mỗi chặng đường là một cơ hội để chúng ta học cách vác thập giá của chính mình, để noi gương Chúa Giêsu trong sự kiên nhẫn, khiêm nhường, và yêu thương.
Một trong những hiểu lầm phổ biến về Đàng Thánh Giá là cho rằng đây là một lòng sùng kính buồn tẻ, chỉ tập trung vào đau khổ và cái chết. Tuy nhiên, Chân phước Álvaro del Portillo, người kế nhiệm Thánh Josemaría Escrivá, đã khẳng định điều ngược lại: “Đàng Thánh Giá không là lòng sùng kính buồn tẻ. ĐGM Josemaría Escrivá nhiều lần dạy rằng niềm vui Kitô giáo có nguồn gốc từ Thánh Giá. Nếu cuộc Khổ Nạn của Đức Kitô là con đường đau khổ thì đó cũng là con đường của sự hy vọng dẫn tới chiến thắng chắc chắn”.
Lời dạy này nhắc nhở chúng ta rằng thập giá không chỉ là biểu tượng của đau khổ, mà còn là dấu chỉ của chiến thắng và hy vọng. Chúa Giêsu đã chịu đau khổ và chết trên thập giá, nhưng Ngài không dừng lại ở đó. Ngài đã sống lại, chiến thắng tội lỗi và sự chết, mở ra con đường dẫn đến sự sống đời đời. Khi chúng ta đi Đàng Thánh Giá, chúng ta không chỉ dừng lại ở những đau đớn của Chúa, mà còn hướng tới niềm vui của sự Phục Sinh. Mỗi chặng đường là một lời nhắc nhở rằng đau khổ không phải là điểm kết thúc, mà là con đường dẫn đến vinh quang.
Niềm vui Kitô giáo, như Thánh Josemaría và Chân phước Álvaro đã nhấn mạnh, không phải là thứ niềm vui tạm bợ của thế gian, mà là niềm vui sâu sắc bắt nguồn từ sự kết hiệp với Chúa Giêsu. Khi chúng ta suy niệm về thập giá, chúng ta nhận ra rằng mọi đau khổ, mọi khó khăn trong cuộc sống đều có ý nghĩa khi được dâng lên cùng với Chúa. Thập giá trở thành nguồn sức mạnh, nguồn hy vọng, và nguồn niềm vui, bởi vì nó là bằng chứng sống động của tình yêu Thiên Chúa.
Để sống ngày Thứ Sáu một cách trọn vẹn, chúng ta được mời gọi không chỉ suy niệm về cuộc Khổ Nạn của Chúa, mà còn áp dụng những bài học từ thập giá vào cuộc sống hằng ngày. Dưới đây là một số gợi ý để giúp mỗi người Kitô hữu sống ngày Thứ Sáu với tâm tình đúng đắn:
Tham dự Thánh Lễ: Nếu có thể, hãy tham dự Thánh Lễ vào ngày Thứ Sáu. Trong Thánh Lễ, chúng ta được kết hiệp với hy tế của Chúa Giêsu trên thập giá, và nhận được ân sủng để sống đời Kitô hữu cách trọn vẹn hơn.
Đi Đàng Thánh Giá: Hãy dành thời gian để đi Đàng Thánh Giá, dù là tại nhà thờ hay tại nhà. Mỗi chặng đường là một cơ hội để suy ngẫm về tình yêu của Chúa và để cầu nguyện cho những nhu cầu của bản thân, gia đình, và thế giới.
Sám hối và cầu nguyện: Ngày Thứ Sáu là thời điểm thích hợp để xét mình, sám hối, và cầu nguyện. Hãy dành thời gian để nhìn lại những thiếu sót của bản thân và xin Chúa tha thứ, đồng thời cầu nguyện cho những người đang đau khổ.
Hy sinh nhỏ bé: Hãy thực hiện những hy sinh nhỏ trong ngày Thứ Sáu, chẳng hạn như nhịn ăn, tiết chế một thú vui, hoặc làm một việc bác ái. Những hy sinh này giúp chúng ta kết hiệp với thập giá của Chúa và mang lại ơn ích thiêng liêng.
Sống với niềm vui và hy vọng: Dù suy niệm về đau khổ, hãy luôn nhớ rằng thập giá dẫn đến Phục Sinh. Hãy sống ngày Thứ Sáu với niềm vui và hy vọng, biết rằng Chúa đã chiến thắng sự chết và ban cho chúng ta sự sống mới.
Cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu không chỉ là một sự kiện trong quá khứ, mà là một lời mời gọi sống động dành cho mỗi người chúng ta hôm nay. Khi chúng ta suy niệm về thập giá, chúng ta được mời gọi để vác thập giá của chính mình – những khó khăn, đau khổ, và thử thách trong cuộc sống – với tình yêu và niềm tin. Chúa Giêsu đã đi trước chúng ta, và Ngài hứa sẽ ban sức mạnh để chúng ta bước theo Ngài.
Ngày Thứ Sáu là cơ hội để chúng ta trở về với cội nguồn của đức tin, để chiêm ngưỡng tình yêu vô biên của Chúa, và để canh tân đời sống thiêng liêng. Qua việc tham dự Thánh Lễ, đi Đàng Thánh Giá, và sống với tâm tình sám hối, chúng ta không chỉ tưởng niệm cuộc Khổ Nạn, mà còn để cho tình yêu của Chúa biến đổi trái tim và cuộc sống của mình.
Hãy để ngày Thứ Sáu trở thành một ngày thánh, một ngày mà chúng ta đứng dưới chân thập giá, cùng với Đức Maria và các môn đệ, để nói lời “Fiat” – “Xin vâng” – với thánh ý Chúa. Hãy để Đàng Thánh Giá trở thành nguồn sức mạnh và niềm vui, như Thánh Josemaría và Chân phước Álvaro đã dạy, để chúng ta có thể sống trọn vẹn cho Chúa trong mọi ngày của cuộc đời.
Lm. Anmai, CSsR