Nhảy đến nội dung

Đức Tin, Khôn Ngoan Hay Điên Rồ?

 

 

SUY NIỆM TIN MỪNG CHỦ NHẬT II MÙA CHAY NĂM B

ĐỨC TIN: KHÔN NGOAN HAY ĐIÊN RỒ?

(Mc. 9: 1-9)

Toàn bộ Lời Chúa hôm nay là những bài học Đức Tin:

  • Abraham sẵn sàng tế sát đứa con trai độc nhất của mình vì niềm tin vào Thiên Chúa toàn năng, nhân ái và công bình. Người đã ban cho ông đứa con trai trong lúc tuổi già thì ông không có lý do gì để từ chối Thiên Chúa. Ông cũng tin rằng Chúa chẳng nỡ để ông phải chịu thiệt thòi. Khi ông sẵn sàng sát tế con trai để dâng lên Thiên Chúa là ông đã xác tín: “Tôi chẳng có gì cả, và đây, của Thiên Chúa tôi xin gửi lại cho Thiên Chúa.”
  • Thư thánh Phaolô gửi tín hữu Rôma đã đặt ra những luận chứng nhằm thuyết phục những kẻ cứng lòng tin. “Người không dung tha chính Con mình, nhưng lại phó thác Con vì tất cả chúng ta, há Người lại chẳng ban cho chúng ta mọi sự cùng với Con của Người sao?” Đó chính là phần thưởng cho những kẻ tin.
  • Trong bài Tin Mừng, Chúa Giêsu muốn củng cố Đức Tin cho các môn đệ thân tín trước khi Người phải chịu nạn kẻo lòng các ông chao đảo khi phải đối diện với thực tế khắc nghiệt, tang thương. Và Người còn cảnh báo một điều mà có lẽ lúc bấy giờ các ông chưa hiểu thấu: “Con Người từ cõi chết sống lại”.

Và để định hướng cho Đức Tin ấy, Chúa Cha đã cất tiếng phán: “Đây là Con Ta rất yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời Người”. Đúng vậy, NGHE và THỰC HÀNH Lời Chúa chính là thái độ sống Đức Tin mà Chúa muốn nơi mỗi người chúng ta.

  • Vì tin, Abraham sẵn sàng hy sinh thứ quý giá nhất đời mình để thi hành Thánh Ý.
  • Vì tin, Phaolô sẵn sàng đứng vào hàng ngũ những người chịu bắt bớ mà trước đó chính mình đã từng săn đuổi.
  • Vì tin, ba môn đệ đã quên bản thân mình để chỉ nghĩ đến làm đẹp lòng Chúa bằng cách dựng ba lều “một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho Êlia”.

Xem ra, Đức Tin khiến người ta có vẻ điên rồ trong cách hành xử: “Thật vậy, thế gian đã không dùng sự khôn ngoan mà nhận biết Thiên Chúa ở những nơi Thiên Chúa biểu lộ sự khôn ngoan của Người. Cho nên Thiên Chúa đã muốn dùng lời rao giảng điên rồ để cứu những người tin” (Cr1. 1, 21).

Bấy lâu nay, tôi cũng tin Chúa và sống đạo rất “chuẩn”. Cũng đi dâng lễ hàng ngày, đọc kinh sáng tối… Nhà có gì nguy khó, tôi đều chạy đến Chúa, Đức Mẹ và các Thánh để cầu xin… Tôi không ăn trộm, ăn cắp… Tôi không dối lừa, phỉnh gạt hay ám hại ai… Có vẻ như, tôi cũng đã thực hành Lời Chúa đầy đủ! Nhưng tôi không điên. Tôi vẫn đủ khôn ngoan, tỉnh táo để người khác phải kính nể. Tôi biết “lập trình” cho mình một cuộc sống không chê vào đâu được:

  • Tôi đã hết sức tranh thủ cho cả hai vợ chồng đều có biên chế để về hưu có thể an dưỡng tuổi già.
  • Tôi đã hết sức tranh thủ để con cái tôi vào được những trường tốt nhất.
  • Tôi đã hết sức tranh thủ để mọi người trong gia đình tôi đều được đóng bảo hiểm y tế hẳn hoi.
  • Tôi đã hết sức tranh thủ để có được thực phẩm an toàn hằng ngày.
  • Tôi đã hết sức tranh thủ để gửi gắm tài sản của chúng tôi vào nơi an toàn nhất.
  • Tôi đã hết sức tranh thủ để nhà cửa chúng tôi có những thiết bị bảo vệ tối tân nhất.
  • Tôi đã hết sức tranh thủ để…

Bấy nhiêu thứ “hết sức tranh thủ” đó cũng đủ khiến tôi mệt nhoài! Việc giữ đạo của tôi cũng là một cách “hết sức tranh thủ” để có được Nước Trời mai sau. Vậy mà, sao tôi thấy Đức Tin của tôi vẫn không giống Đức Tin của Abraham, của Phaolô, của Phêrô, Gioan và Giacôbê? Thì ra, tôi “hết lòng hết sức” là cho tôi chứ không phải cho Chúa. Các vị trên đều quên đi bản thân mình khi có được Đức Tin. Còn Đức Tin của tôi lại nhằm phục vụ cho chính bản thân mình. Tôi chỉ tin khi Chúa làm những điều có lợi cho tôi. Khi gặp gian nan, tôi cũng chạy đến cầu xin Chúa giải gỡ gian nan cho tôi. Tôi không dám phó thác cho Chúa bất cứ điều gì dù là nhỏ nhặt nhất. Tôi không dám đánh đổi cái biên chế, cái bảo hiểm… để có Chúa. Và thế là, Chúa không có được một kẻ hỡ dù là nhỏ nhất để “chen” vào đời tôi. Tôi cứ nghĩ mọi thứ tôi có được là “của tôi” hoặc do công sức và công đức “của chính tôi”!

Trong một chuyến bay từ Rôma sang New York, cô nữ tiếp viên hàng không rất khó chịu khi thấy một vị giáo sĩ trong trang phục hồng y cứ nhìn chằm chặp vào mình. Khi cô tiến lại gần để phục vụ hành khách, vị Hồng Y nói nhỏ với cô:

  • Cô có biết là cô đẹp lắm không?

Hơi bất ngờ trước lời khen tặng mà cô cho là hơi thiếu đứng đắn đối với một nhà tu, cô hỏi lại:

  • Ý cha là…?

Vị Hồng Y vẫn điềm tĩnh:

  • Cô có biết là Chúa đã lấy đi nhan sắc của bao nhiêu người phong cùi để ban cho cô không?

Cô thoáng bối rối… Sau đó, qua truyền hình, cô được biết đó là Hồng Y Fulton Sheen – một nhà thuyết giảng tài ba ở New York. Cô đã tìm đến ngài để xin một lời khuyên và sau đó cô đã từ giã cha mẹ, từ bỏ chức nghiệp, lìa quê hương sang Việt Nam, tìm đến trại cùi Di Linh phục vụ.

Quả là điên rồ! Một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp với bao nhiêu triển vọng tươi sáng đang chờ ở phía trước.

  • Cô có thể tự biện rằng công việc chăm sóc người cùi đâu cần nhan sắc hay kiến thức.
  • Cô có thể tự biện rằng cô có ích cho nhân loại ở những lĩnh vực khác hơn.
  • Cô có thể tự biện rằng cô đang làm một việc lương rất cao và cô sẵn sàng trích một phần nhỏ đó để thuê người chăm sóc cho người cùi.

Vậy mà cô đã chọn phương án điên rồ nhất chỉ bởi vì cô thấy ở đó có Tình Yêu, nghĩa là có Chúa. Cô không đặt nhan sắc, năng lực, kiến thức hay tài sản của cô lên bàn cân để so sánh thiệt hơn bởi vì cô TIN mọi sự cô có đều là của Chúa và cô trao cho Chúa toàn quyền sử dụng.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết điên rồ vì niềm tin vào Chúa. Điên rồ vì dám coi thường những gì mà thế gian cho là bảo đảm. Điên rồ vì chỉ “đặt cược” vào một Thiên Chúa hứa hẹn Thánh giá, ngõ hẹp và chông gai. Điên rồ vì không giữ gì cho riêng mình mà toàn tâm toàn ý dâng lại cho Chúa. Và để có được sự điên rồ đó, xin giúp con từ bỏ những khôn ngoan theo thói đời vẫn tôn vinh, ca tụng như lời Thánh Phaolô: “Nếu trong anh em có ai tự cho mình là khôn ngoan theo thói đời, thì hãy trở nên như điên rồ, để được khôn ngoan thật” (Cr1. 3, 18). Amen.

  •  Pio X Lê Hồng Bảo