Được chọn để sống cho người khác
- CN, 07/09/2025 - 04:59
- Lm Anmai, CSsR
09 18 X Thứ Ba Tuần XXIII Thường Niên.
(Tr) Thánh Phê-rô Cơ-la-ve (Claver), Linh mục.
Hôm nay kỷ niệm ngày Tòa Thánh thiết lập hai Giáo phận tông tòa đầu tiên tại Việt Nam (Đàng Trong và Đàng Ngoài) và bổ nhiệm hai Giám mục coi sóc giáo đoàn Việt Nam với việc lo đào tạo linh mục bản xứ (09/9/1659).
Cl 2,6-15; Lc 6,12-19.
Lc 6,12-19
Trong những ngày ấy, Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ. Đó là ông Si-môn mà Người gọi là Phê-rô, rồi đến ông An-rê, anh của ông; sau đó là các ông Gia-cô-bê, Gio-an, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô,Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Si-môn biệt danh là Quá Khích,16 Giu-đa con ông Gia-cô-bê, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, người đã trở thành kẻ phản bội.
Đức Giê-su đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giu-đê, Giê-ru-sa-lem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xi-đônđến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật. Những kẻ bị các thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành. Tất cả đám đông tìm cách sờ vào Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi người.
Được chọn để sống cho người khác
Hôm nay, Hội Thánh mừng kính Thánh Phêrô Claver, linh mục – một chứng nhân rực sáng của lòng bác ái Kitô giáo giữa những bối cảnh khắc nghiệt nhất của nhân loại: cảnh buôn bán nô lệ. Thánh nhân đã chọn sống trọn vẹn cho những người bị chà đạp nhân phẩm, những người nghèo khổ nhất trong những người nghèo khổ – và chính nơi đó, ngài đã phản chiếu khuôn mặt yêu thương của Đức Kitô. Để hiểu sâu hơn về căn tính và sứ mạng ấy, chúng ta cùng suy niệm Tin Mừng theo thánh Luca hôm nay, một bản văn chất chứa sự linh thiêng thẳm sâu về ơn gọi, về đời sống cầu nguyện và phục vụ.
Trình thuật bắt đầu bằng một chi tiết quan trọng: “Đức Giêsu đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa.” Thật đáng kinh ngạc khi Con Thiên Chúa, Đấng đầy tràn quyền năng và tình yêu, lại dành trọn đêm trong thinh lặng và đối thoại với Chúa Cha trước khi đưa ra một quyết định quan trọng: chọn mười hai Tông đồ. Trong một thế giới ưa chuộng hành động, thích hiệu quả và tính toán, hình ảnh Đức Giêsu cầu nguyện thâu đêm nhắc nhở chúng ta rằng mọi hành động mục vụ, mọi chọn lựa lớn lao đều phải khởi đi từ sự kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa. Chính trong cầu nguyện, Đức Giêsu đọc ra được trái tim của từng người trong nhóm mười hai, kể cả người sẽ phản bội. Và chính trong cầu nguyện, Người để cho ý định của Chúa Cha chiếu sáng đường đi nước bước của mình.
Sau đêm cầu nguyện ấy, Đức Giêsu gọi các môn đệ lại và chọn lấy mười hai người, gọi là Tông đồ. Đây không chỉ là việc thành lập một nhóm lãnh đạo hay một cơ cấu tổ chức. Nhưng sâu xa hơn, đây là lời mời gọi bước vào một mối tương quan mới với chính Thiên Chúa và với dân Người. Các Tông đồ không chỉ là người học trò, mà là những người “được sai đi” – nghĩa là trở thành khí cụ để đem tình yêu, sự thật và ơn cứu độ đến cho thế giới. Trong danh sách mười hai vị ấy, có những người với cá tính rất khác nhau: từ Phêrô bộc trực, cho đến Matthêu là người thu thuế, hay Simon thuộc nhóm Quá Khích – tức người từng đấu tranh chính trị cực đoan. Nhưng trong Đức Kitô, họ được quy tụ thành một cộng đoàn mới, vượt lên mọi khác biệt, được hiệp nhất bởi cùng một lời mời gọi: sống cho Thiên Chúa và phục vụ tha nhân.
Sau khi thiết lập nhóm mười hai, Đức Giêsu không giữ các ông trong sự biệt lập hay đặc ân, nhưng “đi xuống cùng với các ông”. Người không lên núi để tách biệt, nhưng từ đỉnh cao cầu nguyện, Người bước xuống để gặp gỡ đám đông. Đây là hình ảnh tuyệt đẹp về một Đức Kitô vừa hướng lên Thiên Chúa, vừa cúi xuống con người – nơi hội tụ giữa trời và đất. Tại vùng đất bằng ấy, đoàn lũ từ Giu-đê, Giêrusalem, Tia và Xiđôn đã tuôn đến để nghe Người giảng, để được chữa lành và giải thoát. Họ không chỉ đến vì sự tò mò, mà là vì niềm hy vọng – vì họ thấy nơi Người một điều gì đó vượt lên mọi vị thầy thời ấy: nơi Đức Giêsu, có một quyền năng phát ra từ chính bản thể yêu thương của Người, một quyền năng không chi phối người khác nhưng nâng họ dậy, chữa lành và biến đổi.
Lời Chúa hôm nay đặt nền móng cho sứ vụ và chứng tá của Thánh Phêrô Claver, người đã bước theo Đức Kitô trong tinh thần của bài Tin Mừng này. Là một linh mục Dòng Tên sống vào thế kỷ XVII, ngài được sai đến Tân Thế Giới, nơi hàng ngàn người da đen bị bắt làm nô lệ, bị xích chân tay và chở đến từ Phi châu trong những chuyến tàu tăm tối. Nhiều người trong số họ đã chết vì đói khát, bệnh tật và bị đối xử như súc vật. Giữa cảnh địa ngục ấy, Phêrô Claver không chỉ hiện diện như một người giúp đỡ về vật chất, nhưng là một Tông đồ đích thực của tình thương: ngài đến với từng người, lau rửa các vết thương, trao bánh và nước, nói những lời an ủi, rửa tội cho hàng ngàn người, và trên hết, giúp họ nhận ra phẩm giá của mình trước mặt Thiên Chúa.
Thánh Phêrô Claver là hiện thân sống động của Đức Kitô – Đấng đã “đi xuống với họ” và “chữa lành hết mọi người.” Cuộc đời ngài là minh chứng rằng sự cầu nguyện sâu sắc không đưa con người ra khỏi thế giới, mà khiến ta yêu thương thế giới này hơn, đặc biệt là những ai bị bỏ rơi và lãng quên. Ngài đã sống đúng căn tính của người được “sai đi”, như các Tông đồ ngày xưa, nhưng không phải đến với những người danh giá, mà đến với những ai bị xã hội ruồng bỏ.
Áp dụng vào đời sống hôm nay, bài Tin Mừng và gương Thánh Phêrô Claver mời gọi mỗi người chúng ta hãy nhìn lại đời mình trong ánh sáng của ơn gọi. Dù là linh mục, tu sĩ hay giáo dân, chúng ta cũng được Đức Kitô chọn và sai đi giữa lòng thế giới này, không phải để khép mình trong những nhà thờ, trong sự an toàn đạo đức, nhưng để bước xuống “vùng đất bằng” – nơi có những người nghèo, người bị tổn thương, người đang khát khao được chạm vào Đức Giêsu. Chúng ta không cần phải đi đến những bến cảng của nô lệ như Phêrô Claver, nhưng ngay trong gia đình, khu phố, giáo xứ, công sở của mình, vẫn có biết bao người đang bị “xích” bởi cô đơn, trầm cảm, nghiện ngập, bị xã hội loại trừ vì tuổi tác, bệnh tật hay những lỗi lầm trong quá khứ. Là môn đệ Chúa, chúng ta được mời gọi không chỉ để cảm thương, mà để hành động: trao một ánh nhìn, một lời nói, một cử chỉ nhỏ nhưng đầy yêu thương – như Phêrô Claver từng lau từng vết thương cho người nô lệ, ta cũng có thể lau đi những tổn thương vô hình nơi anh chị em quanh mình. Đồng thời, chúng ta cũng cần học lấy gương cầu nguyện của Đức Giêsu – để từ đó, mỗi chọn lựa trong đời, mỗi công việc ta làm, mỗi sứ vụ ta thi hành đều đặt nền tảng trên sự kết hiệp với Thiên Chúa. Nếu không có cầu nguyện, sứ vụ dễ biến thành công việc cá nhân, đạo đức dễ biến thành thói quen hình thức. Nhưng nếu có cầu nguyện, mọi hành động dù nhỏ cũng có thể trở thành nơi Thiên Chúa hiện diện và ban ơn.
Ước chi bài Tin Mừng hôm nay khơi dậy trong chúng ta niềm xác tín rằng: ai trong chúng ta cũng được Chúa chọn, không phải vì chúng ta tài giỏi, xứng đáng, mà vì lòng thương xót của Người. Và nếu Người đã chọn chúng ta, thì Người cũng ban ơn đủ cho chúng ta thi hành sứ mạng. Hãy để Chúa bước vào đêm tối cầu nguyện của ta, để từ đó, Người đưa ta đi xuống với anh chị em mình. Và như Thánh Phêrô Claver, xin cho chúng ta biết sống trọn đời mình như một Tông đồ của tình yêu – không sợ hạ mình xuống, không mỏi mệt trong phục vụ, và không bao giờ mất niềm tin vào phẩm giá của con người, dù họ có bị thế gian khinh khi đến đâu. Amen.
Lm. Anmai, CSsR