Đồng hành với Chúa Giê-su: Tình yêu phục vụ và tâm hồn biết ơn
- T5, 18/09/2025 - 09:20
- Lm Anmai, CSsR
19 28 X Thứ Sáu Tuần XXIV Thường Niên.
(Đ) Thánh Gia-nu-a-ri-ô (Januarius), Giám mục, Tử đạo.
1Tm 6,2c-12; Lc 8,1-3.
Sau đó, Đức Giê-su rảo qua các thành phố, làng mạc, rao giảng và loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa. Cùng đi với Người, có Nhóm Mười Hai và mấy người phụ nữ đã được Người trừ quỷ và chữa bệnh. Đó là bà Ma-ri-a gọi là Ma-ri-a Mác-đa-la, người đã được giải thoát khỏi bảy quỷ, bà Gio-an-na, vợ ông Khu-da quản lý của vua Hê-rô-đê, bà Su-san-na và nhiều bà khác nữa. Các bà này đã lấy của cải mình mà giúp đỡ Đức Giê-su và các môn đệ.
Đồng hành với Chúa Giê-su: Tình yêu phục vụ và tâm hồn biết ơn
Khi bước vào đoạn Tin Mừng theo Thánh Luca hôm nay, chúng ta bắt gặp một hình ảnh vô cùng sống động và đầy tính nhân bản trong sứ vụ của Chúa Giêsu: “Người rảo qua các thành phố, làng mạc, rao giảng và loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa.” Cùng đi với Người là Nhóm Mười Hai, và đặc biệt là một nhóm phụ nữ – những người đã được Chúa chữa lành, giải thoát, và từ đó trở thành những cộng sự viên thân tín, âm thầm, nhưng đầy hiệu quả trong công cuộc loan báo Tin Mừng. Hình ảnh này không chỉ nói đến vai trò của những người phụ nữ trong Tin Mừng, nhưng còn mở ra cho ta một hướng nhìn rất mới về sự cộng tác, lòng biết ơn, và tinh thần phục vụ vô vị lợi – những yếu tố làm nên một cộng đoàn đức tin sống động.
Trước hết, chúng ta hãy chú ý đến động từ “rảo qua” – một hành động không ngừng nghỉ, liên tục, phản ánh sự dấn thân trọn vẹn và không mỏi mệt của Chúa Giêsu trong sứ vụ rao giảng. Người không chọn ở yên một nơi để chờ người ta đến, nhưng chủ động đến với mọi người, mọi miền đất, bất kể giàu nghèo, địa vị hay danh tiếng. Nơi nào có con người, nơi đó có sự hiện diện của Tin Mừng. Và chính trong hành trình ấy, Người không đi một mình. Cùng đi với Người là Nhóm Mười Hai – những môn đệ đầu tiên, những người được gọi đích danh, được huấn luyện để tiếp nối sứ mạng sau này. Nhưng điều đáng chú ý là bên cạnh các ông, còn có “mấy người phụ nữ,” trong đó có những cái tên rất cụ thể: Ma-ri-a Mác-đa-la, Gio-an-na, Su-san-na, và “nhiều bà khác nữa.” Họ là ai? Họ không phải là người nổi bật về quyền lực hay học vấn, nhưng là những người đã có một cuộc gặp gỡ biến đổi với Chúa Giêsu. Họ từng bị quỷ ám, từng sống trong bóng tối bệnh tật, đau khổ, hoặc bị xã hội coi thường. Nhưng khi được Chúa chữa lành, cuộc đời họ bước sang một trang mới – không chỉ thoát khỏi đau khổ, mà còn trở nên những người phục vụ Tin Mừng một cách âm thầm và quảng đại.
Chi tiết quan trọng mà Thánh Luca ghi lại là: “Các bà này đã lấy của cải mình mà giúp đỡ Đức Giêsu và các môn đệ.” Điều này cho thấy đời sống rao giảng của Chúa Giêsu không mang màu sắc thần thoại hay phi thực tế, nhưng rất cụ thể: cần ăn, cần nghỉ, cần nơi trú ngụ, và cần sự hỗ trợ vật chất. Chúa Giêsu – dù là Con Thiên Chúa – đã khiêm hạ để sống trọn thân phận con người, và chính trong thân phận đó, Người đón nhận sự trợ giúp từ những người được chữa lành. Không phải vì Người thiếu, mà vì Người muốn dạy chúng ta một bài học lớn: loan báo Tin Mừng không phải là việc của một cá nhân, mà là sứ mạng của một cộng đoàn; và trong cộng đoàn ấy, không có ai là thụ động, không có ai bị loại trừ.
Những người phụ nữ trong Tin Mừng hôm nay không giảng dạy, không lên tiếng rao giảng như các Tông Đồ, nhưng sự hiện diện và phục vụ của họ chính là một hình thức loan báo Tin Mừng bằng hành động cụ thể. Họ phục vụ vì lòng biết ơn, vì cảm nghiệm được lòng thương xót của Chúa Giêsu, và vì tình yêu họ dành cho Người. Đó là một tình yêu chín chắn, không ồn ào, nhưng bền bỉ và cụ thể. Họ không giữ lại những gì quý giá cho riêng mình, nhưng dâng hiến để góp phần làm cho sứ mạng của Chúa Giêsu được lan tỏa. Và sự dâng hiến đó đã trở thành một mẫu gương cho mọi thời đại.
Nếu nhìn vào bối cảnh xã hội thời Chúa Giêsu, ta sẽ thấy hành động của những người phụ nữ này là điều rất đáng kinh ngạc. Trong một xã hội phụ hệ, phụ nữ thường bị coi nhẹ, không có tiếng nói trong tôn giáo, ít được ghi nhận. Nhưng Chúa Giêsu đã đảo ngược trật tự ấy: Người đón nhận, chữa lành, và mời gọi phụ nữ tham gia vào công trình Nước Trời. Người không chỉ cứu rỗi họ, mà còn trao cho họ phẩm giá, trách nhiệm, và vinh dự được cộng tác với Thiên Chúa. Đây là một sứ điệp sâu sắc và cách mạng – một Tin Mừng thực sự cho những ai từng bị gạt ra bên lề.
Từ đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta được mời gọi nhìn lại chính đời sống đức tin của mình, đặc biệt là thái độ đối với Chúa Giêsu và sứ mạng loan báo Tin Mừng trong thời đại hôm nay. Trước hết, như những người phụ nữ trong Tin Mừng, chúng ta cũng từng là những người được Chúa chữa lành – dù không bị quỷ ám hay bệnh thể lý, nhưng chắc chắn trong đời mình, ta đã từng được Chúa tha thứ, giải thoát khỏi những bóng tối của tội lỗi, sợ hãi, thất vọng, hay đau khổ. Vậy thì thái độ nào là xứng hợp sau khi được chữa lành? Đó chính là biết ơn và dấn thân. Không chỉ biết ơn bằng lời, mà bằng hành động – bằng sự đóng góp cụ thể cho đời sống Giáo Hội, bằng sự phục vụ âm thầm nơi cộng đoàn, bằng việc mở lòng ra với tha nhân, và bằng việc không ngừng chia sẻ những gì mình có – cả về tinh thần lẫn vật chất – cho công cuộc loan báo Tin Mừng. Người giáo dân hôm nay không thể chỉ là người “đến nhà thờ” mà phải là người “cùng đi với Chúa,” như các bà xưa đã cùng đi với Chúa trên mọi nẻo đường. Điều đó có nghĩa là sống đức tin không tách rời khỏi cuộc sống hằng ngày, nhưng thấm vào trong gia đình, công việc, xã hội – bằng cách trung thành với bổn phận, sống yêu thương, tha thứ, xây dựng hòa bình, và sẵn sàng chia sẻ. Những người phụ nữ trong Tin Mừng đã không ngồi yên hưởng đặc ân được chữa lành, nhưng họ biến lòng biết ơn thành hành động phục vụ. Còn chúng ta thì sao? Có khi nào ta chỉ biết đón nhận nhưng không muốn chia sẻ? Có khi nào ta thấy đạo chỉ là việc của các linh mục, tu sĩ, còn mình thì “thụ động hưởng ơn”? Có khi nào ta đến với Chúa để xin ơn mà quên rằng Chúa cũng đang mời gọi ta cộng tác với Người? Và đôi khi, ta viện lý do “mình không có tài, không có khả năng” để thoái thác, nhưng Tin Mừng hôm nay cho thấy: chỉ cần tấm lòng, Chúa sẽ dùng phần còn lại. Một người nội trợ tận tụy, một người cha trung tín, một người trẻ sống lương thiện giữa xã hội đầy cám dỗ – đó đều là những cách “cùng đi với Chúa.” Và nếu ai có điều kiện vật chất, thì việc quảng đại nâng đỡ Giáo Hội cũng chính là hình thức phục vụ Tin Mừng rất cụ thể và đầy giá trị. Chúa Giêsu không chê sự bé nhỏ, âm thầm, mà trái lại, Người trân trọng từng tấm lòng biết yêu thương và trao ban.
Lễ kính Danh Rất Thánh Ma-ri-a cách đây vài ngày, và hôm nay gặp lại những người phụ nữ đồng hành với Chúa Giêsu, là lời nhắc nhở chúng ta rằng: Danh của một người không nằm ở địa vị xã hội hay danh tiếng ngoài đời, mà nằm ở tình yêu và sự phục vụ. Tên của những người phụ nữ ấy được ghi vào Tin Mừng vì họ đã để trái tim mình tan chảy trong lòng thương xót của Chúa, và họ đáp lại bằng cả cuộc đời phục vụ. Xin cho mỗi người chúng ta, nam cũng như nữ, già cũng như trẻ, đều biết “cùng đi với Chúa” mỗi ngày – trong sự khiêm nhường, trung tín và sẵn sàng trao ban. Bởi vì chỉ khi đồng hành với Chúa, đời ta mới thật sự trọn vẹn, và chỉ khi sống cho Tin Mừng, ta mới tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc đời.