Dưới bóng cánh thiên thần - Trở về từ vết nứt của tội
- T5, 02/10/2025 - 11:48
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Ngày 2/10 lễ kính các thiên thần hộ thủ
BÀI GIẢNG: “DƯỚI BÓNG CÁNH THIÊN THẦN — NIỀM TÍN THÁC CỦA TRÁI TIM HIỆN SINH”
Anh chị em thân mến,
Đời người, xét cho cùng, là một cuộc hành trình kỳ lạ. Có lúc ta hăng hái đi tới, có lúc chùn chân trước những ngã rẽ không tên; có ngày tâm hồn mở ra ánh sáng, cũng có ngày bị nhấn chìm trong lo âu và cô độc. Nỗi sợ không phải là kẻ xa lạ — nó là tiếng thở dài của thân phận hữu hạn, là hồi chuông báo ta yếu đuối. Nhưng chính trong vùng mờ ấy, Lời Chúa hôm nay vang lên như một lời hứa bất ngờ và đầy an ủi:
“Này Ta sai một thiên sứ đi trước mặt ngươi, để gìn giữ ngươi trên đường và đưa ngươi đến nơi Ta đã dọn sẵn” (Xh 23,20).
Đây không phải là lời dỗ dành trẻ thơ, càng không phải một phép màu rẻ tiền để tránh khổ đau. Đây là mặc khải của một Thiên Chúa không bỏ mặc con người trong hoang hoải. Giữa vùng tối bản năng mà phân tâm học nói đến, giữa tiếng kêu cô độc mà hiện sinh từng mô tả, Ngài cho ta biết: vẫn có một sự hiện diện hiền hòa đi trước, một bàn tay vô hình dẫn dắt.
Thánh Vịnh 90 hát nhẹ nhàng như lời ru:
“Người truyền cho thiên sứ gìn giữ bạn trên khắp nẻo đường.”
Trong sâu thẳm của vô thức, nơi ta tưởng chỉ có bản năng và nỗi sợ, vẫn còn một “vùng sáng” — tiếng gọi của thiện lương, của phẩm giá mà Thiên Chúa khắc vào linh hồn. Có thể thiên thần đến trong hình bóng của một người bạn, một ý nghĩ bất chợt giúp ta vượt khủng hoảng, một biến cố buộc ta quay về với chính mình. Có thể thiên thần chỉ là trực giác êm dịu, niềm hy vọng mong manh nhưng đủ nâng ta đứng dậy.
Đức Giêsu hôm nay còn mạc khải một chiều kích nhân vị sâu xa:
“Các thiên thần của họ ở trên trời hằng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy” (Mt 18,10).
Mỗi người — cả trẻ thơ, kẻ bị quên lãng, những mảnh đời mỏng manh — đều được kết nối trực tiếp với Thiên Chúa. Phẩm giá của ta không do thành công hay thất bại, không do quá khứ hay vết thương, nhưng do chính cái nhìn yêu thương của Thiên Chúa vẫn hướng đến ta qua các thiên thần của Ngài.
Về mặt tâm lý, đây là lời chữa lành mạnh mẽ: ta không chỉ là sản phẩm của bản năng hay hoàn cảnh, ta được nâng đỡ bởi một chiều kích siêu việt. Về mặt hiện sinh, đây là lời giải cứu khỏi sự phi lý và cô đơn: ta không bị ném vào đời để tự xoay xở. Về mặt thần học, đây là dấu chỉ tình yêu cá vị: Thiên Chúa biết tên ta, và đã phái đến một người bạn vô hình canh giữ linh hồn ta.
Tin vào thiên thần hộ thủ không làm ta trốn tránh thực tế; trái lại, nó cho ta can đảm đối diện đời thật. Người trưởng thành trong đức tin không phủ nhận nỗi sợ, nhưng nhận diện nó và trao nó cho Đấng gìn giữ mình. Từ đó ta học cách bước đi tự do nhưng không kiêu căng, biết cậy dựa nhưng không ỷ lại.
Anh chị em thân mến,
trong ngày lễ kính các thiên thần hộ thủ, xin ta dừng lại đôi chút. Nhắm mắt và thầm thĩ: “Có một thiên thần đang đi trước mặt tôi. Có một tình yêu lớn hơn sợ hãi đang nâng đỡ tôi.” Để rồi khi mở mắt ra, ta nhẹ hơn, không phải vì thế giới bớt dữ dội, nhưng vì ta biết mình không còn một mình.
Và cũng xin ta trở nên một chút “thiên thần” cho nhau: lắng nghe, nâng đỡ, bảo vệ phẩm giá nhau. Bởi chính khi ta gìn giữ người khác, ta phản chiếu cách âm thầm tình yêu của Thiên Chúa cho chính mình.
Nguyện xin Đấng đã sai thiên thần đến gìn giữ chúng ta, cho mỗi bước chân trên đường đời đều được bình an, cho trái tim tìm thấy chỗ dựa nơi Ngài, và cho ta trở nên niềm hy vọng âm thầm cho anh chị em chung quanh. Amen.
++++++++++
BÀI GIẢNG: TRỞ VỀ TỪ VẾT NỨT CỦA TỘI ĐỂ TÌM LẠI CHÍNH MÌNH TRONG THIÊN CHÚA
(Thứ Sáu, tuần XXVI Thường niên – năm lẻ)
⸻
Anh chị em thân mến,
Có những ngày đời sống nội tâm giống như một thành phố đổ nát sau cơn bão — gạch vụn của thất bại, bụi mù của bất tuân, và im lặng nặng nề của hối hận. Bài đọc hôm nay đưa chúng ta trở về chính cảnh hoang tàn đó: dân Israel nhìn lại lịch sử mình và thú nhận, “Chúng tôi đã phạm tội trước nhan Đức Chúa và đã bất tuân” (Br 1,15). Không phải một lời thú tội vô cảm, mà là tiếng thở dài của một dân tộc bừng tỉnh khi nhận ra đã quay lưng với nguồn sống.
Đó cũng là câu chuyện của mỗi người chúng ta. Có lúc ta tưởng mình vững vàng, tự do, kiểm soát được đời sống. Nhưng một ngày nào đó, ta thấy mình xa cách Thiên Chúa, xa cả chính mình. Phân tâm học gọi đó là “cái bóng” — những vùng tối bị chối bỏ trong tâm hồn. Thần học thì nói: đó là vết nứt của tội, làm đứt mạch hiệp thông với Đấng Sáng Tạo.
1. Dám đối diện với bóng tối của chính mình
Thưa anh chị em, hành trình đức tin bắt đầu không phải từ sức mạnh, mà từ sự thật. Dân Israel không tìm cách đổ lỗi cho ngoại bang hay hoàn cảnh, họ nhìn thẳng: “Chúng tôi đã cứng đầu, đã không nghe lời các ngôn sứ.” Khi ta can đảm gọi tên tội lỗi, ta không hạ thấp nhân phẩm; trái lại, ta phục hồi nó. Vì chỉ người có tự do và trách nhiệm mới dám nhận sai. Chúa không cần những kẻ hoàn hảo giả tạo; Người cần những con tim chân thật.
2. Một Thiên Chúa không rời bỏ, dẫu ta phản bội
Thánh Vịnh hôm nay cầu: “Lạy Chúa, để danh Ngài rạng rỡ, xin giải thoát chúng con.” Ngay giữa đổ vỡ, dân vẫn kêu cầu Danh Chúa, bởi sâu thẳm họ biết: Thiên Chúa chưa bao giờ xoá tên họ khỏi lòng mình. Đây là niềm hy vọng của chúng ta: Thiên Chúa không mỏi mệt tìm kiếm, không bỏ mặc dù ta bỏ Người. Như cha của người con hoang, Ngài vẫn đứng ở cuối con đường, ánh mắt chờ đợi.
3. Lời cảnh tỉnh của Đức Kitô
Trong Tin Mừng, Đức Giêsu thốt lên: “Khốn cho ngươi, Khôradin! Khốn cho ngươi, Betsaida!” Lời ấy nghe như sấm sét, nhưng là sấm sét của tình yêu. Ngài không dọa để chúng ta sợ, nhưng lay ta tỉnh: khước từ Ngài là tự cắt lìa khỏi sự sống, là từ chối chính ơn gọi làm con Thiên Chúa. Đó là sự cảnh báo dành cho chúng ta hôm nay, khi quá dễ dửng dưng với Tin Mừng, quá quen với tội, quá khéo nép mình sau lý do và thành công.
4. Hành trình trở về — từ mặc cảm đến hy vọng
Anh chị em thân mến, tội không phải là định mệnh. Khi ta dám nói: “Lạy Chúa, con đã phạm tội,” chính lúc ấy một cuộc khai sinh mới diễn ra. Trong phân tâm học, đó là tích hợp cái bóng; trong đức tin, đó là ân sủng biến đổi. Chúa không chỉ tha thứ, Người còn trả lại cho ta khả năng yêu, khả năng sống tự do.
Hãy tưởng tượng: những viên đá từng đổ nát được Chúa gom lại thành nền móng mới; ký ức sai lầm trở thành chất liệu cho lòng khiêm tốn và cảm thông. Một quá khứ không bị xoá nhưng được cứu chuộc — đó là phép lạ của ơn tha thứ.
⸻
Lời mời gọi
Hôm nay, Lời Chúa khẽ hỏi mỗi chúng ta:
• Bạn có đang chạy trốn bóng tối của chính mình không?
• Bạn có dám tin rằng ngay trong thất bại, Thiên Chúa vẫn gọi bạn là “con”?
• Bạn có để lời cảnh tỉnh của Đức Kitô đánh thức tự do, hay tiếp tục khép mình trong vô cảm?
Xin anh chị em đừng sợ. Hãy bắt đầu từ một lời thú nhận thật nhỏ, một tiếng thở dài trước Chúa: “Lạy Chúa, xin giải thoát con.” Đó không phải là thất bại, mà là trở về nguồn sự sống.
Và khi trở về, chúng ta sẽ thấy một điều lạ lùng: Thiên Chúa không chỉ đợi để tha, mà còn muốn cùng ta viết tiếp câu chuyện đời, đẹp hơn, tự do hơn, đầy tình yêu hơn.
⸻
Lời nguyện kết
Lạy Chúa, chúng con đã từng quay lưng, từng tự hào giả tạo, từng để bóng tối chiếm lấy tim mình. Nhưng hôm nay, dưới ánh sáng Lời Chúa, chúng con không muốn trốn chạy nữa. Xin cho chúng con dám nhìn sự thật, dám trở về, và dám sống như những con người được yêu và được tha thứ. Amen.