Nhảy đến nội dung

Giáng Sinh trong ý nghĩa Mùa Vọng

Giáng Sinh trong ý nghĩa Mùa Vọng

 

Mùa Vọng thắp nến chờ trông,
Nhân gian thức giấc giữa đông lạnh lùng.
Thông xanh nghiêng bóng mái chung,
Đỏ hoa trạng thắm, đèn lung linh trời.

 

Người lo sắm sửa cho đời,
Trẻ thơ viết mộng giữa lời hát vang.
Giáng Sinh chưa đến mơ màng,
Mà tim đã gõ nhịp an bình sâu xa.

 

Mùa Vọng không chỉ là hoa,
Không chỉ mua sắm, đèn quà bốn bên,
Mà là tỉnh thức trong đêm,
Ăn năn, cầu nguyện, luyện tim mềm hiền.

 

“Adventus” – Chúa đang lên,
Là Đấng gõ cửa ưu phiền nhân sinh,
Không ồn ào, chẳng lung linh,
Mà qua thập giá, mà thành hài nhi.

 

Tuần đầu thắp nến Hy Vọng,
Tin lời Thiên Chúa thủy chung chẳng dời,
Dẫu cho bão táp đầy vơi,
Ngài là cứu độ, là nơi quay về.

 

Tuần sau Bình An đề huề,
Không như thế sự ê chề đổi trao,
Mẹ vô nhiễm giữa trần lao,
Dẫn ta về với nguồn sâu dịu hiền.

 

Tuần ba Vui Mừng sáng lên,
Nến hồng bừng cháy giữa miền u tối,
Mục đồng nghe tiếng thiên khôi,
Mà tim vụn vỡ niềm vui vỡ òa.

 

Tuần tư Tình Yêu nở hoa,
Chuẩn bị cho Đấng sinh ra giữa đời,
Hang nghèo, máng cỏ đơn côi,
Mà ôm trọn cả đất trời nhân gian.

 

Ngọn nến tiên báo miên man,
Ngọn hai hành trình gian nan Mẹ hiền,
Ngọn ba mục tử vui lên,
Ngọn tư thiên sứ hát triền bình an.

 

Vinh danh Chúa cả thiên nhan,
Bình an dưới thế cho người thiện tâm.
Giáng Sinh không chỉ trăm năm,
Mà là Đức Kitô âm thầm sinh ta.

 

Sinh trong hồn kẻ xót xa,
Sinh nơi tăm tối, sinh qua đức tin,
Ai biết cúi xuống lặng nhìn,
Sẽ gặp Thiên Chúa trong hình trẻ thơ

.

Kiêu căng khép cửa thờ ơ,
Khiêm nhu thấp xuống gặp bờ hiển linh,
Cúi đầu chẳng phải là khinh,
Mà là chạm tới uy linh nhiệm mầu.

 

Mùa Vọng không chỉ đếm ngày,
Mà là luyện lại tim gầy yêu thương,
Để khi Hài Nhi lên đường,
Chính là Ngài bước giữa phương hồn mình.

 

Giáng Sinh không ở máng xinh,
Không ở gói quà lung linh ngoài đời,
Mà trong giây phút mỗi người,
Nhận ra Thiên Chúa ở nơi tim mình.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

==

Con đường mang tên Giêsu

 

Đường đời muôn ngả ngược xuôi,
Bàn chân lữ thứ mồ hôi bụi mù.
Có khi chẳng biết đi đâu,
Chỉ mang khắc khoải nỗi sầu trong tim.

 

Có con đường chẳng lặng im,
Dẫn qua đau khổ, dẫn tìm thiên ân.
Không hứa mật ngọt, dễ gần,
Nhưng đưa nhân thế về gần Trời cao.

 

Bao người tìm kiếm lao đao,
Tìm trong ánh mắt, tìm vào cánh tay.
Gặp rồi lại mất đó đây,
Còn sâu hơn cả chia tay là chờ.

 

Có khi chờ đến dại khờ,
Chờ một người đến… mà mơ chẳng thành.
Nhưng ai đã dám lặng thinh,
Chờ riêng Thiên Chúa bước vào đời ta?

 

Người ta tìm nhau dễ xa,
Tìm Ngài — chẳng mất, chỉ là đến mau.
Tìm Ngài giữa những bể dâu,
Thấy lòng thôi hết khổ đau dập dềnh.

 

Con đường thế tục mong manh,
Đưa ta đến chỗ ta thành kẻ dư.
Con đường cứu độ thiên thu,
Đưa ta đến chỗ Ta – Ngài – giao hoà.

 

Gioan xưa giữa sơn hà,
Gọi mời sửa lối tâm ta thẳng đường:
“Dọn đường cho Chúa yêu thương,
Cho lòng sạch rác, cho hồn sáng trong.”

 

Đường con còn lắm bão giông,
Tham lam, hệ luỵ, đục trong lẫn lờ.
Nhưng không có Chúa ơ hờ,
Đời con hoang vắng bơ vơ giữa đời.

 

Con thôi chờ đợi con người,
Thôi mong một bóng thay Ngài ngủ yên.
Con xin chọn Chúa làm miền,
Làm nơi nương náu bình yên suốt đời

.

Đôi khi con muốn chỉ Ngài,
Và con giữa những u hoài nhân gian.
Để con trút hết lo toan,
Để con nghỉ giữa tay bàn Thiên Chúa.

 

Lạy Ngài, con chỉ là xưa,
Là tội nhân giữa gió mưa phận hèn.
Niềm tin con mỏng như sương,
Xin cho con dám vững bền tin yêu.

 

Chỉ cần tin Chúa yêu nhiều,
Là con đã chạm thiên triều phúc ân.
Chỉ cần biết Chúa ở gần,
Là con đã đủ muôn phần bình an.

 

Khổ đau xin gửi lòng đất,
Cho nở phù dung trắng ngát đợi Ngài.
Giữa tim con có lối dài,
Một con đường nhỏ mang hoài Thánh Danh:

Giêsu.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)


 

 

Danh mục:
Tác giả: