Đời không Thánh Thể là cuộc sống như xác không hồn - Thần lương hồn con
- CN, 26/01/2025 - 16:13
- Lm Xuân Hy Vọng
ĐỜI KHÔNG THÁNH THỂ LÀ CUỘC SỐNG NHƯ XÁC KHÔNG HỒN
Kính thưa cộng đoàn Phụng vụ! Ít nhiều gì chúng ta cũng đã nghe, đọc các câu chuyện tan thương như tai ương, hoạn nạn, khổ sở, lầm than, v.v…Và một trong vô số đó, có mẫu chuyện đời như sau:
Bé trai tên I-an tám tuổi lâm chứng bệnh hiểm nghèo, và ròng rã suốt cả tháng trời em phải vật lộn với thần chết. Các bác sĩ ra sức điều trị, và cho em tái khám thì thật bất ngờ với kết quả: em đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Em và gia đình, ai nấy đều mừng vui khôn tả, đến nỗi rơi lệ nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Tuy nhiên, đến lượt đứa em gái A-bi lâm phải chứng bệnh tương tự như anh nó. Cả nhà lại rơi vào cảnh lo âu, phiền muộn. Sau khi chuyện trò với các bác sĩ điều trị, thì mọi người thân của em đều biết cách duy nhất để cứu sống A-bi là phải sử dụng máu của anh nó, may ra mới khỏi bệnh. Cứ lần lựa mãi, đến lúc không thể tránh né vấn đề nữa, cả nhà buộc phải hỏi ý kiến I-an. Thoạt đầu em tỏ ra lo lắng lắm, nhưng sau đó em đã cương quyết trả lời: ‘Dạ vâng, con sẵn sàng hiến máu cho em con’. Quả thật, nhờ máu huyết của anh trai, A-bi được khỏi bệnh. Có điều khi ca truyền máu hoàn tất, I-an đã làm cho các bác sĩ ngẩn ngơ khi hỏi: ‘Vậy ra, con vẫn còn sống ư?’ vì bé cứ tưởng mình sẽ tắt thở ngay sau khi tiếp máu cho em.
Nơi cậu bé tám tuổi I-an, chúng ta chiêm ngưỡng tình thương lớn lao như chính Chúa Giê-su đã khẳng định: “Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng mình vì bạn hữu” (Ga 15, 13). Mặc dù em không chết như em tưởng, nhưng sự sẵn sàng chết vì tình nghĩa anh em ruột thịt đã khiến cho lòng yêu thương của em trở nên cao cả nhường bao.
Tuy nhiên, hơn cả tình thương mà I-an dành cho cô em gái bé bỏng A-bi, hôm nay chúng ta được cảm nghiệm, được lãnh nhận, được biến đổi nhờ tình yêu tự hiến và tận hiến của Chúa Giê-su Ki-tô, Đấng trao ban sự sống cho chúng ta qua Bí tích Thánh Thể trong bàn tiệc Thánh Lễ cao cả. Nơi bữa tiệc Vượt Qua sau cùng, Ngài đã lập Bí tích Thánh Thể (x. Mc 14, 22-25) hầu ở lại với các Tông Đồ, môn đệ và chúng ta mãi mãi qua hình bánh rượu đơn sơ bé nhỏ. Ôi kỷ vật cao cả lớn lao dường bao! Không những là kỷ vật tưởng niệm, mà còn là sự liên kết, hiệp thông, chia san sự sống vô cùng tuyệt vời, chẳng có tư tưởng phàm nhân hay vĩ nhân nào có thể nghĩ ra suy thấu được! Nơi Bí tích Thánh Thể, Chúa Giê-su hiến dâng mạng sống Ngài nuôi dưỡng chúng ta. Nơi Bí tích Thánh Thể, Ngài cư ngụ, trở nên một với chúng ta. Nơi Bí tích Thánh Thể, Ngài tặng trao tình yêu sâu thẳm cho chúng ta. Nơi Bí tích Thánh Thể, Chúa Giê-su biến giao ước cũ được đóng dấu bằng máu súc vật (x. Xh 24, 3-8) thành giao ước mới, giao ước được ký kết bằng chính Bửu huyết của Ngài: “Đây là máu Thầy, máu giao ước, đổ ra vì muôn người” (Mc 14, 24), vì chưng Ngài chính là vị Thượng tế của Giao ước mới, thánh hoá loài người bằng chính máu của mình (x. Dt 9, 11-15) như tác giả thư gửi cho Tín hữu Do Thái đã xác tín.
Vì vậy, mỗi lần chúng ta tham dự vào bàn tiệc Thánh Thể, tham dự Thánh Lễ, chúng ta cảm nghiệm sâu sắc Bí tích Tình yêu, Thần lương nuôi dưỡng cả hồn lẫn xác chúng ta với cả tấm lòng cảm tạ. Mỗi khi rước lễ, chúng ta được lãnh nhận chính Mình và Máu Thánh Chúa Ki-tô, được trở nên một với Ngài, được sự sống Thần linh ấy biến đổi-nâng đỡ-nuôi dưỡng-thúc bách chúng ta ra đi trở nên chứng tá trung thành-trung tín của Ngài trong mọi lãnh vực cũng như trong mọi trạng huống cuộc sống này. Mỗi khi tháp nhập với Chúa Ki-tô, chúng ta cũng được mời gọi “bẻ bánh” chia san với người và với đời. Mỗi lúc đến với Thánh Lễ, rước Mình và Máu Thánh Chúa Ki-tô, chúng ta được thúc giục tiếp tục ‘cử hành’ Thánh Lễ giữa đời nơi lối xóm, nơi công sở, nơi mọi hoàn cảnh sống và bậc sống như chính Chúa Giê-su đã căn dặn: “…Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” (x. Lc 22, 19).
Quả thật, Thánh Gio-an Ma-ri-a Vian-ney đã từng thốt lên từ cảm nghiệm của ngài, rằng: ‘Mọi việc lành họp lại cũng không thể so sánh với Thánh Lễ Mi-sa, vì tất cả việc lành là của loài người, còn Thánh Lễ là của Thiên Chúa’. Ngài tiếp tục: ‘Nếu ai hiểu được phép Thánh Thể là gì, người đó sẽ chết ngay’. Chết ngay vì quá hạnh phúc; chết ngay vì thấy tình yêu Thiên Chúa tràn ngập cõi lòng tựa như đang ngụp lặn giữa đại dương bao la. Do đó, mỗi khi tham dự Thánh Lễ, lãnh nhận Bí tích Thánh Thể, chúng ta nên chuẩn bị tâm hồn, dọn mình cho xứng đáng để đón mời Chúa Giê-su ngụ lại nơi ‘mái ấm cõi lòng’ mình và xác tín sống tốt, trở nên giống Ngài hơn khi thưa ‘Amen’ lúc rước lễ.
Để kết thúc bài suy niệm này, con xin mượn những lời đầy tâm huyết của Mẹ Thánh Tê-rê-sa miền Cal-cút-ta, mà nguyện gẫm cùng với quý cộng đoàn: ‘Trong Bí tích Thánh Thể, tôi nhận được lương thực tâm linh nâng đỡ tôi trong mọi công việc. Không có Thánh Thể, tôi không thể sống nổi dù chỉ một ngày hoặc một giờ trong đời tôi’. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng
*********
THẦN LƯƠNG HỒN CON
Kính thưa quý cộng đoàn Phụng vụ! Mỗi khi chúng ta tham dự Thánh lễ, chúng ta được dự phần vào Mầu nhiệm Tử nan - Phục Sinh của Chúa Ki-tô; hơn nữa, chúng ta được tận mắt chứng kiến phép lạ cao quý nhất mà chính Chúa Giê-su Ki-tô thực hiện qua vị thừa tác viên có chức Thánh. Một cách cụ thể, Ngài ẩn thân trong hình bánh nhỏ và giọt rượu đơn sơ để ở lại với chúng ta, trong chúng ta và là thần lương để nuôi dưỡng linh hồn chúng ta. Vì thế, hôm nay cùng với toàn thể Giáo hội, chúng ta cùng cảm tạ Chúa đã ban chính sự sống Ngài cho mỗi người chúng ta, và ước gì chúng ta được trở nên đồng hình đồng dạng với Chúa Ki-tô mỗi khi lãnh nhận chính Mình Máu Thánh Ngài.
Nếu nhìn lại lịch sử nhân loại, đặc biệt trong lãnh vực tôn giáo-tín ngưỡng, chúng ta có thể nhận ra rằng: không có một vị sáng lập tôn giáo nào dù lâu đời hay hiện đại, dù lớn hay nhỏ, mà can đảm dám trao ban và để lại chính sự sống, sinh mạng của chính mình cho các đồ đệ cả! Và điều này cũng dễ hiểu vì họ cũng chỉ là con người có một cuộc đời, một mạng sống mà thôi; nếu họ hiến mạng sống cho môn sinh thì xem như họ chấp dứt đời sống của họ trên dương gian này! Tuy nhiên, đối với Đấng làm chủ, làm đầu của Hội Thánh Công Giáo là một loại trừ, vì Ngài chính là Thiên Chúa thật và người thật. Vì thế, Ngài không phụ thuộc vào tính hư mất của con người tự nhiên, mà Ngài chiến thắng sự chết và phục sinh từ cõi chết, hơn thế, còn ẩn thân trong hình bánh rượu nhỏ bé, tầm thường để trở nên lương thực thiêng liêng và ở mãi với chúng ta qua bí tích Thánh Thể.
Còn ân sủng nào cao quý hơn nữa! Còn hạnh phúc nào cao trọng hơn nữa! Nào chúng ta hãy đến múc lấy nguồn ơn sủng vô giá này mỗi khi tham dự tích cực vào bàn tiệc Thánh.!Nói theo lời kinh Tantum Ergo (Kinh Chầu Thánh Thể) của Thánh Tô-ma A-qui-nô: “…nếu mắt trần của ta không nhận thấy, thì lấy đức tin bù lại…” Với con mắt đức tin, với ơn của Chúa và việc mở rộng tâm hồn tín thác của mỗi chúng ta thì khi tham dự Thánh lễ, chúng ta nhận ra chính Chúa Giê-su Ki-tô đang chủ tế qua vị linh mục dù tội lỗi, yếu đuối và lỗi lầm với biết bao đam mê xác phàm của một con người được mời gọi trở nên khí cụ bình an của Ngài. Với đôi mắt đức tin và đời sống cầu nguyện thâm sâu, mỗi khi tham dự bí tích Tình Yêu - bí tích Thánh Thể trong Thánh Lễ, chúng ta nghiệm ra: chính Chúa Giê-su Ki-tô là của lễ toàn thiêu, của lễ tinh tuyền và không vương tì vết, đẹp lòng Thiên Chúa Cha. Dưới ánh nhìn của đức tin, chúng ta được lãnh nhận chính sự sống của Chúa Giê-su Ki-tô, lãnh nhận chính Mình và Máu Ngài dưới hình bánh đơn sơ và giọt rượu thơm ngát. Cũng với đức tin, chúng ta không cần đi tìm phép lạ ở đâu cho xa, mà ngay trong Thánh Lễ, chính Chúa Giê-su Ki-tô biến bánh, rượu trở nên Mình Thánh, Máu Thánh làm thần lương nuôi dưỡng chúng ta, làm thần dược chữa trị tâm hồn chúng ta.
Ôi, con là ai mà được nhận lãnh ơn ích lớn lao như vậy? Ôi, con chẳng xứng đáng được Chúa đến viếng thăm tâm hồn con, nhưng vì tình yêu lớn lao mà Chúa đã dành cho con, mà con được Chúa hạ mình, ẩn thân trong hình bánh rượu đơn sơ bé nhỏ để nuôi sống chúng con! Ước chi mỗi lần rước Mình Máu Thánh Chúa, chúng con được tháp nhập khăng khít với Chúa, được trở nên miệng lưỡi của Ngài, được trở nên tay chân của Ngài, được biến đổi nên giống Ngài hơn để mỗi lời nói chúng con xướng lên đều ích lợi cho anh chị em con, để suy nghĩ của chúng con được trong sạch, luôn theo Thánh ý Ngài, để đôi bàn tay chúng con dám mở ra đón nhận anh chị em dù anh chị em có bất hoà hay xung đột với chúng con, để đôi chân con không do dự tiến bước đến với anh chị em, nhất là những ai đang cần đến sự bình an của Chúa…Và đây cũng chính là sứ mạng của mỗi chúng ta khi tham dự bàn tiệc Thánh Chúa “vì mỗi khi anh (chị) em ăn bánh và uống chén này, anh (chị) em loan truyền việc Chúa chịu chết, cho tới khi Chúa lại đến” (1Cr 11, 26). Mỗi khi được lãnh nhận Mình Máu Thánh Chúa, chúng ta tuyên xưng Mầu nhiệm Vượt Qua - Cuộc Tử nạn và Phục Sinh của Chúa; đồng thời, sống đức tin can trường “…hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” (x. Lc 22, 19) cho tới khi Chúa lại đến trong ngày Cánh chung. Hơn nữa, khi chúng ta được tháp nhập vào Mầu nhiệm này, chúng ta cũng được mời gọi cùng với Chúa Ki-tô chết đi những tính hư tật xấu của bản thân, mọi tội lỗi, và được trở nên con người mới, một con người được mặc lấy sự sống hoàn toàn mới mẻ nơi Chúa Ki-tô. Như thế, chúng ta trở nên can đảm lên đường, sẵn sàng ra đi chia san ơn sủng mà chúng ta được lãnh nhận nơi bí tích Thánh Thể như câu chúc và sai đi của chính Chúa qua vị linh mục chủ tế “Thánh Lễ đã xong, chúc anh chị em ra đi bình an”, không đơn giản chỉ là câu chúc ra về bình an sau Thánh lễ, mà là một lời sai đi “ra đi trong bình an, ra đi chia san những gì đã được lãnh nhận nơi bàn tiệc Thánh, ra đi làm chứng cho Chúa Ki-tô Phục Sinh, ra đi sống vui tươi, xứng đáng là một người Ki-tô hữu, ra đi can trường trở nên nhân chứng giữa đời dù đời chẳng như mong ước….”. Đây cũng chính là lời mời chúng ta như trong bài Tin Mừng hôm nay “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời” (Ga 6, 51); hơn nữa, “ai ăn thịt và uống máu tôi thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy” (Ga 6, 56). Nói cách khác, chính Chúa sẽ nuôi dưỡng mọi người qua sự hy sinh, bỏ mình, lòng quảng đại chia sẻ, chia san của mỗi người chúng ta. Chúa tự mình dư sức làm những chuyện phi thường, nhưng Ngài đã ra đi, bỏ chính mình, trao ban chính sự sống của Ngài cho chúng ta mà kêu mời chúng ta năng đến với Ngài để lãnh nhận thần lương nuôi hồn, hầu nhiệt thành cộng tác, tham dự vào công cuộc cứu độ, chia san bình an cho mọi người. Vì thế, với sức lực có hạn của mỗi chúng ta mà cộng tác với nhau, với Chúa thì Chúa sẽ biến sức lực ấy trở nên vô hạn và phi thường ngay trong đời sống bình thường qua những con người tầm thường như chúng ta.
Giờ đây, xin mời mọi người hướng về Chúa Giê-su Thánh Thể và cùng nguyện rằng:
Ôi Giê-su, con mến yêu, tôn thờ
Chân thành nép bên Chúa, con nương nhờ
Ngài ẩn thân trong rượu-bánh đơn sơ
Nuôi dưỡng tâm hồn con thơ
Nguyện trở nên nhân chứng suốt đời. Amen!
(trích từ lời bài hát “Ôi Giê-su” của cùng tác giả bài viết này)
Lm. Xuân Hy Vọng