Nhảy đến nội dung

Hạnh phúc là trân trọng những gì bạn đang có

HẠNH PHÚC LÀ TRÂN TRỌNG NHỮNG GÌ BẠN ĐANG CÓ

Trong hành trình mưu cầu ý nghĩa cuộc đời, con người thường mắc phải một nghịch lý sâu sắc: Chúng ta dành cả đời để theo đuổi những thứ mình chưa có, mà lại lãng quên và coi thường những tài sản vô giá mình đã được ban tặng. Đây là một thực tế trớ trêu, bởi lẽ, giá trị của một vật phẩm không nằm ở bản thân nó, mà nằm ở khao khát của người thiếu vắng. Đôi lúc, cái bị bỏ đi, cái bị xem là thừa thãi của người này, lại chính là một ao ước, một ước mơ cháy bỏng, một niềm hy vọng mãnh liệt mà người khác mong mỏi có được. Sự khác biệt giữa sở hữu và khao khát này chính là điểm khởi đầu cho hành trình tìm kiếm và định nghĩa lại hạnh phúc đích thực.

Mầm mống của sự bất mãn và khổ đau thường nảy sinh từ thói quen so sánh cố hữu trong tâm hồn nhân loại. Con người vốn dĩ là sinh vật xã hội, luôn nhìn ra bên ngoài để đo lường giá trị và vị thế của bản thân. Chúng ta dễ dàng nhìn thấy sự lấp lánh, niềm vui và những thành tựu rực rỡ nơi người khác, nhưng lại vô tình hay cố ý bỏ quên kho báu quý giá đang ẩn chứa ngay trong chính mình. Làn sóng thông tin và sự phô bày cuộc sống hoàn hảo trên mạng xã hội càng làm trầm trọng thêm căn bệnh ghen tị và bất mãn. Chúng ta ngưỡng mộ chiếc xe, căn nhà, hay chuyến du lịch của người khác, và ngay lập tức cảm thấy thiếu thốn, cảm thấy cuộc đời mình chưa trọn vẹn. Chính sự so sánh khập khiễng này đã đặt chúng ta vào vòng luẩn quẩn của việc truy đuổi không ngừng, khiến hạnh phúc đích thực trở nên xa vời.

Nhưng bạn à, cuộc đời vốn dĩ không chờ đợi một ai. Sinh mệnh con người thì quá ngắn ngủi, một thoáng chốc đã qua đi như cơn gió thoảng, và thời gian một khi đã trôi qua sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại. Khi tuổi già kéo đến, mang theo những nếp nhăn của trải nghiệm và sự sáng suốt của năm tháng, ta nhận ra sự thật rõ ràng và đau xót nhất: mỗi ngày trôi qua là một mất mát không thể bù đắp, là một viên ngọc quý đã vĩnh viễn nằm lại trong quá khứ. Chính sự hữu hạn này phải là một động lực mạnh mẽ, thôi thúc chúng ta phải sống một cách trọn vẹn và ý nghĩa nhất. Đừng để tuổi trẻ trôi qua trong sự tiếc nuối những điều chưa đạt được, hay trong sự ghen tị với những gì người khác đang có. Ngay từ bây giờ, từ giây phút này, hãy ý thức về giá trị của hiện tại, hãy sống vui vẻ mỗi ngày, để mỗi hơi thở, mỗi trải nghiệm đều trở nên ý nghĩa, để khi ngoảnh lại ta không phải hối tiếc vì đã đánh rơi quá nhiều khoảnh khắc tươi đẹp.

Để sống vui vẻ và trọn vẹn trong khoảnh khắc hiện tại, con người cần phải xây dựng một hệ thống giá trị nội tại vững chắc, nơi mà tài sản lớn nhất không phải là vật chất, mà là tinh thần. Trong cuộc đời, có những thứ ta có thể chấp nhận sự thiếu sót hay không hoàn hảo, nhưng có bốn thứ không bao giờ được phép buông lơi, bởi chúng là trụ cột của một đời sống hạnh phúc và bình an. Thứ nhất, cái gì cũng có thể không tốt, nhưng tâm trạng thì không thể không tốt. Tâm trạng là lăng kính mà qua đó ta nhìn nhận thế giới; một tâm hồn tươi sáng sẽ biến cỏ dại thành hoa, còn một tâm hồn u ám sẽ biến hoa thành gánh nặng. Việc lựa chọn thái độ sống tích cực là một quyền năng mà không ai có thể tước đoạt.

Thứ hai, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng tự tin thì không thể thiếu. Tự tin là chiếc neo giữ chúng ta vững vàng trước sóng gió cuộc đời. Nó không phải là sự tự mãn, mà là niềm tin vào giá trị và khả năng của bản thân, là ý chí để đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Một người tự tin không cần so sánh mình với bất kỳ ai, bởi họ hiểu rằng hành trình của mỗi cá nhân là độc nhất. Thứ ba, cái gì cũng có thể không cần, nhưng vui vẻ thì bắt buộc phải cần. Vui vẻ là liều thuốc bổ cho tâm hồn, là nguồn năng lượng tái tạo không bao giờ cạn. Nó là khả năng tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị nhất, từ ánh nắng buổi sớm mai, bữa cơm gia đình, đến một câu chuyện đùa vui. Niềm vui là sự tôn vinh cuộc sống mà tạo hóa đã ban tặng.

Và cuối cùng, điều thứ tư, cái gì cũng có thể quên, nhưng việc rèn luyện sức khỏe không được phép quên. Sức khỏe là nền tảng của mọi thứ. Không có sức khỏe, mọi niềm vui, mọi sự tự tin, và mọi trạng thái tâm lý tốt đều trở nên vô nghĩa. Rèn luyện sức khỏe không chỉ là tập luyện thể chất, mà còn là chăm sóc tinh thần, là đối xử tử tế với thân thể mà chúng ta đang nương nhờ. Bốn trụ cột này—tâm trạng, tự tin, vui vẻ, và sức khỏe—chính là tài sản nội tại vĩ đại nhất mà chúng ta cần trân trọng và bảo vệ hơn bất cứ tài sản vật chất nào.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng; những tổn thương, mất mát và nỗi buồn là một phần tất yếu của kiếp nhân sinh. Dù bị tổn thương đến mức nào, dù đứng trước những mất mát to lớn ra sao, bạn vẫn phải tiếp tục sống. Bởi lẽ, sống là một đặc ân quý giá và hiếm hoi. Hãy nghĩ về món quà tuyệt vời mà bạn đang có: Bạn vẫn được sống, được hít thở không khí trong lành, được tư duy và cảm nhận, được tận hưởng vẻ đẹp của thế giới này, và được tự do theo đuổi những gì bạn yêu thích, dù đó là một đam mê nhỏ bé hay một lý tưởng vĩ đại. Đôi khi, có những nỗi buồn lớn lao trên đường đời, nhưng xin đừng quên rằng vẫn còn rất nhiều niềm vui nhỏ bé, những tia sáng hy vọng đang chờ đợi ta tìm thấy.

Sự tổn thương không phải là điểm dừng, mà là một dấu phẩy trong câu chuyện cuộc đời. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi cơ thể và tâm hồn đang rầy xước, đang đau đớn, vì chúng ta không bao giờ biết được điều gì đang đợi chờ mình ở chương tiếp theo. Phía trước có thể là một cơ hội mới, một bài học quý giá, hay một mối quan hệ hàn gắn. Việc dừng lại vì sợ hãi nỗi đau chỉ khiến chúng ta đánh mất đi tiềm năng của tương lai. Trân trọng cuộc sống, ngay cả khi nó không hoàn hảo, là biểu hiện cao nhất của lòng can đảm. Khi ta chấp nhận những vết thương như một phần của sự trưởng thành, ta mới thực sự giải thoát bản thân khỏi xiềng xích của sự nuối tiếc và giận hờn.

Tóm lại, triết lý sống tối thượng và đơn giản nhất chính là sự biết ơn đối với hiện tại. Hạnh phúc không phải là có tất cả những gì bạn muốn—một định nghĩa xa hoa và vô tận—mà là trân trọng, chấp nhận, và tận hưởng một cách sâu sắc những gì bạn đang có. Khi bạn ngừng so sánh và hướng vào bên trong, khi bạn nhận ra giá trị của mỗi ngày đang trôi qua, khi bạn giữ vững bốn trụ cột của đời sống nội tại, và khi bạn chấp nhận nỗi đau như một chất xúc tác để tiến lên, bạn sẽ thấy rằng hạnh phúc không phải là đích đến, mà là một hành trình được dệt nên từ những điều bình dị, những tài sản vô hình mà bấy lâu nay bạn đã bỏ quên. Hạnh phúc là cảm nhận được hơi thở, là cảm ơn bữa ăn, là mỉm cười với chính mình trong gương. Nó luôn ở đây, chờ đợi bạn nhận ra.

Lm. Anmai, CSsR.

Tác giả: