Nhảy đến nội dung

Đỉnh cao hoàn thiện - Nỗi đau tâm linh

ĐỈNH CAO TOÀN THIỆN

“Phúc thay người đặt niềm tin cậy vào Chúa!”.

Năm 1924, sau thất bại thám hiểm Everest, nhiều người chết. Phát biểu tại một cuộc họp, một người đã mô tả cuộc phiêu lưu xấu số. Sau đó, quay sang một bức ảnh khổng lồ đỉnh Everest, anh kêu lên, “Everest ! Chúng tôi đã cố chinh phục bạn một lần, nhưng bạn đã áp đảo chúng tôi. Chúng tôi đã cố gắng lần hai; một lần nữa, bạn đã quá sức chúng tôi. Nhưng, Everest, bạn hãy biết rằng, chúng tôi sẽ chinh phục bạn, vì bạn không thể lớn hơn nữa;còn chúng tôi, có thể!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Chúng tôi, có thể!”. Đó cũng là những gì Chúa muốn chúng ta khẳng định với ‘đỉnh cao toàn thiện’ như vận động viên kia! Thật thú vị,Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay nói lên một sự thật, Thiên Chúa không kêu gọi chúng ta để trở nên tầm thường; Ngài mờichúng ta đạt đến đỉnh cao qua việc sống các Mối Phúc. Phúc cho ai nghèo khó, đói khát, khóc lóc, và bị thù ghét vì Ngài!

Đó đúng là những gì thế gian ghê sợ; và chúng ta đừng quên, Thiên Chúa cũng gớm ghiếc! Thế nhưng, lạ lùng thay, chính khi sốngnhững nghịch lý Tin Mừng đó,những tầm cao đó, tâm hồn người môn đệ Chúa Giêsu lại tìm được cho mình một phần thưởng lớn lao nhất, chính Thiên Chúa, “Phúc thay người đặt niềm tin cậy vào Chúa!” như tâm tình của Thánh Vịnh đáp ca.

Giêrêmia trong bài đọc thứ nhất cũng đồng tình, “Khốn cho ai tin tưởng người đời; phúc thay người tin tưởng nơi Chúa!”, Đấng mà vì Ngài, họ dám trở nên nghèo khó, đói khát, khóc lóc, và bị thù ghét. Vậy tại sao được gọi là phúc? Được gọi là phúc, vì lẽ, Thiên Chúa, Đấng liên tục lôi kéo chúng ta đến gần Ngài, dẫn chúng ta đi trên con đường Giêsu, đường cứu độ.Trên đó, Ngài thanh luyện chúng ta; đồng thời,củng cố, đổ đầy niềm tin, tình yêu và hy vọng; Ngài đưa chúng ta đến một mức độ thánh thiện ngày càng tăng. Vì thế, đừng bao giờ an phận với một cuộc sống tầm thường; thay vào đó, chúng ta quyết tâm đạt tới‘đỉnh cao toàn thiện’, để Thiên Chúa trở thành trung tâm của tất cả, không chỉ đời này nhưng cả đời sau! Thánh Phaolô thật chí lý qua xác tín trong thư Côrintô hôm nay,“Nếu chúng ta chỉ hy vọng vào Đức Kitô ở đời này mà thôi, thì chúng ta là những người vô phúc nhất trong thiên hạ”.

Trong cuốn “Bí Mật của Đời Sống Nội Tâm”, “Secrets of the Interior Life”, Đức Cha Luis María Martínez viết, “Với ánh sáng của Thiên Chúa, linh hồn tiến bộ vững chắc khi nhìn thấy sự khốn cùng của mình. Chúng ta luôn có thể chìm sâu hơn trong đau khổ; nhưng theo mức độ mà chúng ta đi xuống, chúng ta sẽ đi lên; vì như vậy, đến gần Thiên Chúa hơn. Người ta có thể nhìn thấy Thiên Chúa rõ hơn từ bên dưới; qua đó, thưởng thức những vuốt ve của Ngài cách ngọt ngào hơn, cảm nghiệm sâu sắc hơn sự quyến rũ từ sự hiện diện thiêng liêng của Ngài”.

Trong Tin Mừng hôm nay, khi ngước mắt nhìn đám đông, ánh mắt Chúa Giêsu xuyên thấu những pháo đài bên trong họ, trái tim, nơi diễn ra trận chiến mỗi ngày giữa sự giằng co ‘tôi thuộc về Chúa hay thuộc về thế gian’. Trái tim được tạo ra cho tình yêu, nhưng bên trong, một cuộc chiến đã bùng phát giữa tình yêu Thiên Chúa hay tình yêu các tạo vật, mà thực sự là yêu bản thân. Ở đó, trận chiến giành lấy ý muốn và kế hoạch của Thiên Chúa phải được phát động không ngừng; bởi lẽ, sự sống và sự vĩnh cửu là “của dành, của để”. Như vậy, không ai có thể đạt tới ‘đỉnh cao toàn thiện’ mà không từ bỏ những gì họ sở hữu, khi tâm hồn chưa được giải phóng khỏi chúng. Nói cách khác, Thiên Chúa sẽ không chiếm hữu hoàn toàn trái tim chúng ta cho đến khi mọi thứ khác đã bị loại bỏ. Chừng nào cội rễ của những tình cảm ngổn ngang sau cùng còn đó, những gì không bị triệt tiêu… tình yêu của Thiên Chúa vẫn không thể toàn trị!

Anh Chị em,

“Chúng tôi, có thể!”. Chúng ta có thực sự khát khao một đời sống thánh thiện không; hay chúng ta chỉ bằng lòng với việc trở thành một Kitô hữu vốn chỉ cần không phải gây ô nhục, cũng không cần ngợi khen? Nghĩa là chúng ta tin Chúa,biết quý trọng người khác, nhưng cũng không cần phải nhấn mạnh quá mức. Như thế, hoặc là thánh thiện hoặc là tầm thường! Và nếu chấp nhận một lối sống cầm chừng với những gì tối thiểu, chúng ta không bao giờ đạt đến ‘đỉnh cao toàn thiện’ như Thiên Chúa kỳ vọng!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin giúp con can đảm loại bỏ tận gốc những chấp trước, khiến con không thể đạt đến ‘đỉnh cao toàn thiện’,tức là trở nên một vị thánh mà Chúa mời gọi con trở thành!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***********

NỖI ĐAU TÂM LINH

Chúa Giêsu thở dài mà nói, “Tại sao thế hệ này lại xin điềm lạ?”.

Một người kia, sau 25 năm,vẫn một công việc vớimột mức lương cố định; anh đến gặp ông chủ và than phiền,“Tôi cảm thấy mình đã bị lãng quên, tôi đã có một phần tư thế kỷ kinh nghiệm”. Ông chủ anh thở dài và nói, “Bạn thân mến, bạn chưa có một phần tư thế kỷ kinh nghiệm; bạn chỉ có một kinh nghiệm trong một phần tư thế kỷ!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Bạn chưa có một phần tư thế kỷ kinh nghiệm!”.Một trùng hợp đầy thú vị, Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay cũng thở dài, vì xem ra, giới biệt phái cũng chưa có kinh nghiệm về Ngài.Ngài thở dài khi họ kéo nhau đến tranh luận với Ngài; và sau đó, đòi Ngài một dấu lạ từ trời. Tiếng thở dài của Ngài đã tiết lộ một ‘nỗi đau tâm linh’ sâu sắc bên trong!

Rất giống với bản dịch BJ của Pháp và NAB của Hoa Kỳ, cha Nguyễn Thế Thuấn dịch câu này là, “Tự tâm thần, Ngài rên lên”.Rõ ràng, đây không phải là một tiếng rên hay một tiếng thở dài bình thường; nó nói lên nhiều điều hơn là một cảm xúc.Vậy thì điều gì đã xảy ra với Chúa Giêsu khiến Ngài não nuột đến thế?Tiếng thở dài này cho thấy một nỗi xót xa bên trong con người Ngài; đó là một ‘nỗi đau tâm linh’ đến từ việc một tình yêu bị từ chối, một nỗi đau vì yêu. Đó là kết quả của việc Ngài chân thành yêu thương những con người này;nhưng đáp lại,họ từ chối ân điển Ngài đem đến và thay vào đó, là sự thù hận, giết chóc. Chính điều này khiến Chúa Giêsu tê tái; Ngài đau đớn vô cùng khi tình yêu vô bờ Ngài dành cho họ hoá ra công cốc!

Một điều lý thú là,hiếm khi chúng ta nghĩ đến tình yêu Chúa Giêsu dành cho những người biệt phái và ký lục ! Sự thường, chúng ta chỉ nghĩ đến những lời khắt khe thẳng thừng của Ngài; thế nhưng, mọi lời mạnh mẽ Ngài hướng đến họ không ngoài mục đích biến đổi họ, để họ có thể nhận ra tình yêu của Ngài. Về phần Ngài, đó là một nỗ lực để lay động và thức tỉnh họ khỏi sự thờ ơ và từ chối ân điển Ngài tặng ban. Hành động của Ngài là một hành động của tình yêu!

Câu hỏi đặt ra hôm nay là, ‘Có bao giờ Chúa Giêsu phải thở dài vì sự thờ ơ hay cứng lòng nơimỗi người chúng ta?’.Thật bất ngờ, phải chăng Ngài cũng thở dài vì chúng ta ‘hoài nghi’, ‘giao động’ hoặc ‘hai lòng’ như gợi ý của thánh Giacôbê trong bài đọc thứ hai hôm nay, “Ai hoài nghi, thì giống như sóng biển bị gió cuốn đi và giao động!”; “Con người hai lòng, do dự trong mọi đường lối, con người ấy đừng mong lãnh nhận gì nơi Chúa!”. Thật ý nghĩa với tâm tình thống hối của Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, xin chạnh lòng thương cho con được sống!”.

Anh Chị em,

“Bạn chưa có một phần tư thế kỷ kinh nghiệm!”.Phải, cả chúng ta, phải chăng chúng ta cũng chưa có một phần tư thế kỷ kinh nghiệm về Chúa Giêsu ! Nếu có một kinh nghiệm già dặn về Ngài, kinh nghiệm về ân sủng, kinh nghiệm về cầu nguyện, kinh nghiệm về thống hối… hẳn chúng ta đã nên thánh từ lâu! Tắt một lời, Chúa Giêsu chưa được chúng ta yêu mến! Vậy mà Chúa Giêsu sẽ không để cho Ngài được yêu mến nếu Ngài không phải là Ngài, là một Giêsu nào đó; cũng như Ngài sẽ chẳng khát khao chúng ta khi chúng ta không phải là chính mình ! Ngài phải là Ngài và chúng ta phải là chính mình! Chúng ta có thể muốn nhiều điều cho hạnh phúc của mình, nhưng Chúa Giêsu lại muốn chúng ta chấp nhận rằng, ý muốn của Thiên Chúa phải là trọng tâm của ‘đỉnh cao toàn thiện’ nơi mỗi người chúng ta!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin giúp con biết yêu mến Chúa bằng một tình yêu trong sáng và thánh thiện. Cho con biết cảm nhận một ‘nỗi đau tâm linh’ về tội lỗi mình và tội lỗi người khác, mà vì đó, Chúa phải thở dài!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: