Nhảy đến nội dung

Hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn

 

 

Chúa nhật 19 c

Hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn ( Lc 12,32-48 )

   "Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Người cho anh em.

   "Hãy bán tài sản của mình đi mà bố thí. Hãy sắm lấy những túi tiền không hề cũ rách, một kho tàng không thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm không bén mảng, mối mọt không đục phá. Vì kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em ở đó.

   "Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn. Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay. Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em : chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ. Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ. Anh em hãy biết điều này : nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình đâu. Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến."

   Bấy giờ ông Phê-rô hỏi : "Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người ?" Chúa đáp : "Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc ? Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta. Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình. Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng : ' Chủ ta còn lâu mới về ', và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín.

   "Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.

SUY NIỆM

  1. “Hãy bán tài sản của mình đi mà bố thí” Chúa đề nghị một giải pháp cho sự tồn tại vĩnh hằng của con người.Tài sản mà chúng ta có được ở đời là kết quả của những khó khăn,vất vả,nhọc nhằn,

thậm chí có cả máu. Bán đi,bố thí, đó là điều không tưởng.Chẳng ai dại và ngu gì bán hết, thậm chí để được tiếng khen ở đời. Theo quan niệm đời thường : cho đi là mất, nhưng Chúa lại cho ý kiến ngược lại.Phải chăng có một bí mật mà chúng ta chưa hề khám phá hoặc tìm ra cho mình : “cái cho là của mình,còn cái có là của thiên hạ.”

 

  1. “Anh em hãy thắt lưng cho gọn,thắp đèn cho sẵn” Ngày và giờ của Con Người,chẳng ai biết trước cũng chẳng ai lường được.Cách tốt nhất là phải tỉnh thức và canh phòng. Sẽ chẳng phải hối hận khi chúng ta biết sẵn sàng và chờ đợi.Cũng sẽ chẳng có bất ngờ khi mà mỗi người biết tỉnh thức,thắp đèn cho sẵn.Cuộc đời có biết bao sự rủi ro bên cạnh chúng ta, nhưng sẽ mãi là niềm vui khi “canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ”
  1. “Ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn” Mọi sự trên đời đều là hồng ân,là sự nhận lãnh từ kho tàng tình tương của Thiên Chúa. Chúng ta sẽ phải trả lại những gì mà mình đã lãnh nhận, từ cái to cho đến những cái nhỏ. Suy cho cùng, “chúng ta đã lãnh nhận nhưng không, thì phải trả lại cách nhưng không”

   Sống trên đời,cái bất ngờ là cái không ai lường được và vì thế,thái độ sẵn sàng luôn là sự khôn ngoan nhất. Ngày và giờ của Chúa là “giờ của kẻ trộm, là người đợi chủ đi ăn cưới về” nên chẳng thể chủ quan và biếng nhác hay ăn chơi trác táng. Sẽ là sự khôn ngoan khi chính chúng ta biết sẵn sàng và luôn tỉnh thức.

LỜI CẦU NGUYỆN

   Lạy Chúa,Chúa sẵn sàng ban Nước Trời cho tất cả chúng con, nhưng Chúa cũng đòi hỏi chúng con luôn phải là những đầy tớ trung thành và khôn ngoan.Trung thành chu toàn những bổn phận Chủ giao phó dù Ông có mặt hay không. Khôn ngoan để tỉnh thức vì ngày giờ không ai biết trước và cũng chẳng lường được. Xin giúp chúng con biết xử dụng những gì Chúa ban , để sinh lợi và kiếm tìm cho mình những gia tài cao quý mà mối mọt không gặm nhấm và xông tới được.Amen.

***************************

BÀI ĐỌC THÊM

ĐÊM TRỰC

Bài viết về đêm trực của một bác sĩ

 

 

0g00

   Một người đàn ông đến cấp cứu vì đau quặn bụng. Khi mình đến khám, ông ta cứ luôn miệng nói : Tôi quen anh giám đốc A. Tôi có làm ăn với chị trưởng phòng B. Có lẽ do ông ta nghĩ rằng, khi nói ra những mối quan hệ ấy, mình sẽ làm việc chu đáo hơn. Mình đã đáp lời rằng :

- Anh có thể thôi nói tên và chức vụ của người khác. Anh hãy nói về chính anh đi, tên, chức vụ và bệnh của anh.

   Ông ta trố mắt ra nhìn mình, phải mất vài phút sau ông ta mới có thể bắt đầu khai bệnh.

   Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng hay như vậy, bạn nhỉ ? Cứ vỗ ngực tự hào chứng tỏ với nhau rằng : tôi là con ông D, cháu bà C, tôi quen biết ông E và có mối quan hệ thân thiết với bà F, thay vì chúng ta nói về chính mình.

   Nhưng một người trưởng thành thật sự lại là người luôn tự đứng vững trên đôi chân mình, can đảm chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình, không dựa vào ai cả, không đổ thừa ai cả.

   Vậy mới biết “cà cuống chết đến đít vẫn còn cay !”

0g 30’ sáng

   Một người phụ nữ 70 tuổi, được đưa đến phòng cấp cứu trong tình trạng suy kiệt nặng, da xanh niêm nhạt, thở ngáp cá, toàn thân khai mùi phân dãi. Khi mình xử trí cấp cứu xong, mình hỏi hai người con gái ăn bận rất bảnh bao và thơm tho : Bệnh nhân bị bệnh gì trước đây, điều trị ở đâu, và diễn tiến nặng bao lâu rồi?

   Mình đã ngỡ ngàng khi nhận được một câu trả lời :  Bệnh tim mạch và u hạch gì đó không rõ, mẹ tôi đã khó thở cả tháng nay rồi, nhưng tôi nghĩ không sao nên không đưa đi khám bệnh. 
- Hai chị là con ruột?

- Ừ con ruột.

   Mình im lặng thở dài khi kết quả xét nghiệm và MSCT trả về là bệnh Lymphoma ác tính di căn não, di căn phổi, đái tháo đường, suy thận... Làm sao mà cứu chữa? Mẹ thì chỉ có một trên đời.

   Tuần trước mình có đi dự đám tang của một bệnh nhân rất thân. Và đã chứng kiến những giọt nước mắt ăn năn của người con út.

- Bác sĩ biết sao không, cả bốn tháng nay tôi chưa gặp mẹ, dù nhà tôi và nhà mẹ cách có vài bước chân. Ai ngờ trưa hôm thứ 7, nhận điện thoại báo mẹ đã mất rồi... Giá như tôi ...!!!!

   Thật, càng lớn tuổi, mình càng sợ trực cấp cứu. Không phải vì sức khoẻ vì chuyên môn hay vì áp lực phải tiếp xúc phơi nhiễm với những bệnh lây nhiễm hay vì có thể bị hành hung bất cứ lúc nào. Mà vì cứ phải chạm vào thật sâu bên sau mỗi con người dù mình không muốn...

1g00 sáng

   Bệnh nhân nam 23 tuổi, cơ thể gầy teo, nấm trắng đầy miệng đến cấp cứu vì tiêu chảy. Khi mình giải thích tình hình bệnh và đề nghị nhập viện thì bệnh nhân không chịu vì không có tiền. 


- Em điện thoại kêu ba mẹ vào viện đi.


- Ba mẹ em li dị hồi em còn nhỏ xíu. Em sống với bà, mà bà ở tuốt dưới Vĩnh Long, em nói thiệt, em bị nghiện ma tuý đá và bị nhiễm HIV.


- Nhưng nếu em không nằm viện thì phải làm sao?


- Em cũng không biết nữa.

Nhìn cơ thể bệnh nhân chi chít những hình xăm, mái tóc nhuộm vàng khè ... sao mà khác quá với cách bệnh nhân trả lời.

- Em chỉ nghĩ mình đau đến đây để bác sĩ cấp cứu...

   Mình lại thở dài, dù tiếng thở dài chẳng làm đêm ngắn lại. Phần lớn những người sa ngã và lầm lạc thường được lớn lên trong gia đình không có hạnh phúc, cha mẹ ly dị, hay nghiện rượu, cờ bạc và thuốc lá. Có bao giờ mỗi bước chân đi, mỗi quyết định trong cuộc đời, chúng ta đều cẩn trọng?

   Sinh con rất dễ, nhưng nuôi dưỡng con lại rất khó! Khó vô cùng.

2g00 sáng

   Một thanh niên xỉn rượu đến để may những vết thương vùng mặt và lưng do bị chém. Khi điều dưỡng hỏi phần hành chính, thì anh ta nạt nộ đập bàn : “Sao không khâu liền đi, cứ hỏi mấy cái vớ vẩn làm gì ?”

- Muốn khâu thì phải làm hồ sơ khai tên tuổi bị đánh ở đâu chứ, rồi còn phải ký tên yêu cầu khâu chứ.


- Tao đ* khai. Bây giờ tao hỏi tụi mày có khâu không thì bảo ? Tụi mày có tin tao chém tụi mày bây giờ không ?

   Mấy anh bảo vệ nghe ồn ào, báo ngay cho công an. Và thanh niên sỉn rượu vừa thấy bóng công an lập tức bỏ chạy. Mới đó còn hùng hổ đòi đâm đòi chém ...

   Thật, những người có xu hướng hung bạo và dễ kích động thường là những người sống trong sự sợ hãi và yếu đuối.

   Vì sao khi đi trên phố mấy thanh niên trẻ hay nẹt bô rồ ga ? Vì sao giữa đám đông mấy người trung niên kia ăn bận diêm dúa trang điểm cầu kì ?

Bởi vì trong sâu thẳm họ khát khao được chú ý, khát khao được công nhận... nhưng họ chẳng có gì đặc biệt, buộc họ phải hành động như thế. Họ lạc loài !

3g00 sáng

 Một người đàn ông, 50 tuổi được đưa vào cấp cứu vì đau đớn vùng hạ sườn phải. Ông ta la hét inh ỏi :

- Bác sĩ đâu rồi? Tụi bây chết hết rồi hả ? Tao vào bệnh viện cả tiếng rồi mà chẳng thấy tụi bây đâu...
- Bác sĩ đây, anh mới vào mà, y tá còn chưa kịp lấy dấu hiệu sinh tồn...

   Người nhà vội nói bệnh nhân và quay qua nói với mình : Bác sĩ thông cảm, tại ảnh bệnh ung thư đường mật di căn gan, di căn hạch giai đoạn cuối rồi nên đau đớn và hay la hét. Bệnh Viện C đã cho về, khuyên gia đình, bệnh nhân muốn ăn gì thì cứ cho...

   Đêm dường như sâu hơn với tiếng thở dài.

   Nỗi đau niềm thống khổ là có thật, luôn hiện diện bên trong mỗi con người. Ai cũng đau cũng khổ, có người nhờ nỗi đau mà vượt lên được chính mình, tìm ra được con đường giải thoát và an lạc, nhưng cũng có người bị chết chìm trong đó.

   Lẽ thường, khi người ta gần đến bên kia con dốc cuộc đời, cận kề cái chết, người ta sẽ buông bỏ hết những sân si, người ta sẽ chấp nhận và mỉm cười... Đằng này ...

4g00 sáng

   Một người phụ nữ đến cấp cứu vì đau đầu ngủ không được. Trong khi mình đang viết bệnh án thì nghe bà ta kêu lên : Chú bác sĩ và cô y tá kia, mau trả điện thoại lại cho tôi.

- Bà coi lại cẩn thận đi, tụi con đâu có lấy điện thoại của bà.


- Cô nói gì? Chỉ có cô và chú bác sĩ kia lại gần tôi... Không cô thì chú kia lấy. Báo bảo vệ hay công an ngay đi.

Bệnh nhân ngồi bật dậy, khác với lúc mới vào nhăn nhó khó chịu mệt mỏi.

- Ôi mẹ ơi, mẹ nói cái gì kì lạ vậy? Con giữ điện thoại của mẹ đây. Tại con đi đóng tiền tạm ứng nhập viện nên mẹ không biết.


- Vậy hả? Tao tưởng hai đứa này nó ăn cắp.

Bé Khánh vừa định lên tiếng, mình vội ngăn lại và thì thầm : Thôi bỏ đi em.

   Mình nhớ một câu chuyện trong Phúc Âm, có người đến hỏi : Nếu ai đó tát vào má con thì sao? Chúa Giêsu đã trả lời : Con hãy đưa luôn má còn lại cho người ta tát. Và nếu có ai xin con cái áo khoác bên ngoài, con cũng hãy cởi luôn cái áo khoác bên trong mà cho.

   Thường chúng ta chỉ đến với Thượng Đế khi bị đau khổ, mất mát, muốn mà chưa được...Và khi chúng ta bị ức hiếp bị bắt nạt, chúng ta mong là luật công bằng, luật nhân quả được thực thi.Nhưng Thượng Đế luôn im lặng. Ngài dạy : Hãy tha thứ, hãy cho đi nhiều hơn.Bởi chỉ những người yếu đuối, thiếu thốn, bị bỏ rơi ... mới dùng đến bạo lực và đi xin.

   Ngài Đạt Lai Lạt Ma từng nói : Cây lúa nào hạt non hạt lép thì nó đứng thẳng vươn cao. Còn những cây lúa nặng trĩu hạt luôn oằn mình xuống dưới thấp.

   Cái Tôi của ai nhỏ bé thì tâm lượng người đó mênh mông!

- Vô Thường -

Tác giả: