Nhảy đến nội dung

Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp

 

 

CHIA SẺ CHÚA NHẬT 21 C

Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp ( Lc 13,22-30 )

 

Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. Có kẻ hỏi Người : "Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không ?" Người bảo họ : "Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết : có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.

"Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói : 'Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào !', thì ông sẽ bảo anh em : 'Các anh đấy ư ? Ta không biết các anh từ đâu đến !' Bấy giờ anh em mới nói : 'Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi.'  Nhưng ông sẽ đáp lại : 'Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính !'

"Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa."Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót." Đó là Lời Chúa.

SUY NIỆM:

 Trên đường rong ruổi nay đây mai đó để rao giảng Nước Trời,Chúa Giêsu luôn hướng người ta đến mục đích duy nhất của đời mình là ơn cứu độ.Sẽ chẳng ích lợi gì,khi mà mọi nỗ lực và cố gắng của con người cũng chỉ là con số không, nếu họ chỉ tìm biết kiếm tìm Nước Trời bằng con đường sống dễ dãi và hưởng thụ.Nước Trời thật khác xa với nước trần gian.Cuộc chiến ở trần gian đã khó, cuộc chiến để chiếm đoạt Nước Trời mai sau lại càng đòi hỏi sự kiên trì và can đảm không ngừng.

  • Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào.Con đường vào Nước Trời chỉ có một: con đường hẹp. Chúa Giêsu đã nhiều lần khẳng định “Ai muốn theo Ta,phải từ bỏ mình,vác thập giá”.Từ bỏ mình,vác thập giá là phương thế, là con đường mà chính Ngài đã dùng để cứu độ con người.Con đường đó, phương thế đó chính là cửa hẹp mà mỗi người phải chiến đấu để vào được Nước Trời, và “ nhiều người tìm cách khác để vào mà không thể được”.
  • “Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!” Thật ê chề khi bị chối từ,mặc dầu “chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi.”Khi cánh cửa cuộc đời bị khóa chặt,con đường dễ dãi chắc chắn sẽ dẫn đến một kết quả thật buồn là sự diệt vong.
  • “Kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu - kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót” Có một sự hoán chuyển thật đáng ngạc nhiên và ngoạn mục giữa thứ tự trên-dưới,cao-thấp.Cái xem ra vinh vang,cái xem ra hoành tráng ngày nào,nay chỉ là trò hề khi bị xếp xuống hàng chót! Cái mà trần thế chê cười và khinh thị, nay sẽ là phần thưởng trọng hậu. Cái mà thế gian cho là thua thiệt, mất mát, nay sẽ là vinh phúc và tuyệt đỉnh vinh quang.

   Thật khó để chấp nhận những sự thật mà mai sau con người sẽ phải đối diện. Những thực tại trần gian sao quá hấp dẫn và làm cho con người khó đón nhận cái chưa tới,cái mai sau,cái mà rất nhiều người ngày nay vẫn tin có thể không xẩy ra ! Phải hy sinh,chịu thua thiệt,chấp nhận mất mát đời này, đang là những từ ngữ khó chấp nhận của con người hưởng thụ thời đại.Người ta cứ phải sống,cứ phải bon chen,cứ phải kèn cựa để tìm chỗ nhất,để được vinh quang,bất chấp lương tri, tiếng đời,bất chấp cả phần rỗi mai sau,thậm chí cả tình người cũng chết !

LỜI CẦU NGUYỆN

   Lạy Chúa,con đường rộng rãi thênh thang thật hấp dẫn và quyến rũ.Thế gian với bao hấp lực vẫn ngày đêm làm cho chúng con cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc. Chúng con quên rằng còn một cuộc sống khác đáng sống hơn,cần thiết hơn là Nước Trời.Xin đừng để chúng con vì quá mãi mê cuộc sống ảo đời này,mà đánh mất hạnh phúc thật mai sau.Amen.

Lm Gioan B.Phan kế Sự

 

BÀI ĐỌC THÊM

Phải chăng lòng thương xót trong tôi đã chết?

Lòng thương xót là hoa trái của tình yêu mà Thiên Chúa đặt để trong lòng con người, không thể chết.



 

Triết gia J.P. Sartre đã khẳng định: “Tha nhân là hỏa ngục”. Dường như lời phát biểu này được thốt ra trên môi miệng của một người đang trong cơn bấn loạn và mất bình an. Ông đã phóng chiếu cái nhìn nội tâm lên ánh mắt của tha nhân để rồi ông chỉ nhận ra tha nhân coi mình như một sự vật chẳng hơn chẳng kém. Có thể nói, tư tưởng này phần nào đã dẫn lối cho những chủ trương sống phóng túng và bất cần sự hiện hữu của tha nhân. Và như thế, tha nhân đang phải đối diện trong tình trạng dở sống dở chết chẳng làm tôi mủi lòng. Phải chăng lòng thương xót trong tôi đã chết ?



Chúng ta đang sống trong một xã hội đề cao duy vật hưởng thụ, “chân lý bằng với chân giò”, “nhân phẩm chỉ ngang giá thực phẩm” thì đâu là bậc thang giá trị để định hướng con người thăng tiến ? Gặp một người bị nạn giữa đường, tôi dừng lại và cúi xuống ra tay thi thố lòng thương xót, nào ngờ lại bị chính nạn nhân trở mặt cướp của giữa ban ngày, hay đứng trước một cuộc ẩu đả, người này vỗ tay, người khác lấy máy quay phim chụp hình,mặc cho nạn nhân bị đe dọa đến tính mạng.Đứng trước những tình cảnh bi đát đại loại như thế, Đức Thánh Cha Phanxicô phải kêu gào nhân loại:Hãy tránh tình trạng toàn cầu hóa sự dửng dưng.

Phải chăng lòng thương xót trong tôi đã chết ?


Tôi đã rảo quanh trên khắp nẻo đường dương thế để tìm những tâm hồn có lòng thương xót. Tôi đã thấy một gã xe ôm gầy nhom đang chở một ả mua hương bán phấn trên đường X. Bỗng thình lình gặp một chàng thiếu niên bị tai nạn dọc đường, họ quyết định cứu giúp nạn nhân. Họ cho lên xe chở vào bệnh viện gần đó để cấp cứu. Vì máu ra quá nhiều, người phụ nữ này đã cởi áo mình ra để băng bó vết thương nạn nhân. Nàng đã cứu người bất chấp thân thể lõa lồ của mình. Đến bệnh viện, y tá nghi ngờ đây là một ca “có vấn đề”, cô chần chừ và e ngại. Một lát sau, cô đòi tiền tạm ứng để nhập viện, cả ông xe ôm và cô điếm móc tiền trong túi ra nhưng không đủ, buộc ông này phải đi cầm chiếc xe cũ kỹ tại một tiệm cầm đồ. Ông đã cứu người bất chấp sự an toàn là chiếc xe làm phương tiện nuôi sống bản thân và gia đình. Cả hai đang chờ tin tức mới thì được báo tin: nạn nhân cần tiếp máu trực tiếp vì máu ra quá nhiều. Một lần nữa cả hai lại xung phong xét nghiệm máu để có thể cứu sống nạn nhân. Họ bất chấp mọi nguy hiểm bản thân để cứu sống người khác… Tôi đã tìm thấy lòng cảm thương giữa một xã hội đua chen đi tìm thú vui hưởng thụ.Phải chăng chỉ có những con người bị xã hội coi thường vì làm những việc tay chân thấp kém hay bị xã hội sỉ nhục vì bán thân nuôi mình, những con người bị tổn thương ấy lại có một tấm lòng quảng đại ? Họ là niềm hy vọng cho những người thiện chí vì họ đã bất chấp thân thể, bất chấp sự nguy hiểm bản thân để thực thi lòng thương xót.



Thật vậy, lòng thương xót là hoa trái của tình yêu mà Thiên Chúa đặt để trong lòng con người, không thể chết. Nó như một lớp than hồng đang tạm thời bị bao phủ bởi một lớp tro nào đó; lớp tro của nền văn hóa hưởng thụ, văn hóa sự chết hay một ý thức hệ nào đó…



Lòng thương xót là mầm thiện hảo mà Thiên Chúa đã gieo vào lòng người; nó chỉ chết khi nào con người không còn tồn tại trên thế gian này. Tất cả chúng ta đều được mời gọi làm cho mầm sống ấy đơm hoa kết trái trong cuộc đời để nỗi đau được vơi đi và niềm vui tăng trưởng mãi.


Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã nói: Sống trong đời sống cần có một tấm lòng để làm gì em biết không ?- để gió cuốn đi… Chúng ta cần để gió cuốn đi những lớp tro vị kỷ và để cho lòng thương xót như lớp than hồng sưởi ấm tấm lòng con người. Nhờ đó, sự lạnh lùng băng giá, sự thờ ơ lãnh đạm, toàn cầu hóa sự dửng dưng…không còn cản bước tiến của chúng ta trên

đường hành thiện, thực thi lòng thương xót.



Nếu đã xác quyết: tư tưởng dẫn đến hành động, chúng ta sẽ không để cho tư tưởng:tha nhân là hỏa ngục tồn tại trong tâm trí mình. Mặc dù, có đôi khi nó là tiếng nói nội tâm của ta trong một quãng đời đen tối nào đó; nó cũng không được quyền làm ta ngã quỵ mà thỏa hiệp với những chủ trương thế tục. Con người sẽ sống ra sao nếu không còn lòng thương xót ? Tha nhân không là hỏa ngục nhưng một thế giới vắng bóng lòng thương xót là hỏa ngục trần gian. Đúng thế, Tha nhân là nạn nhân đang chờ ta thi thố lòng xót thương.



Cục than hồng của lòng thương xót có thể sưởi ấm một con tim giá lạnh và thắp sáng một cõi lòng u mê. Nhưng nó cũng có thể làm tổn thương cho ai đụng chạm vào nó. Lòng thương xót khả dĩ chữa lành nhiều vết thương, đồng thời, có nguy cơ làm tổn thương hơn những tâm hồn tế nhị.


Lòng thương xót là quà tặng mà Thiên Chúa đã trao cho mỗi người, đòi buộc ta phải trao ban. Tuy nhiên, trao ban cách nào là cả một nghệ thuật nếu không, chúng ta dễ ảo tưởng mình là một kẻ trên cao có quyền ban phát: đó là lòng thương hại. Có thể nói, thi thố lòng thương xót là một nghệ thuật phát xuất từ con tim, nghĩa là nó không những đòi hỏi một thái độ thấu cảm mà còn phải hiểu lý lẽ của con tim mình mà đến với tha nhân; một người đã từng bị tổn thương dễ dàng tìm cách để băng bó những tấm lòng tan nát. Người ấy đáng được Chúa chúc phúc: 

Phúc thay ai xót thương người vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.

Tác giả bài viết: EYMARD An Mai Đỗ, O.Cist.

Tác giả: