Nhảy đến nội dung

ĐGH đang run sợ: thiêng liêng và đẹp lạ lùng

ĐỨC GIÁO HOÀNG ĐANG RUN SỢ: MỘT SỰ THẬT THIÊNG LIÊNG VÀ ĐẸP LẠ LÙNG

Không phải một scandal.

Không phải một câu chuyện giật gân để lôi kéo sự chú ý.

Mà là một sự thật sâu sắc, thiêng liêng, và đẹp đến lạ lùng:

Giáo hoàng – người được chọn giữa muôn người – đang run sợ.

Nhưng không phải vì quyền lực, không phải vì danh vọng, mà vì một tình yêu quá lớn lao và một trọng trách vượt trên sức người.

Trong ánh sáng rực rỡ của Quảng trường Thánh Phêrô, giữa những tiếng hoan hô của hàng triệu con tim, một con người bước ra. Chiếc áo trắng tinh khôi, chiếc nhẫn Ngư Phủ trên tay, và ánh mắt trĩu nặng – không phải vì kiêu hãnh, mà vì một nỗi sợ thánh thiện. Đức Giáo hoàng Lêô XIV, vị lãnh đạo của hơn một tỷ tín hữu trên toàn thế giới, đã đứng đó, trước muôn vàn ánh mắt, và thốt lên những lời giản dị nhưng làm rung động cả trời đất:

“Tôi đã được chọn, không do bất kỳ công trạng nào của riêng tôi, và giờ đây, với nỗi sợ hãi và run rẩy, tôi đến với anh chị em như một người anh em, người khao khát trở thành người phục vụ cho đức tin và niềm vui của anh chị em, cùng anh chị em bước đi trên con đường tình yêu của Thiên Chúa, vì Ngài mong muốn tất cả chúng ta được hiệp nhất trong một gia đình.”

Những lời ấy không phải là một bài diễn văn được chuẩn bị kỹ lưỡng để gây ấn tượng. Chúng là tiếng lòng của một con người đang đối diện với sự thật rằng mình đã được trao phó một sứ mạng lớn lao hơn cả chính bản thân mình. Đó là tiếng nói của sự khiêm nhường, của lòng yêu thương, và của một trái tim đang đập mạnh vì nhận ra rằng mình không đủ sức, nhưng vẫn bước tới vì lòng tin vào Thiên Chúa.

Trong một thế giới mà sức mạnh, quyền lực, và sự nổi bật được tôn vinh, hình ảnh một vị Giáo hoàng run sợ là một điều lạ lùng, thậm chí khó hiểu. Chúng ta quen nhìn những nhà lãnh đạo với dáng vẻ tự tin, với những lời nói đanh thép, và những quyết định dứt khoát. Nhưng ở đây, chúng ta thấy một con người khác. Một con người không ngần ngại thừa nhận sự yếu đuối của mình. Một con người dám nói rằng mình run sợ – không phải vì sợ hãi thế gian, mà vì ý thức sâu sắc về tình yêu và trách nhiệm.

Giáo hoàng run sợ vì ông biết rằng sứ mạng của mình không chỉ là lãnh đạo, mà là phục vụ. Phục vụ những con người đang đau khổ, những tâm hồn lạc lối, những cộng đoàn đang chia rẽ. Ông run sợ vì ông hiểu rằng mỗi lời nói, mỗi hành động của mình có thể ảnh hưởng đến hàng triệu trái tim, có thể mang lại ánh sáng hoặc vô tình gây ra bóng tối. Và trên hết, ông run sợ vì ông mang trong mình khát khao cháy bỏng để trở thành một cây cầu nối – một Pontifex thực sự – giữa con người với Thiên Chúa, giữa con người với nhau.

Giữa thời đại mà sự phân cực và chia rẽ đang len lỏi vào mọi ngóc ngách của xã hội, lời tuyên bố “Tôi chỉ là anh em của anh chị em” của Đức Giáo hoàng Lêô XIV như một luồng gió mới, thổi vào lòng nhân loại hơi ấm của sự hiệp nhất. Ông không đứng trên cao để phán xét, không khoác lên mình vẻ uy quyền để thống trị. Thay vào đó, ông cúi xuống, dang rộng vòng tay, và tự nhận mình là một người anh em – bình đẳng, gần gũi, và sẵn sàng đồng hành.

Hành động này không chỉ là một cử chỉ khiêm nhường, mà còn là một lời mời gọi sâu sắc. Nó nhắc nhở chúng ta rằng trong gia đình của Thiên Chúa, không ai cao hơn ai, không ai thấp kém hơn ai. Tất cả chúng ta đều là anh chị em, được mời gọi để yêu thương, để tha thứ, và để cùng nhau xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Và khi một người đứng đầu Giáo hội – người được thế giới nhìn vào như biểu tượng của quyền lực thiêng liêng – chọn cách sống như một người anh em, điều đó trở thành một lời chứng sống động, chạm đến trái tim của bao con người.

Chúng ta đang sống trong một thời đại đầy biến động. Chiến tranh, bất công, đói nghèo, và sự chia rẽ tôn giáo vẫn đang làm tổn thương nhân loại. Trong bối cảnh ấy, hình ảnh một vị Giáo hoàng run sợ nhưng vẫn bước đi vì tình yêu là một ngọn lửa hy vọng. Nó nhắc nhở chúng ta rằng sức mạnh thật sự không nằm ở quyền lực hay sự hoàn hảo, mà nằm ở lòng can đảm để yêu thương, để phục vụ, và để dấn thân bất chấp những giới hạn của bản thân.

Đức Giáo hoàng Lêô XIV, với sự run rẩy của mình, đã trở thành một biểu tượng của sự khiêm nhường và lòng trắc ẩn. Ông không hứa hẹn sẽ giải quyết mọi vấn đề của thế giới. Ông không tuyên bố mình có tất cả các câu trả lời. Nhưng ông hứa sẽ đồng hành, sẽ lắng nghe, và sẽ mang tình yêu của Thiên Chúa đến với những ai đang cần nó nhất. Và chính trong sự giản dị ấy, ông đã chạm đến trái tim của hàng triệu người – không chỉ những tín hữu Công giáo, mà cả những người thuộc các tôn giáo khác, và cả những người không tin.

Câu chuyện về vị Giáo hoàng run sợ không chỉ là câu chuyện của riêng ông. Nó là lời mời gọi dành cho tất cả chúng ta. Trong cuộc sống, ai trong chúng ta không từng run sợ? Ai không từng đối diện với những trọng trách, những thử thách lớn hơn sức mình? Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, chúng ta được mời gọi để tin tưởng, để yêu thương, và để bước tới – không phải vì chúng ta mạnh mẽ, mà vì chúng ta được nâng đỡ bởi tình yêu của Thiên Chúa và sự đồng hành của những người xung quanh.

Hãy để hình ảnh của Đức Giáo hoàng Lêô XIV truyền cảm hứng cho chúng ta. Hãy để sự run rẩy của ông nhắc nhở chúng ta rằng sự yếu đuối không phải là thất bại, mà là cơ hội để tình yêu và lòng tin tỏa sáng. Hãy để lời kêu gọi “Tôi là anh em của anh chị em” vang vọng trong tâm hồn chúng ta, thúc đẩy chúng ta sống với lòng khiêm nhường, với sự tha thứ, và với khát khao xây dựng một gia đình nhân loại hiệp nhất.

Đức Giáo hoàng đang run sợ – và đó là một điều đẹp đẽ. Bởi vì nỗi sợ ấy không xuất phát từ sự hèn nhát, mà từ một tình yêu sâu sắc, một ý thức rõ ràng về sứ mạng, và một lòng khao khát phục vụ. Trong sự run rẩy của mình, Đức Giáo hoàng Lêô XIV đã trở thành một chứng nhân sống động cho tình yêu của Thiên Chúa, một ngọn đèn soi sáng giữa bóng tối, và một người anh em đồng hành cùng nhân loại trên con đường của niềm tin và hy vọng.

Hãy cùng cầu nguyện cho vị Giáo hoàng của chúng ta, để ông được nâng đỡ trong sứ mạng của mình. Và hãy cùng nhau đáp lại lời mời gọi của ông – sống như những anh chị em, yêu thương như những con cái của Thiên Chúa, và bước đi với lòng can đảm, ngay cả khi trái tim chúng ta đang run rẩy.

Lm. Anmai, CSsR

Tác giả: