Đi xuống - Bẽ bàng
- CN, 31/08/2025 - 04:02
- Lm Minh Anh
Đi xuống
“Càng làm lớn, con càng phải tự hạ, như thế, con sẽ được đẹp lòng Chúa!”.
“Chớ gì tôi đủ trung thực để thừa nhận mọi thiếu sót; đủ sáng suốt để chấp nhận những lời xu nịnh mà không trở nên kiêu ngạo; đủ khôn ngoan để nhận ra những sai lầm; đủ khiêm tốn để đánh giá cao sự vĩ đại của người khác; và đủ sâu lắng để cúi xuống hầu có thể ngẩng lên. Bởi lẽ, con đường đi lên nhanh nhất là đi xuống!” - Anon.
Kính thưa Anh Chị em,
Đó cũng là những gì Chúa Giêsu tiết lộ trong Tin Mừng hôm nay. Người ta mở cửa đón Ngài vào dùng bữa; Ngài bất ngờ đổi vai, khách làm chủ, mở cửa ‘lòng họ’, nói cho họ nghệ thuật ‘đi xuống’ vì “Càng làm lớn, càng phải tự hạ!” - bài đọc một.
Luca cho biết, các biệt phái mời Chúa Giêsu với mục đích dò xét Ngài; nhưng một lần nữa - đổi vai - Ngài dò xét họ, những người “cứ chọn cỗ nhất” mà ngồi. Ngài mời họ xem lại cái tôi kiêu hãnh, học cách đi lên bằng cách ‘đi xuống’. Mời Chúa Giêsu bước vào cuộc sống là mở lòng mình cho một thách đố! Ngài sẽ ân thưởng cho sự hào hiệp này bằng việc chỉ cho chúng ta con đường tiến lên sự thánh thiện; nghĩa là Ngài sẽ tiết lộ những điểm yếu, thách thức chúng ta trở nên khiêm hạ hơn. “Càng bước đi gần Chúa Giêsu, Ngài càng tỏ lộ điều gì ngăn cản bạn nên thánh!” - A.W. Tozer.
Hãy sẵn sàng để khám phá rằng, chúng ta không khiêm nhượng và tốt đẹp như mình tưởng. Khiêm tốn là nhân đức cần thiết cho ai muốn nên thánh. “Sự thánh thiện bắt đầu nơi mà kiêu ngạo chấm dứt!” - Thomas Merton. Vậy, bạn và tôi có dành cho Chúa Giêsu vị trí đầu tiên trên cỗ nhất bàn ăn cuộc đời; và liệu chúng ta có thực sự lắng nghe Ngài để vượt qua những kiêu hãnh, tự tôn, hầu lớn lên trong thánh khiết?
Thánh Vịnh đáp ca có chung một tâm tình, “Lạy Thiên Chúa từ bi nhân hậu, xin ban cho kẻ khó nghèo có chỗ nương thân!”. Nhận mình ‘nghèo’ đôi khi thật khó, vì tự nhiên, chúng ta cứ nghĩ mình ‘giàu!’, cho mình là trung tâm; đang khi với Chúa Giêsu, khiêm nhường là chìa khoá ngôi nhà hạnh phúc, ‘đi xuống’ là bậc thang dẫn đến nó. Nếu chỉ tìm kiếm “cỗ nhất” chúng ta sẽ thất vọng; vì những gì thế gian tìm kiếm chỉ là ngõ cụt chẳng bao giờ thoả mãn. “Kẻ kiêu căng tìm chỗ nhất cao sang và chỉ gặp trống rỗng; kẻ khiêm hạ cúi xuống lại gặp được Thiên Chúa!” - Bernard Clairvaux.
Anh Chị em,
“Càng làm lớn, con càng phải tự hạ!”. Hơn ai hết, Chúa Giêsu đã trở nên kiểu mẫu tuyệt vời cho chúng ta; Ngài làm đẹp lòng Chúa Cha trong mọi sự. Ngài đã xuống tận xó tột cùng của một tội nhân, chấp nhận chết trong tủi hổ để cứu một nhân loại tội lỗi. Vì thế, “Thiên Chúa đã siêu tôn Ngài, tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu”. Như vậy, nếu khiêm tốn tìm cách phụng sự Chúa thay vì cung phụng bản thân, Chúa sẽ cho chúng ta một vị trí trong kế hoạch tốt nhất của Ngài. “Phụng sự Chúa thay vì cung phụng bản thân, chính là tìm được vị trí của mình trong kế hoạch tuyệt hảo của Ngài!” - Fulton Sheen.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con chẳng muốn đi xuống, nhưng nếu cứ khăng khăng đòi cỗ nhất, Ngài sẽ cho con… ngồi bệt, trước khi đời con bị đẩy xuống tận cùng!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
Bẽ bàng
“Người băng qua giữa họ mà đi!”.
Thần học gia Jan Hus tin rằng, Lời Chúa là quyền lực tối cao, không thể sai lầm. Sinh nhật 40, tại Constance, Đức, ông chết vì niềm tin đó bởi những người chối từ Lời Chúa. Trước khi tắt hơi, Hus la lớn, “Những gì tôi dạy bằng môi, tôi sẽ đóng ấn bằng máu!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay không nói đến việc chối từ Lời Chúa, nhưng nói đến việc chối từ “Ngôi Lời Thiên Chúa!”. Phúc Âm tường thuật sự ‘bẽ bàng’ của Chúa Giêsu khi những người cùng quê không nhận biết Ngài - Con Thiên Chúa - và sứ điệp Ngài mang đến.
Thật dễ hiểu, một người trẻ rời quê đã lâu, nay trở về làng và cất lời huấn giáo. Không lạ, họ tẩy chay; tệ hơn, muốn hại chàng! “Sự quen thuộc thường sinh ra khinh thường!” - Aesop. Vậy mà việc Chúa Giêsu trở lại quê nhà đích thực là một cuộc ‘hiển linh’, ‘epiphany’; đúng hơn, một cuộc viếng thăm uy nghi của Thiên Chúa giữa dân Ngài. Thánh Vịnh đáp ca ‘bất ngờ’ diễn tả, “Chúa ngự tới cai quản địa cầu!”. “Người ta chậm chạp nhận ra sự vĩ đại nếu nó lớn lên ngay trong sân sau của họ!” - George Eliot.
Sự ‘bẽ bàng’ này nhiều lúc cũng là trải nghiệm của bạn và tôi. Chúng ta cảm thấy việc nói về Chúa với một người lạ sẽ dễ hơn so với một người thân. Nhưng điều quan trọng ở đây là cách thức chúng ta ‘đón nhận phản ứng’ từ những con người này. Họ có thể tẩy chay, dèm pha và có thể hành xử tệ; nhưng đây là lúc mức độ khiêm tốn của chúng ta được thử nghiệm, “Sự bẽ bàng chính là phép thử của lòng khiêm nhường!” - Henry Newman. Như Chúa Giêsu, nhiều lúc, chúng ta cũng phải “băng qua giữa họ mà đi!”.
Ngược lại, sẽ khó hơn nhiều, khi bản thân chúng ta để cho ai đó truyền cảm hứng bởi niềm tin và lòng đạo đức của họ; đặc biệt, khi người ấy là một người thân! Sự thật là chúng ta dễ thấy những lỗi lầm của họ hơn là nhận ra những nhân đức nơi họ. Vậy mà việc của chúng ta không phải là tập trung vào những thiếu sót của họ nhưng là nhìn thấy Chúa trong họ; và dẫu họ thế nào, họ vẫn là sứ giả của Chúa! “Ta tôn kính các thánh của quá khứ, nhưng lại vấp ngã trước các thánh đang sống cùng ta!” - F. Mauriac.
Anh Chị em,
“Người băng qua giữa họ mà đi!”. Chớ gì bạn và tôi không để Chúa Giêsu băng qua mỗi khi Ngài viếng thăm! Ngài đang đến - ‘hiển linh’ - và vào ngày sau hết, sẽ đón chúng ta để “ở cùng Ngài mãi mãi” - bài đọc một. “Trong ngày Ngài quang lâm, chúng ta không bị bỏ lại trong bẽ bàng, nhưng được cất lên trong sự hiện diện của Ngài mãi mãi!” - C.S. Lewis. Không chỉ đến trong Thánh Thể, trong Lời, Ngài còn đến trong tha nhân, dưới mọi dạng thức - những ‘nhà tạm di động’ - chung quanh chúng ta mỗi ngày. “Bi kịch không phải là Đức Kitô không hiện diện, nhưng là Ngài đi ngang qua mà chẳng được để ý!” - Thomas Merton. Hãy nhận ra Ngài, nghe Ngài; và nhất là để Ngài biến đổi! “Chỉ nhận ra Đức Kitô - không đủ - chúng ta còn phải để Ngài tái tạo cuộc đời mình!” - Bênêđictô XVI.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con khiêm tốn đón nhận khước từ của người đời, nhưng luôn mở toang tâm hồn để không từ khước Chúa!”, Amen.