Nhảy đến nội dung

Gia đình và tài chính: cách quản lý tài chính hiệu quả và xây dựng thói quen tiết kiệm cho con

GIA ĐÌNH VÀ TÀI CHÍNH: CÁCH QUẢN LÝ TÀI CHÍNH HIỆU QUẢ VÀ XÂY DỰNG THÓI QUEN TIẾT KIỆM CHO CON

Gia đình là tổ ấm, là nơi tình yêu thương được ươm mầm và phát triển. Để tổ ấm ấy thực sự là bến đỗ bình yên, bên cạnh đời sống tinh thần, tình cảm, thì nền tảng vật chất, cụ thể là tài chính, đóng một vai trò vô cùng thiết yếu. Người ta thường né tránh nói về tiền bạc trong gia đình vì sợ nó làm vẩn đục tình cảm, nhưng thực tế, sự thiếu hụt, căng thẳng, hay xung đột về tài chính lại chính là một trong những ngọn lửa âm ỉ dễ làm rạn nứt hạnh phúc nhất. Vì vậy, quản lý tài chính hiệu quả không phải là một lựa chọn, mà là một trách nhiệm quan trọng của các bậc cha mẹ, là một nghệ thuật giữ gìn hạnh phúc. Đó không chỉ là việc làm sao để "cơm áo không đùa với khách thơ", mà còn là nền tảng vững chắc để chu toàn trách nhiệm nuôi dưỡng, giáo dục con cái nên người. Làm chủ đồng tiền, thay vì để đồng tiền làm chủ, là bước đầu tiên để xây dựng một gia đình vững mạnh và bình an.

Trước hết, để quản lý tài chính gia đình hiệu quả, điều kiện tiên quyết chính là sự minh bạch và đồng lòng giữa hai vợ chồng. Tiền bạc không phải là của riêng ai, mà là nguồn lực chung để xây đắp tương lai chung. Mọi sự mập mờ, che giấu về thu nhập hay chi tiêu đều là mầm mống của nghi kỵ và bất hòa. Hai vợ chồng cần ngồi lại với nhau, không phải trong không khí căng thẳng của sự tra hỏi, mà trong tinh thần xây dựng, chia sẻ cởi mở về các nguồn thu, các khoản chi, và những kỳ vọng, lo lắng về tài chính. Khi cả hai cùng nhìn về một hướng, cùng thống nhất một kế hoạch chung, gánh nặng tài chính sẽ được san sẻ và sức mạnh của gia đình sẽ được nhân lên. Sự đồng thuận này là chất keo kết dính, biến hai cá thể riêng lẻ thành một "chúng ta" thực sự trong mọi quyết định, đặc biệt là những quyết định liên quan đến đồng tiền.

Khi đã có sự đồng thuận, bước thực tế tiếp theo là lập ngân sách chi tiêu (budget). Nhiều gia đình sống theo kiểu "nước đến đâu, thuyền trôi đến đó", thu nhập về tay rồi chi tiêu theo cảm hứng, để rồi cuối tháng luôn rơi vào tình trạng "viêm màng túi". Một gia đình không có ngân sách cũng giống như một con thuyền ra khơi mà không có hải đồ hay bánh lái, rất dễ lạc hướng và gặp bão tố. Lập ngân sách thực chất rất đơn giản: đó là việc vạch ra một kế hoạch rõ ràng cho đồng tiền của mình. Hãy bắt đầu bằng việc ghi lại tất cả các khoản thu nhập (từ lương, làm thêm, thu nhập thụ động...) và tất cả các khoản chi tiêu trong vòng một tháng. Việc ghi chép này giúp gia đình "biết mình biết ta", nhìn rõ tiền của mình đang "chảy" về đâu.

Từ bảng ghi chép chi tiêu đó, gia đình sẽ tiến hành phân loại đâu là chi phí cố định, thiết yếu (tiền nhà, điện nước, ăn uống, học phí, đi lại) và đâu là chi phí linh hoạt, không thiết yếu (giải trí, mua sắm quần áo mới, du lịch xa xỉ...). Nguyên tắc vàng là ưu tiên tuyệt đối cho các nhu cầu thiết yếu. Nhiều người ngạc nhiên khi phát hiện ra một phần lớn thu nhập của mình đã bị chi cho những "mong muốn" nhất thời thay vì cho những "nhu cầu" thực sự. Ngân sách chính là công cụ giúp ta điều chỉnh lại sự mất cân đối này, buộc ta phải suy nghĩ kỹ trước mỗi lần "xuống tiền", và giúp ta kiểm soát được dòng chảy của đồng tiền thay vì bị nó cuốn đi. Có thể áp dụng các phương pháp đơn giản như "phương pháp 6 chiếc hũ" hay đơn giản hơn là "phương pháp các phong bì", chia tiền vào các phong bì riêng cho từng hạng mục (ăn uống, đi lại, giải trí...) và chỉ được tiêu trong giới hạn của phong bì đó.

Một phần quan trọng của quản lý tài chính là thái độ đối với nợ. Trong xã hội hiện đại, nợ dường như là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên, cần phân biệt rõ ràng giữa "nợ tốt" và "nợ xấu". Nợ tốt là khoản vay để đầu tư vào những thứ có khả năng sinh lời hoặc tăng giá trị trong tương lai, như vay để học hành nâng cao kiến thức, vay để mua nhà (tài sản), hoặc vay vốn kinh doanh có kế hoạch. Ngược lại, nợ xấu là nợ tiêu dùng, đặc biệt là nợ thẻ tín dụng lãi suất cao, dùng để mua sắm những món đồ tiêu sản (như điện thoại xịn, quần áo hàng hiệu, những chuyến du lịch vượt quá khả năng chi trả). Nợ xấu là một cái bẫy ngọt ngào, một thứ xiềng xích vô hình có thể bóp nghẹt tương lai tài chính của gia đình. Vì vậy, nguyên tắc là phải tuyệt đối tránh xa nợ xấu. Nếu đã lỡ vướng vào, cần lên kế hoạch quyết liệt để trả hết các khoản nợ có lãi suất cao trước tiên.

Song song với việc kiểm soát chi tiêu, việc xây dựng các quỹ tiết kiệm là trụ cột không thể thiếu. Một sai lầm phổ biến là chúng ta thường "tiêu trước, còn lại bao nhiêu mới tiết kiệm". Cách làm này hầu như không bao giờ hiệu quả. Nguyên tắc đúng đắn phải là "Trích lập tiết kiệm trước, chi tiêu sau" (Pay yourself first). Ngay khi nhận được thu nhập, hãy tự động trích ra một tỷ lệ nhất định (ví dụ 10-20%) vào một tài khoản tiết kiệm riêng biệt. Hãy coi khoản tiết kiệm này cũng là một "chi phí bắt buộc" như tiền điện, tiền nước. Sự kỷ luật tự động này sẽ tạo nên một khác biệt khổng lồ về lâu dài. Khoản tiết kiệm này cần được chia thành nhiều mục tiêu khác nhau để tạo động lực.

Trong các quỹ tiết kiệm, quan trọng nhất và phải được ưu tiên hàng đầu chính là "Quỹ dự phòng khẩn cấp". Cuộc sống vốn dĩ vô thường, đầy rẫy những bất trắc không thể lường trước như ốm đau, tai nạn, mất việc, hay hỏng hóc đồ đạc quan trọng. Quỹ dự phòng khẩn cấp, lý tưởng nhất là bằng 3 đến 6 tháng chi phí sinh hoạt thiết yếu của gia đình, chính là chiếc phao cứu sinh, là tấm đệm an toàn. Nó không phải là quỹ để làm giàu, mà là quỹ để mua lấy sự "an tâm". Khi có quỹ này, gia đình sẽ không bị đẩy vào thế bị động, không phải vội vã vay mượn lãi suất cao hay bán tháo tài sản khi biến cố ập đến. Chỉ sau khi đã xây dựng được quỹ khẩn cấp đủ mạnh, chúng ta mới nên nghĩ đến các mục tiêu tiết kiệm dài hạn khác như mua nhà, quỹ học vấn cho con, hay đầu tư sinh lời.

Việc quản lý tài chính hiệu quả không chỉ dừng lại ở việc lo cho hiện tại, mà còn là trách nhiệm chuẩn bị cho tương lai của con cái. Và sự chuẩn bị tốt nhất không chỉ là để lại cho con một khoản tiền, mà là trang bị cho con kiến thức, kỹ năng và thái độ đúng đắn về tiền bạc. Đây chính là phần thứ hai, cũng là phần quan trọng nhất trong trách nhiệm của cha mẹ: xây dựng thói quen tiết kiệm và tư duy tài chính lành mạnh cho con. Giáo dục con về tiền bạc không phải là dạy con trở nên keo kiệt hay thực dụng, mà là dạy con về giá trị của sức lao động, về lòng biết ơn, về sự kỷ luật, và về khả năng đưa ra những lựa chọn khôn ngoan. Đây là một phần thiết yếu của giáo dục nhân bản.

Nhiều bậc cha mẹ Á Đông ngại nói về tiền với con cái, cho rằng đó là chuyện của người lớn. Đây là một quan niệm sai lầm. Trẻ em tiếp xúc với tiền bạc và các giao dịch mua bán từ rất sớm, qua quảng cáo, qua việc nhìn thấy cha mẹ chi tiêu. Nếu chúng ta không chủ động dạy con, thì xã hội và chủ nghĩa tiêu dùng sẽ dạy con theo cách của nó. Việc dạy con về tiền nên bắt đầu từ khi con còn rất nhỏ, ngay khi con bắt đầu biết đòi hỏi. Chúng ta có thể bắt đầu bằng những khái niệm đơn giản nhất, như tiền dùng để làm gì, và tiền không phải tự nhiên mà có, đó là kết quả từ sức lao động của cha mẹ.

Trong việc giáo dục con về tài chính, cha mẹ chính là tấm gương phản chiếu rõ nét nhất. Con trẻ không làm theo những gì cha mẹ nói, chúng làm theo những gì cha mẹ làm. Nếu cha mẹ nói con phải tiết kiệm, nhưng bản thân lại thường xuyên mua sắm hoang phí, thay điện thoại liên tục theo mốt, thì mọi lời giáo huấn đều trở nên vô nghĩa. Ngược lại, khi con cái thấy cha mẹ mình cân nhắc kỹ trước mỗi khoản chi, thấy cha mẹ lập kế hoạch ngân sách, thấy cha mẹ từ chối những thú vui xa xỉ không cần thiết để ưu tiên cho mục tiêu lớn hơn, chúng sẽ học được bài học về sự kỷ luật và tầm nhìn xa một cách tự nhiên nhất. Sự gương mẫu trong thói quen chi tiêu và tiết kiệm của cha mẹ chính là bài giảng tài chính sống động và hiệu quả nhất.

Để bắt đầu dạy con tiết kiệm một cách thực tế, việc cho con một con heo đất (lợn nhựa) từ khi còn bé là một khởi đầu tuyệt vời. Đó là bài học đầu tiên về việc "tích tiểu thành đại". Khi con lớn hơn một chút, khoảng 6-7 tuổi, cha mẹ có thể bắt đầu cho con một khoản "tiền tiêu vặt" (allowance) định kỳ. Việc này không phải là để con tiêu xài thoải mái, mà là một công cụ giáo dục. Khoản tiền này nên được ấn định (hàng tuần hoặc hàng tháng) và không phụ thuộc vào hành vi tốt hay xấu (như một phần thưởng), mà nên được xem là công cụ để con học cách quản lý. Cha mẹ cần thỏa thuận rõ ràng với con khoản tiền này dùng để chi trả cho những gì (ví dụ: đồ ăn vặt ở trường, đồ chơi nhỏ, sách truyện con thích). Khi con dùng hết tiền trước kỳ hạn, cha mẹ phải kiên quyết không "trợ cấp" thêm, để con học được hậu quả tự nhiên của việc chi tiêu không kế hoạch.

Một phương pháp thực hành rất hiệu quả được nhiều chuyên gia khuyến khích là "Phương pháp Ba chiếc hũ" (hoặc Ba phong bì). Khi con nhận được tiền tiêu vặt, hoặc tiền mừng tuổi, hãy hướng dẫn con chia số tiền đó vào ba hũ riêng biệt: Hũ Tiết Kiệm (Saving), Hũ Tiêu Dùng (Spending), và Hũ Chia Sẻ (Sharing/Giving). Hũ Tiêu Dùng là khoản con được phép tự do sử dụng cho những mong muốn nhỏ nhặt. Hũ Tiết Kiệm là khoản để dành cho những mục tiêu lớn hơn, dài hạn hơn (ví dụ: mua một món đồ chơi đắt tiền, một chiếc xe đạp). Hũ Chia Sẻ là để dạy con về lòng quảng đại, dùng để giúp đỡ người khác, làm từ thiện, hoặc mua quà cho người thân. Phương pháp này dạy con một cách cân bằng: tiền không chỉ để tiêu xài, mà còn để tiết kiệm cho tương lai và để san sẻ yêu thương.

Một trong những bài học cốt lõi nhất là giúp con phân biệt được giữa "nhu cầu" (needs) và "mong muốn" (wants). Nhu cầu là những thứ thiết yếu cho cuộc sống (thức ăn, nước uống, quần áo đủ ấm, sách vở đi học). Mong muốn là tất cả những thứ còn lại (kẹo bánh, đồ chơi mới, quần áo đẹp theo mốt...). Trong các chuyến đi mua sắm cùng con, cha mẹ có thể biến đây thành cơ hội giáo dục. Khi con đòi mua một món đồ, thay vì lập tức đồng ý hoặc gắt gỏng từ chối, hãy đặt câu hỏi: "Đây là thứ con cần, hay là thứ con muốn?". Nếu đó là "mong muốn", hãy khuyến khích con dùng tiền từ "Hũ Tiêu Dùng" của mình, hoặc nếu món đồ đó lớn, hãy hướng dẫn con lên kế hoạch tiết kiệm từ "Hũ Tiết Kiệm" để có được nó.

Quá trình này dạy con về "sự trì hoãn thỏa mãn" (delayed gratification) – một kỹ năng sống còn để thành công trong tương lai. Khi một đứa trẻ phải kiên nhẫn bỏ ống heo từng đồng một trong nhiều tuần, nhiều tháng để mua được món đồ mình ao ước, nó sẽ trân trọng món đồ đó hơn rất nhiều so với việc được cha mẹ mua cho ngay lập tức. Quan trọng hơn, nó học được rằng nỗ lực và sự kiên nhẫn sẽ mang lại kết quả. Bài học này quý giá hơn bất kỳ món đồ chơi nào. Cha mẹ cũng nên cho con cơ hội được "thất bại" trong quản lý tiền. Nếu con lỡ tiêu hết tiền vào những thứ vô bổ và sau đó hối tiếc, đừng vội mắng mỏ hay bù đắp, hãy để con trải nghiệm cảm giác "rỗng túi" và rút ra bài học cho lần sau.

Khi con bước vào tuổi thiếu niên, cha mẹ có thể nâng cao bài học tài chính bằng cách cho con tham gia vào một số quyết định tài chính nhỏ của gia đình. Ví dụ, khi lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ hè, hãy cho con cùng tham gia lập ngân sách (tiền đi lại, tiền ăn ở, tiền vui chơi). Hoặc khi đi siêu thị, hãy giao cho con một ngân sách nhất định và thử thách con mua đủ thực phẩm cần thiết trong giới hạn đó, dạy con cách so sánh giá cả. Cha mẹ cũng nên bắt đầu nói chuyện với con về giá trị của sức lao động, khuyến khích con làm những việc vặt trong nhà (ngoài những việc thuộc trách nhiệm cơ bản) hoặc tìm việc làm thêm (khi đủ tuổi) để kiếm thêm thu nhập và hiểu được rằng tiền bạc không dễ dàng kiếm được.

Tóm lại, tài chính gia đình không phải là một chủ đề khô khan, lạnh lùng, mà là một biểu hiện cụ thể của tình yêu, trách nhiệm và sự quan phòng. Quản lý tài chính hiệu quả là nghệ thuật giữ cho con thuyền gia đình vững vàng trước sóng gió, để mọi thành viên đều cảm thấy an tâm. Và việc dạy con về tiền bạc từ sớm chính là trao cho con chiếc la bàn và kỹ năng đi biển. Gia sản lớn nhất mà cha mẹ để lại cho con cái không phải là tiền bạc, mà là sự khôn ngoan, tính kỷ luật, và khả năng tự lập. Khi chúng ta dạy con biết quý trọng đồng tiền, biết cách tiết kiệm cho tương lai, và biết cách chia sẻ với người khác, là chúng ta đang gieo mầm cho một cuộc đời trưởng thành, có trách nhiệm và thực sự hạnh phúc. Đó chính là sự đầu tư mang lại lợi nhuận bền vững nhất cho tương lai của con và cho sự bình an của cả gia đình.

Lm. Anmai, CSsR.

Tác giả: