Nhảy đến nội dung

Đời mục tử - Lời xin cho vị mục tử

ĐỜI MỤC TỬ

Làm cha – một sứ vụ thiêng liêng, cao cả nhưng cũng đầy thử thách, như những vần thơ đã khắc họa một cách chân thực và sâu sắc. Vai trò của một linh mục không chỉ là dẫn dắt giáo dân trên con đường đức tin, mà còn là gánh vác những trọng trách nặng nề, đối diện với muôn vàn nghịch lý của đời sống. Những lời thơ như tiếng lòng của một người mục tử, vừa phản ánh sự hy sinh thầm lặng, vừa tôn vinh ý nghĩa sâu xa của ơn gọi này. Qua đó, ta thấy được bức tranh sống động về tình yêu, lòng kiên nhẫn và sự dấn thân của một người cha, nơi khổ đau không phải là điểm kết, mà là con đường dẫn đến ánh sáng Tin Mừng, thắp lên ngọn lửa hy vọng giữa dòng đời.

Sứ vụ của người cha là một hành trình đầy nghịch lý, nơi mỗi bước đi đều như một bài kiểm tra khắc nghiệt về lòng kiên nhẫn và sự khôn ngoan. Khi cha hòa đồng, thân thiện, sẵn sàng sẻ chia niềm vui nỗi buồn với giáo dân, có người lại thì thầm rằng cha thiếu sự nghiêm túc cần có của một linh mục. Ngược lại, khi cha cương nghị, giữ vững nguyên tắc để bảo vệ đức tin và trật tự giáo xứ, những lời bàn tán lại vang lên, chê bai cha là khó tính, xa cách. Một bài giảng dài, được chuẩn bị công phu để truyền tải thông điệp Phúc Âm, có thể bị coi là “tra tấn” tâm hồn giáo dân, khiến họ mệt mỏi. Nhưng nếu cha chọn cách giảng ngắn gọn, súc tích, lại dễ bị đánh giá là qua loa, thiếu chiều sâu hay không đủ tận tâm. Những nghịch lý này, dù nhỏ nhặt, lại như những mũi kim vô hình, đâm vào trái tim người mục tử, khiến sứ vụ của cha trở thành một con đường đầy gian khó, nơi mỗi quyết định đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Không chỉ dừng lại ở lời giảng, ngay cả phong cách sống và cách làm việc của cha cũng trở thành chủ đề để giáo dân soi xét. Khi cha xông pha, dấn thân vào các hoạt động mục vụ, tổ chức những chương trình để khơi dậy đời sống đức tin, có người lại cho rằng cha “bày vẽ”, làm những việc không cần thiết, gây phiền hà. Ngược lại, nếu cha chọn lối sống đơn sơ, giản dị, mặc áo sơ mi thay vì phẩm phục truyền thống để gần gũi hơn với cộng đoàn, giáo dân có thể thì thầm rằng cha đang “trẻ hóa” quá mức, không giữ được nét uy nghiêm của một linh mục. Một cha sống chiêm niệm, dành nhiều thời gian cầu nguyện và suy tư để kết hợp với Chúa, có thể bị đánh giá là “nấp ở nhà”, tách biệt khỏi thực tế cuộc sống của giáo dân. Nhưng nếu cha cởi mở, gần gũi, đôi khi chia sẻ một ly rượu bia trong những dịp gặp gỡ thân tình, lại dễ bị lên án là “rượu chè”, thiếu sự thánh thiện mà người ta kỳ vọng. Những nghịch lý này không chỉ phản ánh sự phức tạp trong mối quan hệ giữa cha và giáo dân, mà còn cho thấy áp lực vô hình mà cha phải chịu đựng mỗi ngày.

Hơn thế, sứ vụ của cha còn đòi hỏi sự cân bằng tinh tế giữa đời sống thiêng liêng và trách nhiệm mục vụ. Khi cha dành thời gian tiếp đón giáo dân, lắng nghe những tâm tư, nguyện vọng của họ, có người lại cho rằng cha lười cầu nguyện, không chú trọng đến việc kết hợp với Chúa. Ngược lại, nếu cha ưu tiên đời sống chiêm niệm, dành nhiều giờ trước Thánh Thể để tìm kiếm ý Chúa, lại có nguy cơ bị xem là “quan liêu”, xa rời thực tế, không quan tâm đến nhu cầu của cộng đoàn. Khi cha làm việc năng nổ, hết mình vì giáo xứ, tổ chức các hoạt động để xây dựng một cộng đoàn sống động, vẫn có thể bị xếp vào nhóm những người “kiêu ngạo”, tự cho mình là trung tâm. Nhưng nếu cha chọn cách làm việc đơn giản, tập trung vào những điều thiết yếu, lại bị cho là thiếu sáng tạo, không đủ nhiệt huyết. Mỗi hành động của cha, dù lớn hay nhỏ, đều như được đặt dưới lăng kính phóng đại của cộng đoàn, và đôi khi, dù nỗ lực đến đâu, cha vẫn không thể làm hài lòng tất cả.

Khi giáo xứ gặp khó khăn, cha là người đứng mũi chịu sào, đối diện với những lời trách móc rằng giáo xứ “yếu kém”, rằng cha chưa làm tròn trách nhiệm. Khi giáo dân cần sự nâng đỡ, cha phải sẵn sàng mở rộng trái tim, dù điều đó có thể khiến cha kiệt sức. Nếu cha nghỉ ngơi đôi chút để tái tạo năng lượng, lại dễ bị chê là “làm biếng”, không tận tụy. Nhưng nếu cha siêng năng, miệt mài với công việc, lại có nguy cơ bị cho là “bao sân”, ôm đồm mọi thứ. Những nghịch lý này không chỉ là thử thách về mặt tinh thần, mà còn là bài kiểm tra về lòng khiêm nhường và sự kiên nhẫn của cha. Làm cha, vì thế, không chỉ là một sứ vụ thiêng liêng, mà còn là một hành trình đầy hy sinh, nơi cha phải học cách đón nhận mọi lời đánh giá, dù công bằng hay không, với một trái tim rộng mở.

Giữa muôn vàn nghịch lý ấy, điều gì khiến cha vẫn kiên vững trên con đường của mình? Đó chính là tình yêu – tình yêu dành cho Chúa và cho đoàn chiên mà Ngài đã trao phó. Làm cha “thật là khổ sở”, nhưng khổ đau ấy không phải là vô nghĩa. Như bài thơ đã khẳng định, “khổ sở là muôn thuở thế gian”. Khổ đau là phần tất yếu của kiếp người, và đối với một linh mục, đó là con đường Chúa mời gọi để chia sẻ với những nỗi đau của nhân thế. Mỗi khó khăn, mỗi lời chỉ trích, mỗi gánh nặng đều là cơ hội để cha sống trọn vẹn ơn gọi của mình. Cha không chỉ là người quản lý giáo xứ hay cử hành các bí tích, mà còn là ánh sáng Tin Mừng giữa bóng tối, isometric nguồn suối tâm linh soi chiếu con đường cho giáo dân. Trong bối cảnh “lúa chín mênh mông, thiếu vắng thợ tài”, vai trò của cha càng trở nên quan trọng. Cha là người gieo mầm hy vọng, khơi dậy niềm tin, và mang ơn Chúa đến mọi ngõ ngách của cuộc đời, bất chấp những gian nan đang chờ đợi.

Hành trình của cha không chỉ là chuỗi ngày đối diện với khó khăn, mà còn là những khoảnh khắc rực rỡ của niềm vui và ý nghĩa. Dù “muôn vàn khổ sở”, làm cha vẫn là một con đường “rạng rỡ hân hoan”. Niềm vui ấy không đến từ sự công nhận của con người, mà từ trách nhiệm cưu mang đoàn chiên Chúa. Mỗi nụ cười của một tâm hồn được chữa lành, mỗi ánh mắt sáng lên khi tìm thấy niềm tin, mỗi bước chân được dẫn về với Chúa đều là phần thưởng lớn lao, vượt trên mọi thử thách. Cha là hiện thân của người mục tử tốt lành, sẵn sàng hy sinh, lắng nghe và đồng hành với giáo dân qua mọi thăng trầm. Dù có những lúc mệt mỏi, dù có những khoảnh khắc cảm thấy cô đơn giữa những lời đánh giá khắt khe, cha vẫn không ngừng bước đi, bởi cha biết rằng mình không đơn độc. Cha là “người Chúa muôn thuở yêu thương”, và chính tình yêu của Thiên Chúa là nguồn sức mạnh để cha vượt qua mọi gian khó.

Sứ vụ của cha còn là một lời mời gọi để sống trọn vẹn cho tha nhân. Trong mỗi giáo xứ, cha không chỉ là người dẫn đường, mà còn là ngọn lửa soi sáng, là suối nguồn tâm linh giữa dòng đời. Cha phải đối diện với những lo lắng, những gánh nặng, và cả những nỗi buồn mà không phải ai cũng thấu hiểu. “Nào ai hiểu: làm Linh Mục dễ đâu”, như bài thơ đã viết. Giáo dân có thể khẩn cầu ơn thánh, nhưng ít ai thấy được những hy sinh thầm lặng của cha – những đêm dài cầu nguyện, những giờ phút trăn trở vì đoàn chiên, những khoảnh khắc cha phải gác lại nhu cầu cá nhân để phục vụ cộng đoàn. Cha phải là người vừa gần gũi, vừa uy nghiêm; vừa tận tụy, vừa biết nghỉ ngơi để tái tạo sức lực. Cha phải là người biết cân bằng giữa đời sống thiêng liêng và trách nhiệm mục vụ, giữa việc tiếp đón giáo dân và việc kết hợp với Chúa. Trong một thế giới đầy biến động, nơi bóng tối của nghi ngờ và tuyệt vọng vẫn còn len lỏi, cha được mời gọi để trở thành ánh sáng, soi chiếu con đường cho những tâm hồn lạc lối.

Làm cha là một hành trình đòi hỏi sự khôn ngoan, thánh thiện và sức khỏe dẻo dai. Cha phải đối diện với những thách thức mới mỗi ngày, từ việc giải quyết những mâu thuẫn trong giáo xứ, đến việc đồng hành với những tâm hồn đang đau khổ. Cha phải là người cha, người anh, người bạn của giáo dân, sẵn sàng mở rộng trái tim để đón nhận mọi niềm vui, nỗi buồn của họ. Cha phải là cầu nối giữa trời và đất, giữa con người và Thiên Chúa, mang Phúc Âm đến mọi nơi, bất chấp những khó khăn đang bủa vây. Mỗi ngày, cha phải đứng vững trước những cơn gió ngược của lời chỉ trích, những áp lực của trách nhiệm, và cả những giây phút yếu đuối của chính mình. Nhưng chính trong những giây phút ấy, cha tìm thấy ý nghĩa của đời mình – ý nghĩa của một ơn gọi dấn thân vì đoàn chiên, vì tình yêu, và vì Chúa.

Sứ vụ của cha còn là một bài ca về sự hy sinh và lòng khiêm nhường. Dù có “khổ sở” đến đâu, cha vẫn chọn con đường này, bởi đó là con đường Chúa đã chọn cho cha. “Khổ vì yêu, vì trách nhiệm cưu mang”, như bài thơ đã viết. Cha không tìm kiếm sự công nhận hay vinh quang từ thế gian, mà chỉ mong sao mỗi tâm hồn được dẫn về với Chúa, mỗi giáo xứ trở thành một cộng đoàn sống động của đức tin. Cha là người gieo hạt giống Tin Mừng, dù biết rằng không phải mọi hạt giống đều nảy mầm ngay lập tức. Cha là người thắp lên ngọn lửa hy vọng, dù có những lúc ngọn lửa ấy phải cháy giữa cơn bão của thử thách. Và cha là người mang ánh sáng chân lý, dù con đường phía trước có thể đầy bóng tối.

Cuối cùng, làm cha là một hành trình rực rỡ ánh sáng, dù phải đi qua những ngày “muôn vàn khổ sở”. Qua những nghịch lý, những thử thách của đời mục tử, ta thấy được vẻ đẹp của một ơn gọi dấn thân vì đoàn chiên. Cha là ngọn lửa không ngừng cháy, là suối nguồn không ngừng tuôn chảy, là ánh sáng không bao giờ tắt. Dù giáo dân có thể chưa thấu hiểu hết những hy sinh thầm lặng của cha, dù có những lúc cha phải đối diện với sự cô đơn hay hiểu lầm, cha vẫn tiếp tục sứ vụ của mình với một trái tim rộng mở. Bởi cha biết rằng, trong mỗi bước đi, mỗi lời cầu nguyện, mỗi việc làm, cha đang góp phần làm cho “ánh thiều quang chân lý” rạng ngời, để thế gian này trở nên tốt đẹp hơn. Cha là hiện thân của tình yêu Thiên Chúa – một tình yêu vượt trên mọi thử thách, mang lại niềm vui cứu độ cho muôn người.

Lm. Anmai, CSsR

++++++++++++

LỜI XIN CHO VỊ MỤC TỬ

Lạy Chúa Giêsu Kitô, Đấng là Mục Tử Nhân Lành,

Chúa đã yêu thương đoàn chiên của Chúa đến nỗi hiến dâng mạng sống mình,

Chúng con quỳ xin Chúa, trong lòng thành kính và tin cậy,

Xin ban cho chúng con một vị mục tử nhân từ, khôn ngoan và tràn đầy tình yêu của Chúa.

Lạy Chúa, xin cho vị mục tử ấy là ánh sáng phản chiếu tình thương vô biên của Chúa,

Một người hiểu rõ giới hạn và yếu đuối của bản thân,

Không cậy dựa vào sức riêng, nhưng luôn đặt trọn niềm tin vào sự hướng dẫn của Thánh Thần.

Xin cho ngài biết khiêm nhường trước mặt Chúa và anh em,

Biết lắng nghe tiếng Chúa trong thinh lặng cầu nguyện,

Và nhận ra ý Chúa qua những dấu chỉ trong đời sống cộng đoàn.

Lạy Chúa, xin ban cho vị mục tử ấy trái tim rộng mở và lòng can đảm,

Để ngài dám bước đi trên con đường Chúa đã vạch sẵn,

Dù con đường ấy có đầy thử thách, đau khổ hay hy sinh.

Xin cho ngài một lòng yêu mến Chúa và yêu thương tha nhân cách mãnh liệt,

Để ngài sẵn sàng đặt mạng sống mình cho đoàn chiên,

Như Chúa đã nêu gương trên thập giá.

Xin cho ngài trở thành người cha, người anh, người bạn đồng hành,

Luôn gần gũi, sẻ chia và nâng đỡ những ai đang lầm than, lạc lối.

Lạy Chúa, xin uốn nắn tâm hồn vị mục tử ấy theo trái tim của Chúa,

Để ngài biết đồng cảm với những yếu đuối của anh em,

Biết tha thứ cho những lầm lỗi, và chữa lành những vết thương tâm hồn.

Xin ban cho ngài sự khôn ngoan để phân định ý Chúa giữa dòng đời phức tạp,

Sự kiên nhẫn để dẫn dắt đoàn chiên qua những khó khăn,

Và lòng nhiệt thành để loan báo Tin Mừng với tất cả sức sống của mình.

Lạy Chúa, xin gìn giữ vị mục tử ấy trong bàn tay quan phòng của Chúa,

Che chở ngài khỏi những cám dỗ của thế gian,

Và ban sức mạnh để ngài luôn trung thành với sứ mạng Chúa trao.

Xin cho ngài trở thành dấu chỉ sống động của tình yêu Chúa giữa lòng thế giới,

Để qua đời sống và lời rao giảng của ngài,

Nhiều tâm hồn được quy hướng về Chúa,

Và vương quốc của Chúa được mở rộng trên trần gian.

Lạy Mẹ Maria, Mẹ của các mục tử,

Xin cầu bầu cùng Chúa cho vị mục tử mà chúng con đang khẩn xin.

Xin dạy ngài biết nói “Xin Vâng” như Mẹ,

Và sống trọn đời mình cho vinh quang của Chúa.

Chúng con dâng lời cầu nguyện này trong niềm tin và cậy trông,

Nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con.

Amen.

Lm. ANmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: