Nhảy đến nội dung

Đường công chính - Thương như hoa hồng - Lá ngọc cành vàng

CÓ CON ĐƯỜNG MANG TÊN ĐƯỜNG CÔNG CHÍNH

Trong bức tranh rộng lớn của cuộc đời, có vô vàn con đường trải dài trước mắt, mỗi con đường mang một lời hứa, một sức hút, một đích đến riêng. Có những con đường rộng lớn, tấp nập, vang vọng tiếng ồn ào của tham vọng và ánh sáng lấp lánh của những ham muốn thoáng qua. Có những con đường nhỏ hẹp, tĩnh lặng, uốn lượn qua bóng tối của nghi ngờ hay ánh sáng dịu dàng của hy vọng. Nhưng giữa muôn vàn lối đi ấy, tồn tại một con đường đặc biệt, khác biệt với tất cả—a con đường mang trọng lượng của vĩnh cửu, hòa nhịp với nhịp đập của trái tim thiêng liêng. Đó là Đường Công Chính, con đường không chỉ dẫn ta đến một nơi chốn mà đến một trạng thái của tâm hồn, nơi linh hồn tìm thấy ngôi nhà thực sự trong tình yêu, sự thật và ân sủng.

Con đường này bắt đầu từ nơi trái tim rung động vì tình yêu. Đó là một lối đi dịu dàng, được lát bằng những khoảnh khắc kết nối đầy cảm xúc—ánh mắt của người yêu, cái ôm của cha mẹ, hay sự trung thành không lay chuyển của một người bạn. Bước đi trên con đường này là chấp nhận sự mong manh của tình yêu, để nó dẫn lối qua những bất định của cuộc đời. Tôi nhớ một câu chuyện từ một ngôi làng nhỏ nằm nép mình giữa vùng cao nguyên, nơi cô gái trẻ tên Linh dậy từ sáng sớm để chăm sóc người bà già yếu. Những ngày của cô trôi qua trong lao động không ngừng, nhưng trái tim cô luôn nhẹ nhàng, bởi cô đang bước trên con đường của tình yêu. Mỗi bữa ăn cô chuẩn bị, mỗi câu chuyện cô kể, là một bước tiến gần hơn đến mối dây liên kết sâu sắc, minh chứng cho chân lý rằng tình yêu không phải là đích đến mà là một hành trình biến đổi cả người cho đi lẫn người nhận lấy. Con đường này, rực rỡ ánh sáng của tình thương, dẫn ta đến bến bờ của lòng trắc ẩn, nơi ta thoáng thấy hình ảnh thiêng liêng trong mỗi con người.

Nhưng Đường Công Chính không chỉ là con đường của tình yêu; nó còn là ngọn hải đăng của hy vọng. Nó vươn dài qua những cảnh quan cằn cỗi của tuyệt vọng, mang theo lời hứa rằng ngày mai có thể rực rỡ hơn hôm nay. Hãy nghĩ về câu chuyện của Minh, một người nông dân có cánh đồng bị tàn phá bởi đợt hạn hán khắc nghiệt. Hàng xóm của anh bỏ đi, để lại những mảnh đất hoang tàn, nhưng Minh ở lại, cặm cụi dưới ánh nắng thiêu đốt, gieo hạt trên mảnh đất dường như chế nhạo nỗ lực của anh. Tại sao anh kiên trì? Vì anh bước trên con đường của hy vọng, tin rằng mưa sẽ đến, rằng sự sống sẽ trỗi dậy. Và khi những đám mây cuối cùng vỡ òa, cánh đồng của anh nở rộ vụ mùa không chỉ nuôi sống gia đình mà còn cả làng. Hy vọng là lòng can đảm để tiến bước khi cả thế giới thì thầm về thất bại, và con đường này dạy ta rằng hạt giống nhỏ bé của niềm tin có thể sinh ra những điều kỳ diệu.

Có một con đường dẫn ta đến bến bờ của nỗi nhớ, nơi trái tim khao khát những gì đã qua và những gì có thể đến. Đó là con đường của ký ức, nơi tiếng hát của bà, giọt mồ hôi của cha vẫn còn vương vấn trong không khí. Tôi nghĩ đến ông Tâm, một người già thường ngồi dưới gốc cây đa mỗi tối, kể chuyện thời trẻ cho những đứa trẻ mắt tròn xoe. Những câu chuyện của ông không chỉ là lời nói; chúng là những cây cầu nối quá khứ, mang theo tiếng cười của mẹ, trí tuệ của cha, và giấc mơ của một thế hệ. Bước trên con đường này là tôn vinh những người đã đi trước, mang theo sự hy sinh của họ trong tim khi ta vẽ nên lối đi của riêng mình. Nó nhắc nhở rằng ta không bao giờ đơn độc, bởi tiếng vang của những người ta yêu thương bước đi bên ta, thúc giục ta hướng đến điều tốt đẹp.

Đường Công Chính còn mang đến món quà của niềm vui, một con đường rực rỡ với những khoảnh khắc hạnh phúc thuần khiết, không toan tính. Đó là tiếng cười của trẻ thơ đuổi theo đom đóm trong hoàng hôn, hơi ấm của bữa cơm gia đình, sự mãn nguyện lặng lẽ của một ngày trọn vẹn. Niềm vui không phải là sự vắng bóng của nỗi buồn mà là lòng can đảm để ôm lấy vẻ đẹp của cuộc sống bất chấp những gai nhọn. Tôi từng gặp Hạnh, một nhạc công đường phố, người mà giai điệu làm sáng bừng khu chợ tấp nập ở Hà Nội. Cô chơi đàn không vì tiền mà vì nụ cười của người lạ, vì những kết nối thoáng qua nhắc cô về vị ngọt của cuộc đời. Âm nhạc của cô là bản đồ của con đường vui vẻ này, mời gọi mọi người dừng lại, thở sâu, và nhớ rằng ngay cả trong sự hỗn loạn của cuộc sống, vẫn có chỗ cho niềm vui.

Con đường thiêng liêng này cũng dẫn ta vào bên trong, đến những căn phòng tĩnh lặng của tâm hồn, nơi ta tái khám phá chính mình. Đó là con đường của sự chiêm nghiệm, nơi ta đối mặt với nỗi sợ, khuyết điểm và giấc mơ của mình. Với Lan, một giáo viên trẻ ở một ngôi làng hẻo lánh, con đường này hiện ra trong khoảnh khắc nghi ngờ. Bị áp lực bởi những thử thách công việc, cô tự hỏi về ý nghĩa của mình. Một buổi tối, khi ngồi bên dòng sông, nhìn nước kiên nhẫn khắc sâu vào đá, cô nhận ra rằng sứ mệnh của mình không phải là hoàn hảo mà là hiện diện. Con đường khám phá bản thân này dạy cô chấp nhận những khiếm khuyết, tìm sức mạnh trong sự mong manh, và bước đi với mục đích mới. Đó là con đường mời gọi tất cả chúng ta lột bỏ những lớp vỏ mà ta nghĩ mình là, để lộ ra sự thật về con người ta được định sẵn để trở thành.

Đường Công Chính là nơi trú ẩn của bình an, một con đường mang lại sự nghỉ ngơi cho kẻ mệt mỏi và an ủi cho người tan vỡ. Đó là lối đi của những người chìa tay nâng người ngã, chia sẻ ổ bánh mì với kẻ đói, lắng nghe tiếng khóc của người bị lãng quên. Tôi nhớ một cộng đồng ở Đồng bằng sông Cửu Long, nơi lũ lụt cuốn trôi nhà cửa và sinh kế. Giữa cảnh hoang tàn, một nhóm hàng xóm tụ họp, xây lại không chỉ những ngôi nhà mà cả hy vọng. Họ bước trên con đường của lòng trắc ẩn, hành động của họ là lời cầu nguyện sống động cho một thế giới được hàn gắn. Con đường này nhắc nhở rằng bình an không nằm trong sự cô lập mà trong những mối dây ta tạo dựng, trong những hành động tử tế lặng lẽ lan tỏa, chữa lành cả người cho và người nhận.

Có một con đường dẫn đến những cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa, nơi người lạ trở thành người thân, và những khoảnh khắc thoáng qua trở thành vĩnh cửu. Đó là con đường của sự kết nối, nơi trái tim nhận ra chính nó trong người khác. Tôi nghĩ đến cuộc gặp tình cờ giữa hai lữ khách, An và Bình, tại một quán cà phê ven đường. Qua ly cà phê đắng, họ chia sẻ câu chuyện của mình—về mất mát, về giấc mơ, về những con đường họ đã đi. Trong cuộc trao đổi ngắn ngủi ấy, họ tìm thấy không chỉ sự thấu hiểu mà còn sức mạnh, như thể vũ trụ đã sắp đặt để nhắc họ rằng không ai bước đi một mình. Con đường này dạy ta mở lòng, xem mỗi cuộc gặp gỡ là cơ hội để trao và nhận món quà của nhân tính.

Đường Công Chính còn là con đường của sức mạnh, nơi tâm hồn được tôi luyện trong lò lửa của sự kiên trì. Đó là lối đi của những người đứng dậy sau khi ngã, đối mặt với nghịch cảnh với ý chí không lay chuyển. Hãy nghĩ đến câu chuyện của Hùng, một chàng trai mất đi đôi chân trong một tai nạn. Từ chối để tuyệt vọng định nghĩa mình, anh tập luyện để trở thành vận động viên bơi lội Paralympic, mỗi sải tay là một lời thách thức giới hạn. Hành trình của anh không chỉ vì huy chương mà vì lấy lại tinh thần, chứng minh rằng sức mạnh không phải là sự vắng bóng của yếu đuối mà là lòng can đảm để tiến lên bất chấp nó. Con đường này trao cho ta sức mạnh để vượt qua, biến đau đớn thành mục đích, và bước đi với đầu ngẩng cao.

Có một con đường dẫn đến sự tha thứ, nơi trái tim học cách buông bỏ gánh nặng của giận dữ và oán hận. Đó là một con đường khó khăn, thường dốc đứng và đầy bóng tối, nhưng cũng là con đường của sự giải thoát. Tôi nhớ câu chuyện của Mai, người bị anh trai phản bội, khiến gia đình cô tan vỡ. Trong nhiều năm, cô mang theo nỗi đau, cho đến một ngày, cô chọn bước trên con đường của sự tha thứ. Đó không phải là điều dễ dàng—mỗi bước đòi hỏi cô đối mặt với nỗi đau, nhìn thấy nhân tính của anh trai, chọn yêu thương thay vì hận thù. Nhưng trong lựa chọn đó, cô tìm thấy tự do, một sự nhẹ nhàng cho phép cô sống lại. Con đường này dạy ta rằng tha thứ không phải là yếu đuối mà là một hành động mạnh mẽ, một bước tiến đến chữa lành và trọn vẹn.

Đường Công Chính là con đường của sự thật, nơi ta học cách sống với chính trực, điều chỉnh hành động theo những giá trị sâu sắc nhất. Đó là lối đi của những người nói thật, hành động công bằng, từ chối thỏa hiệp nguyên tắc vì lợi ích tạm thời. Tôi nghĩ đến ông Đức, một chủ tiệm tạp hóa, dù chịu áp lực cắt xén, vẫn kinh doanh với sự công bằng. Khách hàng tin tưởng ông không vì ông giàu có mà vì ông chân thật. Con đường này nhắc nhở rằng một cuộc đời chính trực là một cuộc đời ý nghĩa, rằng mỗi lựa chọn làm điều đúng là một bước tiến đến thiêng liêng.

Có một con đường dẫn đến cội nguồn của mọi tình yêu, đến gốc rễ của lòng trắc ẩn và kết nối. Đó là con đường kéo ta vượt qua chính mình, thúc giục ta sống vì người khác, cho đi mà không mong đợi, yêu thương mà không điều kiện. Đây là con đường của sự vị tha, nơi cái tôi tan biến, và linh hồn mở rộng. Tôi nhớ Thảo, một tình nguyện viên dành cuối tuần dạy học cho trẻ em ở khu ổ chuột. Cô chẳng có nhiều về vật chất, nhưng sự hiện diện, niềm tin của cô vào những đứa trẻ là món quà vô giá. Những bước chân của cô trên con đường này là một lời cầu nguyện, minh chứng cho chân lý rằng tình yêu là đồng tiền của vĩnh cửu.

Đường Công Chính dạy ta buông bỏ ích kỷ, quay lưng với những con đường của lòng tham, sự ganh tỵ và dối trá. Nó cảnh báo về những lối đi quanh co—những con đường cám dỗ bằng lời hứa quyền lực hay khoái lạc nhưng chỉ dẫn đến bóng tối. Đó là những con đường của hận thù, bạo lực, phản bội, nơi linh hồn bị thu nhỏ và trái tim trở nên lạnh lẽo. Nhưng Đường Công Chính mang đến một lựa chọn: bước khỏi những bóng tối ấy, chọn ánh sáng. Đó là lời kêu gọi sống chân thành, xây dựng một thế giới nơi anh em nắm tay, gắn kết bởi tình thân và ân sủng.

Mỗi bước trên con đường thiêng liêng này là một bước tiến đến thiêng liêng, đến đích cuối cùng của sự công chính. Đó là con đường dẫn đến trái tim của Chúa, đến một cuộc đời hòa hợp với các nguyên tắc của sự thật, tình yêu và công lý. Bước trên con đường này là chuẩn bị bản thân cho Đấng Công Chính, Đấng là nguồn cội của mọi điều tốt lành và chân thật. Đó là sống với nhận thức rằng mỗi hành động tử tế, mỗi khoảnh khắc can đảm, mỗi lựa chọn vì yêu thương là một bước tiến đến vĩnh cửu.

Thế gian đầy rẫy những con đường, mỗi con đường tranh giành bước chân của ta. Có những con đường ồn ào, đòi hỏi sự chú ý bằng lời hứa giàu sang hay danh vọng. Có những con đường tinh vi, thì thầm về sự thoải mái hay trốn chạy. Nhưng chỉ một con đường dẫn đến sự viên mãn thực sự, đến một cuộc đời vang vọng với thiêng liêng. Đó là Đường Công Chính, con đường của sự ngay thẳng, con đường mang tên Đấng là chính công lý. Bước trên con đường này là sống trọn vẹn, yêu sâu sắc, đứng vững trong sự thật. Đó là biết rằng mỗi bước, dù nhỏ bé, là một hành trình hướng đến vĩnh cửu, đến trái tim của tất cả những gì tốt đẹp và thánh thiện.

Vậy hãy cùng bước trên con đường này, với trái tim rộng mở và tinh thần mạnh mẽ. Hãy chọn con đường của tình yêu, hy vọng, sự thật và ân sủng. Hãy nhớ, khi ta lữ hành qua những ngày thoáng qua của cuộc đời, rằng có một con đường dẫn đến mãi mãi—một con đường mang tên Đường Công Chính.

Lm. Anmai, CSsR

 

THƯƠNG NHƯ HOA HỒNG, THƯƠNG CẢ GAI

Hoa hồng từ lâu đã trở thành biểu tượng của tình yêu, vẻ đẹp và sự hoàn mỹ. Những cánh hoa mượt mà, hương thơm quyến rũ khiến bất cứ ai cũng phải say mê. Nhưng hoa hồng không chỉ có những cánh hoa. Ẩn dưới vẻ đẹp ấy là những chiếc gai sắc nhọn, sẵn sàng khiến bàn tay lơ đãng phải chảy máu. Chính những chiếc gai ấy làm nên sự khác biệt của hoa hồng. Gai không chỉ bảo vệ hoa khỏi những kẻ muốn chiếm đoạt mà còn là minh chứng cho sự kiêu hãnh, độc lập của loài hoa này. Một bông hồng không gai, liệu có còn là hoa hồng?

Câu nói “Hoa hồng luôn có gai. Chính nhờ có gai hoa hồng mới khác biệt, mới đẹp” không chỉ là một nhận xét về loài hoa, mà còn là một triết lý sâu sắc về tình yêu thương trong cuộc sống. Yêu một người, cũng giống như yêu một bông hồng, không phải chỉ là yêu những gì rực rỡ, hoàn hảo, mà còn là chấp nhận và trân trọng cả những “chiếc gai” – những khiếm khuyết, những góc khuất, những khó khăn mà người ấy mang theo. Thương một người, theo cách mà câu nói này gợi mở, là thương cả con người họ, với tất cả những gì họ có, từ ánh hào quang đến những vết sẹo sâu hoắm trong tâm hồn.

Thương một người không phải là việc chọn lọc những điều hoàn hảo để yêu. Trong xã hội hiện đại, chúng ta thường bị cuốn vào những giá trị bề ngoài: nhan sắc, thành công, danh tiếng, hay sự trẻ trung. Chúng ta dễ dàng yêu một người khi họ đang ở đỉnh cao, khi họ rạng rỡ như những cánh hoa hồng trong ánh nắng. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là mùa xuân. Con người, giống như hoa hồng, không thể mãi mãi chỉ là những cánh hoa tươi tắn. Họ sẽ có những khoảnh khắc thất bại, những lúc già nua, bệnh tật, hay những lỗi lầm khiến họ trở nên mong manh, dễ tổn thương.

Thương một người, vì vậy, là thương cả những lúc họ yếu đuối nhất. Là khi bạn nhìn thấy họ thất bại trong sự nghiệp, nhưng vẫn ở lại để động viên, thay vì quay lưng vì họ không còn “thành tựu”. Là khi bạn nắm tay họ qua những ngày bệnh tật, khi nhan sắc đã phai mờ, khi thanh xuân không còn nữa. Là khi bạn chấp nhận những lỗi lầm của họ, không phải để dung túng, mà để cùng nhau trưởng thành, để hiểu rằng những sai lầm ấy cũng là một phần làm nên con người họ.

Một tình yêu chỉ hướng đến những điều hoàn hảo không phải là tình yêu đích thực. Đó chỉ là sự say mê nhất thời, một thứ cảm xúc nông cạn dễ dàng tan biến khi thực tế khắc nghiệt ập đến. Tình yêu chân chính, như việc yêu một bông hồng, là yêu cả những chiếc gai sắc nhọn. Gai có thể làm bạn đau, nhưng chính sự đau đớn ấy dạy bạn trân trọng vẻ đẹp của hoa hơn. Cũng vậy, những khó khăn, những khiếm khuyết của người bạn yêu sẽ làm bạn hiểu sâu sắc hơn về giá trị của tình yêu và sự gắn bó.

Thương một người trọn vẹn không phải là điều dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, lòng bao dung và một trái tim rộng mở. Trong hành trình ấy, bạn sẽ phải đối mặt với những thử thách, những lúc muốn từ bỏ, những khoảnh khắc mà “chiếc gai” của người kia khiến bạn tổn thương. Nhưng chính những thử thách ấy sẽ giúp bạn trưởng thành, giúp bạn hiểu rằng yêu thương không phải là một trạng thái cảm xúc, mà là một lựa chọn, một cam kết.

Hãy nghĩ về một cặp vợ chồng đã bên nhau qua hàng chục năm. Họ không chỉ yêu nhau ở những ngày đầu, khi tình yêu còn nồng nàn và cuộc sống còn dễ dàng. Họ đã ở bên nhau qua những lần cãi vã, những khó khăn tài chính, những ngày bệnh tật, và cả những lúc tưởng chừng như không thể tiếp tục. Điều gì đã giữ họ lại? Đó chính là tình yêu trọn vẹn, tình yêu không chỉ nhìn vào những gì tốt đẹp, mà còn chấp nhận và yêu thương cả những điều không hoàn hảo.

Một ví dụ khác, trong tình bạn, cũng có những “chiếc gai” tương tự. Một người bạn thân có thể mắc sai lầm, có thể làm bạn tổn thương, nhưng nếu bạn thực sự trân trọng tình bạn ấy, bạn sẽ chọn tha thứ và tiếp tục đồng hành. Bạn sẽ hiểu rằng những sai lầm ấy không định nghĩa toàn bộ con người họ, mà chỉ là một phần nhỏ trong bức tranh lớn hơn về sự tốt đẹp, lòng chân thành mà họ đã dành cho bạn.

Câu nói “Thương như vậy mới là thương” không chỉ áp dụng trong tình yêu hay tình bạn, mà còn là một triết lý sống. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, trong cuộc đời, không có gì là hoàn hảo. Con người, với tất cả những vẻ đẹp và khiếm khuyết, là một tổng thể không thể tách rời. Khi chúng ta học cách yêu thương một người trọn vẹn, chúng ta cũng học cách yêu thương chính mình, chấp nhận những “chiếc gai” trong bản thân.

Hãy thử tưởng tượng, nếu bạn chỉ yêu bản thân mình ở những khoảnh khắc thành công, ở những lúc bạn tự tin và rạng rỡ, điều gì sẽ xảy ra khi bạn thất bại, khi bạn già đi, hay khi bạn mắc sai lầm? Liệu bạn có còn yêu chính mình? Tình yêu dành cho bản thân cũng cần sự toàn vẹn, cần sự chấp nhận những phần chưa tốt, những vết sẹo, những nỗi đau. Chỉ khi bạn học cách yêu thương chính mình một cách trọn vẹn, bạn mới có thể trao đi tình yêu ấy cho người khác.

Hơn nữa, triết lý này còn mở rộng đến cách chúng ta nhìn nhận thế giới. Một thế giới không hoàn hảo, với những bất công, những đau khổ, nhưng cũng đầy ắp những điều kỳ diệu và đẹp đẽ. Yêu thương thế giới, giống như yêu một bông hồng, là chấp nhận cả những khó khăn, những điều không như ý, để từ đó tìm thấy ý nghĩa và vẻ đẹp trong sự không hoàn hảo.

Hoa hồng không chỉ đẹp vì những cánh hoa, mà còn đẹp vì những chiếc gai. Gai không làm giảm giá trị của hoa, mà ngược lại, làm nổi bật sự kiêu sa, độc đáo của nó. Cũng vậy, con người không chỉ đáng yêu vì những điều hoàn hảo, mà còn đáng trân trọng vì những khiếm khuyết, những khó khăn, những góc khuất mà họ mang theo. Thương một người, là thương cả con người họ, từ những ánh hào quang rực rỡ đến những vết sẹo sâu hoắm trong tâm hồn.

Trong cuộc sống, hãy học cách yêu thương như cách bạn yêu một bông hồng. Đừng chỉ ngắm nhìn những cánh hoa, mà hãy trân trọng cả những chiếc gai. Bởi vì, chính những chiếc gai ấy làm nên sự khác biệt, làm nên vẻ đẹp toàn vẹn của tình yêu. Và chỉ khi bạn thương như vậy, thương cả những điều không hoàn hảo, bạn mới thực sự hiểu được ý nghĩa của hai chữ “yêu thương”.

Lm. Anmai, CSsR

 

LÁ NGỌC CÀNH VÀNG 

(truyện ngắn của Lm. Anmai, CSsR)

Tôi gặp Hương lần đầu khi cả hai còn là sinh viên năm nhất tại một trường đại học ở Sài Gòn. Hương nhỏ nhắn, xinh xắn, đôi mắt trong veo như giọt sương mai, nụ cười làm trái tim tôi rung lên từng nhịp. Cô ấy là hoa khôi của khoa, nhưng điều khiến tôi để ý không chỉ là vẻ đẹp mà còn là sự dịu dàng, lòng trắc ẩn cô dành cho mọi người. Hương thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện của giáo xứ, giúp đỡ trẻ mồ côi, người nghèo. Tôi, một chàng trai nhà quê, chỉ biết lặng lẽ dõi theo.

Một buổi chiều sau giờ học, tôi lấy hết can đảm ngỏ lời với Hương bên gốc cây phượng già trong khuôn viên trường. “Hương, anh thích em. Em có thể cho anh một cơ hội không?” Tôi hồi hộp, tim đập thình thịch.

Hương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhưng pha chút do dự. “Mình mới là sinh viên mà anh. Em muốn tập trung học hành đã.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng đủ để tôi hiểu rằng thời điểm chưa phù hợp. Tôi gật đầu, tôn trọng quyết định của cô, nhưng trong lòng tự nhủ sẽ chờ.

Ngày Hương tốt nghiệp, cô ấy xuất hiện trong tà áo dài trắng, đẹp như một nàng tiên bước ra từ cổ tích. Tôi, giờ đã là một nhân viên văn phòng bình thường, lại tìm cơ hội bày tỏ. “Hương, anh vẫn thích em. Bây giờ em đã ra trường, mình có thể bắt đầu không?”

Hương nhìn tôi, vẫn nụ cười dịu dàng ấy, nhưng giọng cô mang chút ngại ngần. “Em muốn yêu một người có công việc ổn định, để cả hai có thể xây dựng tương lai.” Lời nói của cô như một gáo nước lạnh, nhưng cũng là động lực. Tôi nhận ra mình cần cố gắng hơn, không chỉ vì Hương, mà vì chính bản thân.

Tôi lao vào công việc, học thêm kỹ năng, làm thêm giờ, và cầu nguyện mỗi ngày để Chúa dẫn lối. Tôi tham gia tích cực hơn vào các hoạt động giáo xứ, nơi tôi học được rằng giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc hay địa vị, mà ở trái tim biết yêu thương và đức tin vững vàng. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn hy vọng một ngày Hương sẽ nhìn thấy nỗ lực của tôi.

Mười năm trôi qua, tôi đã bước qua tuổi ba mươi. Cuộc sống không dễ dàng. Tôi rời bỏ công việc văn phòng ổn định nhưng nhàm chán ở cơ quan nhà nước để khởi nghiệp. Tôi mở một công ty nhỏ chuyên cung cấp dịch vụ vận tải, nhưng mọi thứ không như mơ. Công ty liên tục gặp khó khăn, nợ nần chồng chất. Cuối cùng, tôi phải bán đi tất cả, trở thành một tài xế lái xe thuê để kiếm sống. Dù vậy, tôi vẫn giữ đức tin, vẫn đến nhà thờ mỗi Chúa Nhật, vẫn cầu xin Chúa ban sức mạnh để vượt qua.

Hương, giờ đã là một phụ nữ thành đạt, vẫn đẹp mặn mà, kiêu sa. Cô làm việc trong một tập đoàn lớn, thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí với tư cách một nữ lãnh đạo trẻ. Tôi ngỡ rằng khoảng cách giữa chúng tôi đã quá xa, nhưng trái tim tôi vẫn không ngừng nhớ về cô. Một lần nữa, tôi hẹn gặp Hương tại quán cà phê quen thuộc, nơi chúng tôi từng trò chuyện thời sinh viên.

“Hương, anh vẫn yêu em,” tôi nói, giọng trầm nhưng chân thành. “Anh đã cố gắng rất nhiều, dù giờ đây anh không có gì ngoài trái tim này.”

Hương nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút bâng quơ. “Em thích một chàng trai có sự nghiệp riêng, một người có thể tự đứng vững.” Lời nói của cô như một vết cắt, nhưng tôi không trách. Tôi hiểu rằng mỗi người có những kỳ vọng riêng. Tôi chỉ mỉm cười, chúc cô hạnh phúc, và rời đi.

Thời gian trôi, tôi bước vào tuổi trung niên. Một buổi chiều mưa se lạnh, tôi lại hẹn Hương tại quán cà phê cũ. Quán giờ đã bạc màu, nhưng vẫn lưu giữ những kỷ niệm xưa. Tôi đặt chìa khóa chiếc Mercedes S600 – chiếc xe tôi lái thuê cho một ông chủ giàu có – lên bàn, phả một làn khói thuốc, cố xua đi những cô đơn còn bỏ ngỏ. Hương bước vào, vẫn nét đẹp kiêu sa ngày nào, nhưng ánh mắt cô dường như sâu lắng hơn.

Cô ngồi xuống, bất ngờ gục vào vai tôi, thủ thỉ: “Anh sẽ cưới em chứ?”

Tôi lặng người. Trái tim tôi vẫn yêu Hương, nhưng lý trí mách bảo rằng tôi không xứng. Tôi chỉ là một tài xế lái thuê, còn cô là lá ngọc cành vàng. Tôi im lặng, không phải vì không yêu, mà vì tôi muốn bảo vệ cô khỏi một cuộc sống có thể không trọn vẹn. Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ra, mỉm cười buồn: “Hương, em xứng đáng với một người tốt hơn anh.”

Sau cuộc gặp ấy, tôi không còn liên lạc với Hương. Tôi trở về với cuộc sống giản đơn, tiếp tục công việc tài xế và tham gia các hoạt động từ thiện ở giáo xứ. Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp cha xứ trong giờ chầu Thánh Thể. Cha nhìn tôi, mỉm cười: “Con đã sống đúng với trái tim của mình, dù con nghĩ mình chẳng có gì. Chúa không đo giá trị con người bằng tiền bạc hay địa vị, mà bằng tình yêu và sự hy sinh.”

Lời cha khiến tôi suy ngẫm. Tôi nhận ra rằng suốt những năm qua, tôi đã chạy theo những kỳ vọng của Hương, của xã hội, mà quên mất rằng tình yêu đích thực không dựa trên vật chất. Trong Công giáo, tình yêu là sự dâng hiến, là sẵn sàng hy sinh vì hạnh phúc của người khác, như Chúa Giêsu đã hy sinh trên thập giá.

Tôi bắt đầu sống khác. Tôi không còn chạy theo những giấc mơ xa vời, mà tìm niềm vui trong những điều nhỏ bé: giúp đỡ một đứa trẻ mồ côi, chia sẻ bữa ăn với người vô gia cư, hay đơn giản là cầu nguyện để cảm tạ Chúa mỗi ngày. Tôi học cách yêu thương mà không cần sở hữu, học cách tha thứ cho chính mình vì những thiếu sót.

Một buổi chiều, tôi nhận được một lá thư từ Hương. Cô kể rằng sau lần gặp cuối, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô nhận ra rằng mình đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào những thứ phù du, quên mất giá trị của tình yêu chân thành. Hương xin lỗi vì đã khiến tôi tổn thương, và nói rằng cô đang học cách sống đơn sơ hơn, gần gũi hơn với đức tin Công giáo mà cô từng lơ là.

Tôi mỉm cười khi đọc lá thư. Tôi không trả lời, nhưng trong lòng thầm cầu nguyện cho Hương. Tôi biết rằng, dù chúng tôi không thể ở bên nhau, cả hai đều đang tìm đường về với Chúa – Đấng đã dạy chúng tôi rằng tình yêu đích thực là sự tự do, là lòng khiêm nhường, và là niềm tin vào kế hoạch của Ngài.

Câu chuyện của tôi và Hương không có cái kết lãng mạn như trong phim, nhưng nó dạy tôi một bài học quý giá: Trong ánh sáng của đức tin Công giáo, giá trị của một con người không nằm ở những gì họ sở hữu, mà ở cách họ yêu thương và sống theo ý Chúa. Tôi, một tài xế lái thuê, vẫn có thể ngẩng cao đầu, vì tôi biết Chúa luôn đồng hành cùng tôi, và tình yêu tôi dành cho Hương, dù không trọn vẹn, đã giúp tôi trở thành một người tốt hơn.

Lm. Anmai, CSsR

 

 

Danh mục:
Tác giả: