Nhảy đến nội dung

Đất trũng! - Có !

ĐẤT TRŨNG

“Có hạt rơi xuống đất tốt và sinh hoa kết quả, có hạt được một trăm, có hạt được sáu mươi, hạt ba mươi. Ai có tai để nghe, thì hãy nghe!”.

Một thần học gia nói, “Chúa ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên, Ngài không muốn bạn tìm Ngài ở mọi nơi mà chỉ trong Lời. Hãy tiếp cận nó và bạn sẽ gặp được Ngài ở khắp mọi nơi! Bằng không, bạn cám dỗ Thiên Chúa để thiết lập việc thờ ngẫu tượng. Hãy tìm Ngài trong Lời ! Nhưng tâm hồn bạn phải thật khiêm tốn, nó là mảnh đất giàu, màu mỡ; đất giàu thường là vùng ‘đất trũng!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Tâm hồn bạn phải thật khiêm tốn; đất giàu thường là vùng ‘đất trũng!’”. Lời khuyên thiết thực của nhà thần học kia được gặp lại trong Tin Mừng hôm nay. Để Lời Chúa có thể đâm chồi, tâm hồn chúng ta phải là một vùng trũng! ‘Đất trũng’, nơi nguồn nước tụ lại, ắp đầy phù sa; cũng thế, với một tâm hồn trũng, con người trống rỗng sẵn sàng mở ra cho ân sủng. Được như thế, Lời Chúa sẽ có cơ may lớn lên, sinh hoa kết quả, “hạt một trăm, hạt sáu mươi, hạt ba mươi!”.

“Đôi tai” Chúa Giêsu nói đến ở đây mang nhiều ý nghĩa hơn đôi tai thể lý! Ngài đang nói về đời sống nội tâm; qua đó, chúng ta nghe, hiểu, chấp nhận và chọn thánh ý Ngài. Chúa Giêsu ban Lời cho chúng ta bằng nhiều cách; nhưng liệu chúng ta có lắng nghe và sẵn sàng để Lời Ngài thấm nhuần không! Chỉ khi chăm chú vào Lời, chúng ta mới có thể nắm bắt được ý muốn của Thiên Chúa, “Đấng ở khắp mọi nơi”. Thật không dễ để tâm hồn là một mảnh đất giàu; đất khô, gai gốc, nhiều đá và cứng cỏi… sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng để nuôi dưỡng một tâm hồn giàu có thực sự, đất ở đó cần rất nhiều chăm sóc. Vậy làm thế nào để điều này được thực hiện?

Một trong những điều quan trọng bậc nhất để có một mảnh đất giàu cho tâm hồn, là chúng ta phải tìm kiếm sự khiêm tốn. Khiêm tốn, cuối cùng, là nhìn thấy sự thật chúng ta là ai, một tội nhân ! Và đặc biệt, thấy được sự cấp thiết của ân sủng Chúa! Tâm hồn khiêm tốn thừa nhận rằng, sẽ bất lực nếu không có ân sủng;đất nội tâm sẽ khô cằn nếu không có phù sa. Thế mà như phù sa chỉ đọng lại vùng ‘đất trũng’; ân sủng cũng chỉ lưu lại nơi tâm hồn khiêm tốn! Từ đó, hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn hạ mình, chúng ta lệ thuộc tuyệt đối vào Chúa. Chỉ khi đó, ân sủng mới có thể thấm vào cuộc sống chúng ta; và qua chúng ta, chảy tràn cho người khác.

Bài đọc Cựu Ước hôm nay cho thấy tiến trình của dòng chảy đó nơi Giêrêmia, một đại ngôn sứ. Chúa phán, “Trước khi tạo thành ngươi trong lòng mẹ, Ta đã biết ngươi; Ta đã đặt ngươi làm tiên tri cho các dân tộc”. Và tôi thưa, “A, a, lạy Chúa là Thiên Chúa, con đâu biết ăn nói, vì con còn con nít”. Tâm hồn Giêrêmia quả là một vùng ‘đất trũng!’.Từ con người khiêm hạ đó, Thiên Chúa sẽ nói, sẽ làm những việc cả thể cho dân Ngài. Và Giêrêmia đã mềm mỏng thưa lên, “Lạy Chúa, miệng con sẽ tường thuật ơn cứu độ Ngài ban!” như tâm tình Thánh Vịnh đáp ca bộc lộ.

Anh Chị em,

“Ai có tai để nghe, thì hãy nghe!”. Ai nghe và sống Lời Chúa bằng Đức Mẹ, một vùng ‘đất trũng’ tuyệt vời trong muôn một ! Mẹ không chỉ đón nhận Lời, nhưng còn cưu mang Đấng là Ngôi Lời! Không chỉ sinh “hạt một trăm, hạt sáu mươi, hạt ba mươi”; Mẹ còn sinh hạ Con Thiên Chúa, Chủ Tể muôn vật, muôn loài! Cũng thế, bạn và tôi phải là những ‘đất trũng’; trong đó, Thiên Chúa không chỉ gieo Lời, nhưng còn gieo chính sự sống thần linh của Ngài. Hãy có trách nhiệm trên cuộc đời mình, sao cho sự sống của Thiên Chúa lớn mạnh và sinh hoa trái; hãy để ân sủng vun đắp ! Phần chúng ta, ra sức cày xới và chăm bón, hầu Lời có thể sinh “hạt một trăm, hạt sáu mươi, hạt ba mươi”. Hãy trở nên vùng ‘đất trũng’; ở đó, ân sủng Chúa thường thích đọng lại !

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin đừng để cái tôi và kiêu căng chiếm hết chỗ trong tâm hồn con, khiến ân sủng Chúa trôi đi, và hạt Lời chỉ làm mồi cho lũ sẻ. Cho tim con trở nên đất giàu, sẵn sàng cho đồng lúa Vương Quốc vàng rộ hôm nay và mai ngày!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**********

“Ai đã có thì được cho thêm!”.

Một nhà tu đức nói, “Ân sủng là quà tặng kỳ diệu, vô hạn, vô song; là tất cả ‘mọi thứ’ tặng không cho những ai không chút xứng đáng, miễn là họ “có” niềm tin ! Và ai đã “có” thì được cho thêm!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Ý tưởng của nhà tu đức trên trùng hợp với Tin Mừng hôm nay khi Chúa Giêsu nói đến việc sở hữu những quà tặng, “Ai đã có thì được cho thêm; ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi!”. Nghĩa là bạn có thể ‘có thêm’ hoặc có thể ‘không còn có’ ngay với cái đang có. Tuy nhiên; ở đây, Chúa Giêsu nói đến những cái “có” tinh thần hơn là “có” vật chất!

Nhưng “có” cái gì? Trước hết, có Thiên Chúa, có Đức Kitô! Thánh Phaolô quả quyết, “Đức Kitô không phải là Đấng vừa có lại vừa không, bởi nơi Ngài luôn luôn có!”. Vì vậy, khi nói, “Ai đã có”, Chúa Giêsu đang nói về cái “có” của việc hiểu biết mầu nhiệm Nước Trời. Qua đó, Ngài xác định rằng, các môn đệ đang có Thiên Chúa, có Nước Trời. Như thế, quà tặng ở đây, phải là quà tặng thần linh; nói cách khác,Quà Tặng Giêsu! Quả vậy, một khi đã cảm nếm Thiên Chúa, cảm nếm Giêsu, nhận biết tình yêu và quyền năng của Ngài, bất cứ ai cũng sẽ say mê Ngài. Chẳng hạn Augustinô, sau một quảng đời tìm kiếm để “có” những cái dưới đất mà Augustinô tưởng như là hạnh phúc, đã thốt lên, “Lạy Chúa, Chúa là vẻ đẹp từ ngàn xưa, cũng là vẻ đẹp mỗi ngày mỗi mới, con đã yêu Ngài; nhưng con đã yêu Ngài quá muộn!”. Vì thế, suốt cả chuỗi đời còn lại, Augustinô chỉ còn một việc là tìm biết Chúa để yêu mến Ngài.

Thứ đến, “có” ân sủng, “có” niềm tin, “có”hy vọng và “có”tình yêu ! Với bất cứ ai đã có, họ sẽ được cho thêm. Khi bạn thực hành đức tin, sống trong hy vọng và tình yêu của mình, những quà tặng này sẽ gia tăng bên trong tâm hồn. Kết quả? Bạn trở nên giàu có trong ân sủng Chúa. Nhưng nếu bạn không thực thi niềm tin, hy vọng và tình yêu của mình, bạn sẽ mất tất cả; bởi lẽ, thế giới vật chất này đang qua đi. Thánh Phaolô nói, “Xác thịt và khí huyết không thể thừa hưởng Nước Thiên Chúa, cũng như cái hư nát không thể thừa hưởng sự bất diệt!”; ở chỗ khác, ngài nói thêm, “Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại!”.

Thật trùng hợp, bài đọc Giêrêmia hôm nay cho thấy điều tương tự.Với Israel, một dân hưởng nhận bao ân huệ từ Thiên Chúa mà lẽ ra, họ ngày càng phải “có” nhiều hơn trong tình yêu Ngài; vậy mà, xem ra, không được như thế, họ đã làm mất ơn Chúa, “Chúa phán, Ta đã dẫn dắt các ngươi vào đất phì nhiêu, để các ngươi hưởng dùng hoa quả của nó; nhưng vừa ở đó, các ngươi đã làm dơ bẩn đất của Ta”. Và Ngài lên tiếng, “Họ đã từ bỏ Ta, nguồn nước hằng sống, để đào những giếng rạn nứt không giữ nước!”. Họ từ bỏ Đấng hằng “có” đời đời, để chạy theo bụt thần “hư không” bằng sứ bằng sành. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay nói lên một niềm xác tín dẫu khá muộn màng, pha lẫn một điều gì đó đáng phải tiếc xót, “Lạy Chúa, Ngài quả là nguồn sống!”.

Anh Chị em,

“Ai đã có thì được cho thêm!”. Giêsu là món quà vĩ đại nhất lịch sử mà Thiên Chúa ban cho nhân loại, một món quà luôn luôn “có”. Món quà này sẵn sàng trao ban cho chúng ta bất cứ lúc nào; và Chúa Cha ước mong chúng ta luôn “có” Giêsu, Đấng Ngài ban tặng. “Có” Giêsu, chúng ta có tất cả; và một khi đã “có” Ngài, những sự khác chỉ là “không”, là hư vô. Nhưng nghịch lý thay ! Muốn “có” Giêsu, trước tiên, tâm hồn chúng ta phải ‘rỗng không’; rỗng cho cái tôi và mọi sự “có” của thế gian. Đức Maria là khuôn mẫu của cái ‘rỗng không’ đó, và Thiên Chúa đã đổ tràn vào Mẹ sự khôn ngoan, giàu có vô bờ của Ngài! Nếu được như Đức Mẹ, lúc đó, chúng ta sẽ “có” và “có” dư thừa; nghĩa là “có” ân sủng, “có” niềm tin, “có” hy vọng và “có” tình yêu!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin hãy tước khỏi con những cái “có” bất lợi cho cuộc sống hôm nay và cuộc sống đời đời của con; cho con nên ‘rỗng không’hầu có chỗ cho Quà Tặng Giêsu mỗi ngày!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: