Giày dép cũng có số - Ruồi bu và khóc mướn
- T4, 04/12/2024 - 07:32
- Lm Anmai, CSsR
GIÀY DÉP CŨNG CÓ SỐ !
Dép cũng có số và con người mang nó cũng có số ! Có người mang đôi giày (dép) vài triệu nhưng lỗi mode là có thể vất đi ngay. Chỉ cần không ưng ý là dù mới mua họ cũng cho người khác ngay mà không hề nuối tiếc dù phải bỏ ra số tiền quá lớn. Thế nhưng rồi lại có người lại cứ phải mang đôi dép tội nghiệp dù nó đã sờn, đã rách.
Cơm trưa ngày tĩnh tâm. Nhìn xuống gầm bàn thấy đôi dép thật tội nghiệp !
Từ xưa nghe nói và thấy cái chuyện người ta vá ruột xe chứ chưa thấy vá dép. Không tin vào mắt mình. Dán con mắt kỹ một chút thì thấy : Ồ ! Dép vá thật ! Dép cũ rách có cột kẽm thì có ! Hồi nhỏ, nhà nghèo nên tôi từng đi dép ... cột kẽm. Nhìn thấy đôi dép thấy là lạ và chạnh lòng.
Cơm xong, rủ chủ nhân đôi dép đi mua. Trên xe hỏi chủ nhân có biết ama chở đi đâu không thì chủ nhân nói ama chở đi dạo phố. Nghe thế mới nói : “Trời nắng chang chang này mà dạo gì ông ơi !”.
Một lát sau đến tiệm dép. Chỉ vào đống dép đang trưng bày và rồi nói với chủ nhân đôi dép vá là muốn lấy đôi nào tùy thích. Lát sau đã có đôi ưng ý.
Mua đôi dép mới cho chủ nhân đôi dép cũ và chỉ xin có 1 điều : Giữ đôi dép vá làm kỷ niệm.
Lòng cũng đâu yên. Nghèo và hoàn cảnh nên mới đi dép vá chứ ! Thế là kéo vào kho và cho 1 bao gạo về ăn cho đỡ đói. Giữa trưa nắng cháy da mồi mà khi nhận bao gạo, lòng này vui lắm ! Nhìn anh ta cười mà lòng mình cũng vui lây ! Cho đi nó sướng gì đâu đó ! Nhưng cũng có phải của mình đâu. Mình cũng chỉ là người trung chuyển thôi mà.
Hồi nhỏ, gia đình cũng khổ nhưng cũng chưa đến mức như thế này. Ngày nay, khi xã hội phát triển như thế mà còn có những hoàn cảnh như thế âu cũng là điều đau đớn.
Dép nó cũng có số phận của nó như con người (mà người ta hay nói : Dép còn có số). Đúng như vậy. Nếu như đôi dép cũ kia rơi vào tay người khác thì chắc có lẽ cũng chả phải mang trên mình 5 mảnh vá như vậy.
Nhìn lại đôi dép mình đang mang cũng na ná như đôi dép mình mới đi sắm cho chủ nhân đôi dép cũ thôi. Và, nó cũng là đôi dép. Xem chừng ra êm chân và nhẹ lắm. Rồi lòng nghĩ đến những đôi dép hiệu, những đôi dép đắt tiền ở chỗ nọ chỗ kia.
Tánh kỳ ! Suy nghĩ chi cho nó nặng đầu. Bác sĩ báo là đang bị triệu chứng teo não rồi mà ! Có hỏi bác sĩ là giờ bớt suy nghĩ sẽ không teo phải không bác thì bác nói bệnh thì chịu chứ không có cách nào hơn đâu Cha ! Thôi thì đành chịu ! Không suy nghĩ làm sao khi thấy những cảnh nghèo nơi đang sống.
Thật thế ! Trị giá đôi dép mới mua đâu đáng là gì đâu ! Thế nhưng vì hoàn cảnh để rồi cứ tận dụng đôi dép kia bằng cách vá !
Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra là vậy. Có những nơi vinh hoa phú quý giàu sang nhưng có những nơi nghèo như vậy. Khi nghĩ đến phận người. Giàu cũng như nghèo rồi cuối cùng chết cũng như nhau thôi mà. Được một cái thì người nghèo ở đây họ bình an lắm và chưa thấy ai than vãn về cái phận nghèo của họ. Họ đơn giản lắm! Có gì ăn đó và có sao sống vậy, qua ngày rồi cũng xong.
Hôm nọ, khi gửi hình ảnh áo quan nhập về chia sẻ với những phận nghèo. Một số người đùa : “Cha cho con 1 cái nha Cha”. Ờ thì đùa ! Cứ ở đây đi ! 2 cái Cha cũng cho được đó mà !
Tôi muốn trải những dòng chia sẻ này để gửi đến những người đang no đủ. Có khi no đủ quá nhưng vẫn cảm nhận mình thiếu thốn và càm ràm. Cứ thử đến với người nghèo một cách thật sự sẽ cảm nhận được phận người của họ.
Được ở với nơi mà có đôi dép vá và những chủ nhân nghèo thấy thương lắm ! Nhờ như thế mới cảm và đồng thân đồng phận với người nghèo. Và khi đó, mình lại thấy mình hạnh phúc hơn nhiều người lắm. Có như thế chả bao giờ mình dám ta thán một lời nào. Đơn giản là mình không phải mang dép vá. Đơn giản là mình không phải vất vả như những người vất vả kiếp phù sinh nơi vùng này.
Lm. Anmai, CSsR
***'************
RÙÔI BU VÀ KHÓC MƯỚN
Ở đời, ngày mỗi ngày vẫn xảy ra biết bao nhiêu chuyện cũng như biết bao nhiêu sự kiện và biến cố. Thế nhưng rồi, nhiều lần nhiều lúc con người lại không biết biện phân, không biết nhận định đâu là chuyện dính đến đời của mình hay không. Thường thấy chuyện gì xảy ra là bắt đầu bàn tán xôn xao và thậm chí còn kết án.
Thế nhưng kỳ thực cuộc đời của mội chúng ta nó lạ lắm ! Chuyện đời ta ta còn lo chưa xong nhưng ta hay lo chuyện thiên hạ. Trong dân gian, người ta hay nói đó là những câu chuyện ruồi bu ! Người viết thì thêm vào là chuyện khóc mướn.
Ngày hôm nay, nhất là thế giới phẳng cùng với mạng xã hội phát triển, ta lại thấy con người có quá nhiều thông tin. Nếu không khéo ta ôm hết đống thông tin đó vào trong nhà chúng ta. Chưa hết, ta còn chia sẻ cho người khác dẫu rằng người khác không hề thích và không hề muốn chút nào. Ta làm cho họ khó chịu mà ta không biết.
Thực tế, câu chuyện đời xảy ra có chuyện này chuyện kia mà tôi cũng xin nói thẳng về câu chuyện cha con nhà kia mới bị bắt giữ. Tôi thấy có người viết bài, có người viết thế này thế nọ về họ. Tôi đọc và tôi cười. Đơn giản là vì cả đời tôi tôi cũng chả gặp họ và họ cũng chả giúp cho tôi cái gì cũng như chả cho tôi cái gì. Và, họ cũng chả xin tôi cái gì cả. Có nghĩa rằng thì là đời tôi và đời họ chả bao giờ gặp mặt nhau. Họ làm điều gì thì họ phải lãnh nhận chứ họ có dính dáng gì đến đời tôi đâu mà tôi bình luận.
Chả phải câu chuyện cha con nhà kia bị bắt giữ. Còn nhiều chuyện khác nữa. Người này người kia gửi cho tôi và thậm chí có người khuyến khích tôi : “Cha ! Cha biết bài chửi cha kia đi Cha !” ... “Cha ! Cha viết bài nói về hội đoàn đi Cha. Hội đoàn con lộn xộn lắm Cha !” ... Và nhiều lời nhắn nhủ khác nữa.
Tiếc thay Cha vẫn là Cha và Cha có lập trường sống của Cha.
Là linh mục. Không thể nào mình làm tay sai hay viết theo yêu cầu của người khác hay viết thuê được. Ai muốn làm gì là quyền tự do của họ.
Hiện tại và thật sự điều tôi bận tâm chính là cuộc sống hàng ngày của tôi với tất cả những bổn phận và trách nhiệm là tu của mình. Vấn đề lớn đó là mình sống đời tu sao cho trọn hảo nhất có thể để ngày nhắm mắt xuôi tay mình được ơn cứu độ.
Cuộc đời này, chả phải giàu hay nghèo, sang hay hèn mà là ơn cứu độ. Có khi mình loay hoay nhiều chuyện quá để rồi mình quên mất chuyện cần tìm đó là ơn cứu độ.
Bản thân mỗi người và mỗi gia đình đều có hoàn cảnh sống khác nhau. Có những gia đình hay những cá nhân đau khổ lắm ! Thế nhưng họ quên đi cái đau khổ, cái vất vả lo toan của họ mà họ lại đi lo toan vất vả của người khác. Thế thế, tôi gọi là khóc mướn.
Ngày còn nhỏ, tôi vẫn nhớ như in cái chuyện khóc mướn.
Bà nội tôi mất. Vì gia đình muốn thể hiện “chữ hiếu” nên bày ra cái chuyện khóc mướn. Trong đám tang, người nhà nhắc người khóc mướn : Khóc nữa đi ! Khóc to đi !
Nghe thấy cũng hay ! Hóa ra là những người khóc mướn là những người được mướn để khóc. Người chết chả dính dáng gì đến đời của họ cả. Nhiệm vụ của họ là đi khóc mướn để ... có tiền. Xem chừng ra những người đó khóc mướn còn có tiền. Cuộc sống bi hài là có nhiều người khóc mướn nhưng chả bao giờ có thù lao.
Ngày mỗi ngày, biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Ta cần biết và ta cần quan tâm chuyện gì ảnh hưởng đến đời của ta và ta đừng bận tâm ba cái chuyện gọi là chó cán xe – xe cán chó. Có ngày nào mà không có chuyện đó đâu. Thế nhưng những chuyện đó có ảnh hưởng đến đời ta hay không ?
Tôi vẫn thương chia sẻ với những người thân cận là tôi sống theo kiểu “ăn cây nào rào cây đó” nghĩa là tôi đang sống ở đâu và sống với ai để tôi lo chuyện của tôi. Nhiều khi chuyện của mình mình còn lo chưa xong mà mình thường hay có thói quen lo chuyện người khác, lo chuyện rùi bu và khóc mướn.
Những chuyện liên quan đến đời người Kitô hữu tưởng nghĩ đó là những câu chuyện liên quan đến đời sống đức tin và những quy tắc phụng vụ trong sinh hoạt phụng vụ. Ta cần lên tiếng về những chuyện làm ảnh hưởng đến đời sống đức tin cũng như làm không đúng phụng vụ vì những chuyện đó ảnh hưởng đến ta. Còn ba cái chuyện xe cán chó hay chó cán xe tưởng nghĩ chả dính gì đến đời ta.
Khi tham gia mạng xã hội cũng như đọc tin tức từ đầu làng đến cuối phố. Mỗi chúng ta hãy rất thận trọng và bình tĩnh để phân định đâu là đúng đâu là sai ? Đâu là ảnh hưởng đến đời của mình và nhất là có ảnh hưởng đến ơn cứu độ của mình.
Chúng ta cẩn thận ! Đừng ôm rơm nặng bụng ! Đừng để tâm những chuyện không dính dáng gì đến đời ta cũng như không ảnh hưởng đến ơn cứu độ của ta.
Lm. Anmai, CSsR