Nhảy đến nội dung

Để Mắt Được Sáng

 

 

CHÚA NHẬT 30 TN B

ĐỂ ĐƯỢC SÁNG MẮT

 

Nếu có một ngày nào đó mắt ta không còn thấy được, thì chắc chắn đó là ngày khổ cực nhất trong cuộc đời. Chúng ta trở thành kẻ mù lòa, mất hết niềm vui và hạnh phúc, không còn thấy ánh sáng, không biết đường đi, không nhìn thấy vẻ đẹp của thiên nhiên, không biết người ta đang làm gì cho mình. Vì thế, đôi mắt thật quan trọng và quý giá, nên tâm lý người mù là họ dám làm bất cứ chuyện gì để được sáng mắt, anh mù Bartimê được kể lại trong tin mừng hôm nay là một minh chứng.

Thật thế, trong cái màn đen tối dày đặc của một kiếp mù lòa bất hạnh, anh mù Bartimê đã trải qua những ngày tháng tủi nhục ê chề, đau khổ và tuyệt vọng. Anh luôn phải chấp nhận cái tiếng chẳng mấy đẹp: kẻ ăn bám. Cuộc đời của anh trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội. Nơi anh gắn bó là lề đường, vỉa hè, góc phố. Nơi anh tạm trú mỗi khi màn đêm buông xuống là đầu đường xó chợ. Thế nhưng hôm nay, hy vọng đã lóe lên khi anh nghe biết có Đức Kitô, Con vua Đavit đi ngang qua. Nên mặc cho đám đông ồn ào chen lấn, mặc cho người ta tìm cách xô đẩy và ngăn cấm đe loi, mặc cho đám đông chửi mắng, nguyền rủa và khước từ. Nhưng vô ích: đối với anh, đây là dịp duy nhất cho hy vọng bừng lên, khiến anh không còn sợ gì nữa, anh quyết tranh đấu cho nhu cầu chính đáng của mình. Và thế là, giữa bao xao động, hỗn độn, Chúa đã thấy anh. Ngài thấy cả tâm hồn hoang mang tím lạnh của anh, và Ngài sẵn sàng dành cho anh một sự cảm thương, cứu vớt qua việc giải thoát anh khỏi kiếp mù lòa tăm tối, cho anh từ đây giã từ cuộc sống tạm bợ, giã từ quá khứ đau thương nghèo hèn rách rưới. Giờ đây anh có thể tự kiếm sống bằng chính sức lực và đôi tay của mình. Anh có thể đi lại thoải mái, chạy nhảy vô tư mà không sợ vấp ngã, không cần người dẫn dắt. Nhưng nhất là, anh nhìn thấy Chúa, không chỉ như vị ân nhân nhưng còn là chính Đấng cứu độ, Đấng mà nhờ tin anh sẽ đạt đến sự sống thật: “Lòng tin của con đã cứu chữa con”.

Lắng nghe câu chuyện chữa lành hôm nay, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng vấn đế này chẳng có gì liên hệ tới ta, bởi vì chúng ta không phải là người mù, thế nhưng ngày nay như chúng ta biết người ta còn dùng chữ mù theo nghĩa bóng để chỉ về tình trạng của một người không thấy, không biết, không quán triệt một điều gì đó, chẳng hạn mù chữ, mù ngoại ngữ, mù vi tính… bởi thế thì con người không chỉ bị mù về đôi mắt thể xác, mà còn có thể bị mù về tinh thần và thiêng liêng, mà những biểu hiện của nó thì thật đa dạng như, vì tính kiêu ngạo làm chúng ta mù loà không nhận ra được Chúa là Cha yêu thương, nên còn bê trễ biếng nhác trong việc thờ phượng Chúa, còn cứng lòng cố chấp và ở lì trong tội lỗi ; vì sự ích kỷ làm chúng ta mù loà trước những nhu cầu cần được giúp đỡ nơi người khác, chưa nhìn ra Chúa nơi anh em, nhất là những người khổ đau bất hạnh để yêu thương và sẻ chia; vì thành kiến, nghi kỵ làm chúng ta đã vô cảm, lãnh đạm, thờ ơ trước sự thống khổ của người xung quanh ; và có khi vì tiền bạc, của cải, vì tình duyên sắc dục, vì thù hằn giận dữ, hay một loại đam mê nào đó làm chúng ta mù tối trước những giá trị về tinh thần khiến cho ta không còn thấy đâu là lẽ phải, đâu là sự công bình, đâu là sự trong sạch thánh thiện, đâu là tình yêu thương. Nếu như vậy, thì tình trạng mù lòa nầy còn khốn khổ hơn sự mù lòa về thể chất, vì nó đưa dẫn chúng ta đến sự chết, đến hư mất đời đời, làm cho chúng ta không thể thấy Chúa và hưởng ơn huệ của Người.

Thế cho nên, lời Chúa hôm nay không phải nói với những người mù, cũng chẳng phải nói với người hàng xóm của chúng ta mà là đang gợi nhắc để mỗi người chúng ta ý thức về tình trạng của mình, đồng thời biết bắt chước thái độ của anh Bartime ngày xưa vất bỏ “áo choàng” chính là những ràng buộc do bởi những tham vọng, những ước muốn thấp hèn, mà chạy đến và thưa lên với Chúa: “Lạy Thầy, xin cho con được sáng” để chúng ta thấy được Chúa nơi anh chị em sống bên cạnh chúng ta, thấy được những điểm hay điểm tốt nơi tha nhân, để biết tôn trọng kính nể họ. Nhất là để chúng ta biết chân nhận thân phận thụ tạo của mình là phải hoàn toàn lệ thuộc Đấng Tạo Hóa ; biết nhận ra những ơn phúc do lòng Chúa yêu thương ban tặng, cho dẫu đó là may hay rủi, xuôi thuận hay bất trắc; để luôn biết dâng lời cảm tạ Chúa, biết tôn thờ, phụng sự và hết lòng kính mến Chúa, xứng với nghĩa vụ là một tôi trung, con thảo của Ngài. Nhờ đó, chúng ta sẽ được bước đi trong an bình hạnh phúc như Chúa đã hứa: “Ai theo Ta sẽ không đi trong tối tăm, nhưng sẽ được ánh sáng ban sự sống đời đời”. Amen.

Tác giả: