Nhảy đến nội dung

Hành trình đánh thức nội tâm trong Mùa Vọng - Khi ánh sáng nài xin được vào

Thứ năm tuần 1 mùa vọng

BÀI GIẢNG: “Bước vào – hành trình đánh thức nội tâm trong Mùa Vọng”

(Dựa trên Is 26,1-6; Tv 117; Mt 7,21.24-27)

Anh chị em thân mến,

Mùa Vọng luôn bắt đầu bằng một lời mời gọi nhẹ nhàng mà mạnh mẽ: hãy bước vào. Không chỉ bước vào phụng vụ, không chỉ bước vào các thực hành đạo đức, mà quan trọng hơn cả, bước vào chính nội tâm mình, để khám phá những gì còn ngổn ngang, những gì đang khép kín, những gì đang khao khát một sự chạm đến của Thiên Chúa.

1. Thành trì trung nghĩa – nơi linh hồn được mời để bước vào

Ngôn sứ Isaia hôm nay đưa ta đến một thành thánh với tường lũy kiên cố. Nhưng thành ấy không phải được xây bằng đá, mà được dựng bằng lòng trung tín của những ai dám sống sự thật.

Anh chị em thân mến,

Mỗi người đều mang trong mình một “thành trì nội tâm”, được xây bằng ký ức, tổn thương, hy vọng và cả những nỗi sợ. Đôi khi, thành trì ấy đóng kín vì chúng ta ngại đối diện với chính mình. Chúng ta dựng lên các cơ chế phòng vệ để tránh chạm vào vết thương, tránh nghe tiếng Chúa mời gọi, tránh nhìn thấy những chỗ chưa trưởng thành trong tâm hồn.

Nhưng Isaia khích lệ ta:

“Hãy mở cửa, cho dân tộc trọn niềm trung nghĩa bước vào.”

Để bước vào thành của Chúa, trước hết ta phải bước ra khỏi những ảo tưởng về chính mình, khỏi sự tự mãn, khỏi lớp mặt nạ mà ta đeo vì sợ bị tổn thương.

Chính trong sự trần trụi khiêm hạ ấy, ta mới có thể nghe Thánh Vịnh hôm nay cất tiếng:

“Nguyện xin Chúa tuôn đổ phúc lành cho người tiến vào đây nhân danh Chúa.”

Ai đến nhân danh Chúa, tức là không nhân danh cái tôi, mới được mở cửa. Ai đến bằng đôi tay trống rỗng, không bám víu vào công trạng, mới có thể bước vào ân sủng.

2. Không chỉ nói “Lạy Chúa” nhưng sống theo ý Chúa

Tin Mừng Matthêu hôm nay đưa chúng ta đến điểm cốt lõi của đời sống Kitô hữu:

“Không phải ai thưa: Lạy Chúa, Lạy Chúa, là được vào Nước Trời; nhưng ai thi hành ý muốn của Cha Thầy.”

Ở đây, Đức Giêsu phá vỡ sự an toàn giả tạo của một đức tin chỉ dừng ở cảm xúc hay lời nói.

Người mời ta bước qua một ngưỡng cửa khác: từ cảm xúc đến hành động, từ ý niệm đến hiện thực, từ lòng đạo đến sự chọn lựa sống theo ý Chúa.

Tâm lý hiện sinh cho thấy:

• con người chỉ thực sự “là mình” khi hành động,

• và chỉ hành động mới hình thành nhân vị.

Chúa Giêsu biết rõ cám dỗ của chúng ta: cám dỗ sống đạo mà không để đức tin đụng chạm đến thực tế, cám dỗ “nói nhiều” mà “sống ít”.

Vì thế Người đưa ra hình ảnh hai người xây nhà.

Một người xây trên đá – đó là người có sự thống nhất giữa lời nói – ý hướng – hành động.

Người kia xây trên cát – đó là người sống phân mảnh, tin một đằng, làm một nẻo.

Nhà nào đứng vững trong bão tố?

Nhà được xây bằng sự trung tín đã được luyện qua chọn lựa, không bằng sự đạo đức được tô điểm bên ngoài.

3. Mùa Vọng – mùa của một nội tâm trưởng thành

Anh chị em thân mến,

Mùa Vọng không chỉ là mùa chờ đợi Chúa đến; đó cũng là mùa để Thiên Chúa chờ ta lớn lên. Chờ ta từ bỏ sự né tránh nội tâm, chờ ta đặt xuống những yếu đuối được che đậy, chờ ta dám sống theo điều mình biết là đúng.

Mùa Vọng là mùa của “bước vào”:

• bước vào chiều sâu tâm linh,

• bước vào sự thật của mình,

• bước vào tự do của người dám để Chúa dẫn dắt.

Khi ta bước vào chính mình, ta sẽ gặp Đấng đang đứng đó—Đá Tảng vững bền, nguồn bình an cho tâm hồn.

4. Ai là người được bước vào Nước Trời?

Ngôn ngữ nhân học tôn giáo cho ta thấy: bước vào Nước Trời không phải là đặc quyền của kẻ hoàn hảo, mà là ơn của những người chịu trách nhiệm về đời sống mình.

Họ là những người:

• không chỉ thốt lên “Lạy Chúa”,

• nhưng để Lời Chúa định hình lựa chọn, thói quen, cách sống.

• không tìm một đức tin an ủi,

• nhưng đón nhận một đức tin biến đổi.

Đó chính là dân tộc trung nghĩa mà Isaia nói đến—những người có trái tim thống nhất, không phân hai.

Lời nguyện kết

Lạy Chúa,

Trong Mùa Vọng này, xin mở cửa tâm hồn chúng con.

Xin dẫn chúng con “bước vào” hành trình trung tín:

bước vào sự thật của bản thân,

bước vào tự do khi sống theo ý Chúa,

bước vào niềm vui của những ai xây đời mình trên Đá Tảng.

Xin cho chúng con không chỉ kêu “Lạy Chúa”,

nhưng biết làm theo ý Chúa với cả trái tim trưởng thành và tự do.

Để khi Con Chúa đến,

chúng con được ở trong số những người thực sự bước vào Nước Trời,

vì đã để ân sủng Chúa làm cho tim mình trở nên trung nghĩa.

Amen.

+++++++

Thứ 6 tuần 1 mùa vọng

Bài Giảng: MÙA VỌNG – KHI ÁNH SÁNG NÀI XIN ĐƯỢC VÀO

Anh chị em thân mến,

Chúng ta đang ở trong Mùa Vọng – mùa của khao khát, của trông đợi, nhưng cũng là mùa của bóng tối trung thực.

Bởi lẽ không ai trông đợi ánh sáng nếu mình không cảm nhận được đêm đen nơi chính cuộc đời.

Các bài đọc hôm nay mở ra một chân trời hy vọng bằng những từ ngữ rất đẹp:

mắt của người mù sẽ được nhìn thấy, kẻ nghèo hèn sẽ vui mừng,

và lòng tin sẽ cứu chữa.

Nhưng trước khi nói về ánh sáng, Kinh Thánh nhìn thẳng vào một sự thật nhân học sâu xa:

con người bị mù.

1. Sự mù lòa – không chỉ là thương tật, nhưng là điều kiện hiện sinh

Trong bài đọc I, Isaia không chỉ mô tả một phép lạ thể lý. Ngài mô tả một thế giới đã quen sống trong bóng tối:

một xã hội méo mó,

một hệ thống bất công,

những con người lạc lối.

Ngôn sứ nhìn thấy một nhân loại tưởng như biết hết, nhưng thật ra không hiểu gì về chính mình.

Trong tâm lý học, người ta gọi đó là vô thức:

những vùng đen không ai muốn chạm vào –

những ký ức, vết thương, nỗi sợ bị che phủ bởi những lớp mặt nạ văn hóa và tôn giáo.

Và như thế, mỗi người trong chúng ta đều có một dạng mù:

• mù trước sự thật của lòng mình,

• mù trước nỗi đau người khác,

• mù trước tiếng Chúa thì thầm trong đời thường.

Vì thế, lời Thánh Vịnh không phải là câu thơ lãng mạn, mà là tiếng thở dài của người đi trong đêm:

“Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi; tôi còn sợ ai?”

Đó là lời của một linh hồn biết bóng tối mình sâu đến mức nào,

và biết mình cần một ánh sáng từ bên ngoài để được sống.

2. Tin Mừng: Niềm tin như hành động mở lòng cho ánh sáng

Hai người mù trong Tin Mừng không thấy Đức Giêsu, nhưng nhận ra Người bằng một trực giác thiêng liêng:

“Lạy Con vua Đavít, xin thương chúng tôi!”

Họ không có thần học, không có bằng chứng, không có thị giác – họ chỉ có tiếng kêu của khao khát.

Họ bước đến, vấp ngã, nhưng không im lặng.

Và Đức Giêsu – thật đáng kinh ngạc – không thi thố quyền năng cách áp đặt.

Người hỏi:

“Các anh có tin không?”

Nói cách khác:

Các anh có sẵn sàng mở cửa cho ánh sáng không?

Đây là một chân lý đẹp của thần học Ki-tô giáo:

Thiên Chúa không chữa lành bằng độc tài, nhưng bằng tương quan.

Không ép buộc, nhưng chờ đợi.

Không cưỡng chiếm, nhưng xin được vào.

Ánh sáng của Chúa không xâm nhập bóng tối, nếu bóng tối không chấp nhận được chiếu sáng.

Phép lạ xảy ra không vì đôi mắt được chạm, nhưng vì trái tim được mở.

3. Cái mù nguy hiểm nhất: tưởng mình đã thấy

Anh chị em thân mến,

Tin Mừng hôm nay cũng cảnh tỉnh một thực tế đau đớn:

Có những người mù thể lý,

nhưng trái tim lại sáng.

Và cũng có người sáng mắt,

nhưng tâm hồn mù lòa.

Sự mù đáng sợ nhất không phải là không thấy, nhưng là tưởng mình không cần nhìn nữa;

tưởng mình đã biết hết;

tưởng mình không cần ai dẫn dắt.

Một linh hồn quen với ánh sáng mặt ngoài, nhưng không bao giờ cho ánh sáng đi vào bên trong.

Mùa Vọng vì thế không mời ta tìm kiếm sự chắc chắn, nhưng mời ta khiêm tốn nhận ra giới hạn của mình.

Không phải để hạ nhục,

nhưng để mở cửa cho Thiên Chúa.

Vì ánh sáng thiêng liêng không phải là phần thưởng cho kẻ hoàn hảo,

mà là ơn huệ cho kẻ nghèo-nhận-thức.

4. Mùa Vọng: để ánh sáng tìm đến

Thánh Vịnh hôm nay kết thúc bằng một lời mời hiền lành:

“Hãy cậy trông vào Chúa,

mạnh bạo lên, vững lòng và cậy trông vào Chúa.”

Không phải vì mọi bóng tối sẽ tan ngay tức khắc, nhưng vì Chúa đang đến trong bóng tối ấy.

Ngài đến không để xét xử,

nhưng để thức tỉnh

một cái nhìn mới,

một trái tim mới.

Anh chị em,

điều đẹp nhất trong Tin Mừng hôm nay không phải là hai đôi mắt mở ra,

nhưng là hai trái tim được đánh thức để tin.

Bởi vì, đối với Đức Giêsu,

phép lạ không phải là thay đổi thị lực, mà là tái tạo nhân vị.

5. Lời mời cuối cùng

Có thể hôm nay, mỗi người chúng ta mang một dạng mù nào đó:

• mù trước nỗi đau gia đình,

• mù trước lời mời gọi của Chúa,

• mù trước vẻ đẹp của tha thứ,

• mù trước giá trị của chính mình.

Nhưng Tin Mừng không bảo ta phải tự chữa lành,

không bảo ta phải tự thắp đèn,

không bảo ta phải mạnh mẽ.

Tin Mừng chỉ mời ta thưa một lời nhỏ bé:

“Lạy Chúa, xin thương con.”

Có lúc, đó là lời cầu nguyện đẹp nhất,

trung thực nhất,

nhân bản nhất,

và thần học nhất.

Vì nó mở cửa,

và để ánh sáng bước vào.

Lời nguyện kết

Lạy Chúa Giêsu,

xin chạm vào đôi mắt của chúng con,

để chúng con nhìn thấy Ngài giữa đêm tối cuộc đời.

Xin chữa lành sự mù lòa nội tâm,

để chúng con sống không bằng nỗi sợ,

nhưng bằng niềm tín thác.

Xin cho Mùa Vọng này trở thành cuộc gặp gỡ,

nơi ánh sáng của Ngài tìm đến chúng con,

và chúng con can đảm mở lòng đón nhận.

Amen.

Danh mục:
Tác giả: