Hãy tỉnh thức và sẵn sàng
- T3, 21/10/2025 - 06:43
- Lm Anmai, CSsR
Thứ Ba tuần 29 TN
Hãy tỉnh thức và sẵn sàng
HÃY TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG
Đoạn Tin Mừng theo thánh Lu-ca mà chúng ta vừa nghe là một lời mời gọi khẩn thiết, một lời nhắn nhủ đầy yêu thương của Chúa Giê-su dành cho mỗi người chúng ta. Lời mời gọi ấy không phải là một mệnh lệnh khô khan, nhưng là một chỉ dẫn để chúng ta đạt đến hạnh phúc đích thực. Chúa Giê-su nói: “Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn.” Hình ảnh này tuy đơn sơ, mộc mạc nhưng lại chứa đựng một chiều sâu thần học vô cùng ý nghĩa, một kim chỉ nam cho toàn bộ đời sống thiêng liêng của người Ki-tô hữu.
Hình ảnh “thắt lưng cho gọn” đưa chúng ta trở về với bối cảnh văn hóa Do Thái xưa. Người ta thường mặc những chiếc áo chùng dài, rộng. Khi cần di chuyển nhanh, làm việc nặng nhọc, hay chuẩn bị cho một cuộc hành trình, họ phải dùng một dây lưng để thắt áo lại cho gọn gàng, tránh vướng víu. “Thắt lưng cho gọn” vì thế trở thành một biểu tượng của sự sẵn sàng, sự dứt khoát, và sự tập trung. Trong đời sống tâm linh, thắt lưng cho gọn có nghĩa là gì? Đó là lời mời gọi chúng ta hãy cởi bỏ tất cả những gì đang làm cho tâm hồn ta trở nên nặng nề, vướng bận. Đó có thể là những đam mê bất chính, những thói hư tật xấu, những lo toan thái quá về của cải vật chất, những dính bén với danh vọng, quyền lực trần thế. Tất cả những thứ đó giống như những tà áo rườm rà, níu kéo bước chân chúng ta, làm chúng ta không thể thanh thoát để bước đi trên con đường theo Chúa. Thắt lưng cho gọn là một hành động từ bỏ, một sự lựa chọn can đảm để loại bỏ những gì không cần thiết, những gì cản trở mối tương quan của chúng ta với Thiên Chúa. Nó đòi hỏi một sự tỉnh táo để nhận ra đâu là hành lý cần mang theo, và đâu là gánh nặng cần phải trút bỏ.
Trong thế giới hiện đại ngày nay, chúng ta đang bị bao vây bởi vô vàn những thứ rườm rà. Chủ nghĩa tiêu thụ khuyến khích chúng ta tích lũy không ngừng, mạng xã hội lôi kéo chúng ta vào những bận tâm ảo, nhịp sống hối hả làm chúng ta quên đi việc dừng lại và nhìn sâu vào cõi lòng mình. Chúng ta dễ dàng để cho tâm hồn mình bị phân tán bởi hàng ngàn mối lo, từ công việc, tài chính, đến các mối quan hệ xã hội. Giữa bối cảnh đó, lời mời gọi “thắt lưng cho gọn” trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Đó là lời mời gọi sống một cuộc đời đơn giản hơn, tập trung vào những gì cốt lõi: tình yêu dành cho Chúa và tha nhân. Đó là một cuộc cách mạng nội tâm, chống lại não trạng hưởng thụ và ích kỷ, để mặc lấy tinh thần sẵn sàng phục vụ và cho đi. Mỗi ngày, chúng ta cần tự hỏi: Điều gì đang làm tâm hồn tôi vướng bận? Tôi có đang để cho những lo lắng trần thế che khuất ánh sáng của Tin Mừng không? Tôi có dám can đảm cắt tỉa những cành lá rườm rà để cây đời của tôi có thể vươn cao về phía Thiên Chúa hay không?
Đi đôi với hình ảnh “thắt lưng cho gọn” là hình ảnh “thắp đèn cho sẵn”. Cây đèn cần có dầu để cháy sáng. Ngọn đèn của người Ki-tô hữu chính là đức tin, và dầu chính là những việc lành phúc đức, là đời sống cầu nguyện, là các bí tích, là Lời Chúa. Một cây đèn không có dầu sẽ chỉ là một vật vô tri. Một đức tin không có hành động cụ thể cũng chỉ là một đức tin chết. Thắp đèn cho sẵn có nghĩa là không ngừng nuôi dưỡng đức tin của mình bằng những hành động cụ thể. Ánh sáng của cây đèn không phải để cất giấu, mà là để chiếu soi. Ngọn đèn đức tin của chúng ta phải chiếu tỏa ra xung quanh qua đời sống yêu thương, bác ái, qua sự tha thứ, lòng bao dung và sự công chính. Ánh sáng ấy giúp chúng ta nhìn rõ đường đi trong đêm tối của cuộc đời, giúp chúng ta không bị vấp ngã trước những cám dỗ. Ánh sáng ấy cũng là dấu hiệu để người khác nhận ra sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống của chúng ta.
Ngọn đèn cần được giữ cho luôn cháy sáng. Điều này đòi hỏi sự kiên trì và bền đỗ. Sẽ có những lúc gió bão của thử thách muốn thổi tắt ngọn đèn của chúng ta. Sẽ có những lúc sự lười biếng, nguội lạnh làm cho dầu trong đèn vơi cạn. Đó là lúc chúng ta cần phải tỉnh thức, cần phải chạy đến với nguồn cung cấp dầu là chính Thiên Chúa qua lời cầu nguyện và các bí tích. Đời sống thiêng liêng không phải là một thành quả đạt được một lần rồi thôi, mà là một cuộc chiến đấu không ngừng, một nỗ lực thắp sáng ngọn đèn mỗi ngày. Chúng ta có đang châm thêm dầu cho ngọn đèn đức tin của mình mỗi ngày không? Hay chúng ta đang để nó leo lét, có nguy cơ tàn lụi trong bóng tối của sự dửng dưng và tội lỗi? Ánh sáng từ cuộc đời của chúng ta có đủ để soi lối cho những người đang lầm lạc xung quanh không?
Chúa Giê-su còn đưa ra một dụ ngôn thật đẹp: “Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay.” Thái độ của người đầy tớ không phải là thái độ của sự chờ đợi trong lo âu, sợ hãi, mà là sự chờ đợi trong tin tưởng và hy vọng. Họ biết chắc rằng chủ sẽ về, dù không biết chính xác là lúc nào. Niềm tin tưởng vào sự trở lại của người chủ là động lực để họ tỉnh thức. Đối với chúng ta, người Chủ chính là Đức Giê-su Ki-tô. Ngài đã về trời và đã hứa sẽ trở lại trong vinh quang. Đời sống của người Ki-tô hữu là một cuộc đợi chờ ngày Chúa quang lâm. Sự chờ đợi này không phải là một sự thụ động, ngồi không mà ngóng trông. Trái lại, đó là một sự chờ đợi tích cực, một sự chuẩn bị chu đáo. Chúng ta chuẩn bị bằng cách chu toàn bổn phận của mình trong bậc sống, bằng cách sống trọn vẹn giây phút hiện tại trong tình yêu và sự phục vụ.
Từng giây, từng phút của cuộc đời chúng ta đều là thời gian ân sủng để chúng ta chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ vĩnh cửu với Chúa. Đừng để lãng phí thời gian vào những việc vô bổ. Đừng trì hoãn việc hoán cải. Cánh cửa được mở ngay khi chủ gõ cửa cho thấy một sự nhạy bén thiêng liêng. Người đầy tớ luôn lắng nghe, luôn sẵn sàng đáp lại tiếng gọi của chủ. Chúng ta có đủ thinh lặng trong tâm hồn để nghe được tiếng Chúa gõ cửa lòng mình mỗi ngày qua các biến cố, qua Lời của Ngài, qua tiếng nói của lương tâm không? Hay tâm hồn chúng ta quá ồn ào bởi những lo toan thế sự, đến nỗi chúng ta không còn nghe được tiếng Chúa nữa? Sự sẵn sàng mở cửa ngay lập tức cũng nói lên một trái tim yêu mến, một tâm hồn luôn hướng về Chúa, mong chờ được gặp Ngài.
Phần thưởng dành cho những đầy tớ trung thành và tỉnh thức thật ngoài sức tưởng tượng. “Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ.” Đây là một sự đảo ngược vai trò hết sức kinh ngạc. Người chủ lại trở thành người phục vụ. Hình ảnh này mặc khải cho chúng ta một cách sâu sắc về Thiên Chúa. Ngài không phải là một vị chủ nhân nghiêm khắc, chỉ chờ đợi để trừng phạt. Ngài là một người Cha, một người Tình yêu, Đấng luôn khao khát được phục vụ, được ban tặng hạnh phúc cho con cái của mình. Cả cuộc đời tại thế của Chúa Giê-su là một minh chứng cho hình ảnh người chủ phục vụ này. Ngài đã đến “không phải để được phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến mạng sống mình làm giá chuộc muôn người.” Đỉnh cao của sự phục vụ ấy là khi Ngài quỳ xuống rửa chân cho các môn đệ và thiết lập Bí tích Thánh Thể, trở nên tấm bánh cho chúng ta được sống.
Hạnh phúc Nước Trời không phải là một phần thưởng vật chất, mà chính là sự hiệp thông trọn vẹn với một Thiên Chúa là Tình Yêu, một Thiên Chúa hạ mình xuống để phục vụ chúng ta. Được chính Thiên Chúa thắt lưng phục vụ, đó là một vinh dự, một niềm hạnh phúc mà không ngôn từ nào có thể diễn tả trọn vẹn. Đó là mục đích tối hậu của cuộc đời chúng ta. Tất cả những nỗ lực tỉnh thức, tất cả những hy sinh, từ bỏ của chúng ta ở đời này sẽ trở nên quá nhỏ bé so với vinh quang và hạnh phúc mà Thiên Chúa dành cho những ai yêu mến Ngài. Ý thức về phần thưởng cao quý này sẽ là nguồn động lực lớn lao giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách trên hành trình đức tin. Nó giúp chúng ta nhận ra rằng, sống tỉnh thức không phải là một gánh nặng, mà là một đặc ân, một con đường dẫn đến sự sống và hạnh phúc vĩnh cửu.
Cuối cùng, Chúa Giê-su nhấn mạnh: “Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ.” Sự không chắc chắn về thời điểm ông chủ trở về (“canh hai hoặc canh ba”) nhấn mạnh sự cần thiết của việc phải tỉnh thức liên lỉ, không một phút giây lơ là. Canh hai, canh ba là lúc đêm đã về khuya, là lúc con người dễ mệt mỏi và buồn ngủ nhất. Đây cũng là hình ảnh cho những giai đoạn khó khăn, những đêm tối của đức tin trong cuộc đời chúng ta. Đó có thể là những lúc chúng ta cảm thấy khô khan trong cầu nguyện, mệt mỏi trong việc làm điều thiện, nản lòng trước những thất bại. Đó chính là những thời điểm mà sự tỉnh thức của chúng ta bị thử thách nhiều nhất. Và cũng chính trong những lúc đó, lòng trung thành của chúng ta mới được chứng minh. Bền đỗ đến cùng trong sự tỉnh thức, đó mới là điều quan trọng.
Sự tỉnh thức không phải là một trạng thái căng thẳng thần kinh, nhưng là một thái độ bình an của tâm hồn, một sự phó thác trọn vẹn vào tình yêu quan phòng của Chúa. Người đầy tớ tỉnh thức không phải vì sợ hãi, mà vì yêu mến và tin tưởng vào lòng tốt của chủ. Chúng ta cũng vậy, chúng ta tỉnh thức và sẵn sàng không phải vì sợ hỏa ngục, nhưng vì chúng ta yêu mến Chúa và khao khát được gặp gỡ Ngài, Đấng là nguồn mạch mọi hạnh phúc. Tình yêu chính là động lực mạnh mẽ nhất để duy trì sự tỉnh thức. Khi chúng ta yêu ai, chúng ta luôn nghĩ đến người đó, luôn mong chờ được gặp người đó. Cũng vậy, khi chúng ta thực sự yêu mến Chúa, tâm hồn chúng ta sẽ luôn hướng về Ngài, và chúng ta sẽ luôn sẵn sàng để chào đón Ngài.
Vậy, anh chị em thân mến, qua bài Tin Mừng hôm nay, Chúa mời gọi mỗi người chúng ta hãy nhìn lại cuộc sống của mình. Chúng ta đã thực sự “thắt lưng cho gọn” và “thắp đèn cho sẵn” chưa? Đời sống của chúng ta có phải là một sự chờ đợi tỉnh thức và tích cực ngày Chúa đến không? Chúng ta có đang để cho tình yêu Chúa trở thành ngọn dầu nuôi dưỡng ngọn đèn đức tin của mình không? Xin Chúa ban cho chúng ta ân sủng để chúng ta luôn biết sống trong tâm thế sẵn sàng, để khi Chúa đến, dù là trong giờ chết của mỗi người hay trong ngày quang lâm của Ngài, Ngài sẽ thấy chúng ta là những đầy tớ trung thành, đang tỉnh thức mong chờ Ngài. Để rồi chúng ta sẽ được Ngài âu yếm gọi là “đầy tớ tốt lành và trung tín”, và được mời vào hưởng hạnh phúc viên mãn trong Nước Trời, nơi chính Ngài sẽ thắt lưng và đến phục vụ chúng ta. Amen.
Lm. Anmai, CSsR.
Hạnh phúc của người tôi tớ trung thành
Trong kho tàng dụ ngôn của Chúa Giê-su, có những câu chuyện gây ấn tượng mạnh mẽ không chỉ vì bài học luân lý mà còn vì những hình ảnh gây sốc, đảo lộn mọi trật tự suy nghĩ thông thường của con người. Đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe hôm nay chính là một trong những dụ ngôn như thế. Lời mời gọi tỉnh thức và sẵn sàng đã quá quen thuộc, nhưng hình ảnh kết luận của dụ ngôn mới thực sự là trọng tâm, là đỉnh điểm mặc khải: hình ảnh người chủ cao sang, quyền quý, sau khi trở về từ tiệc cưới, lại “thắtưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ” những người đầy tớ của mình. Đây là một hình ảnh không thể tưởng tượng được trong bất kỳ xã hội nào, thời đại nào. Và chính trong sự phi lý đến kinh ngạc này, chúng ta khám phá ra dung mạo thật của Thiên Chúa và bản chất sâu xa của hạnh phúc Nước Trời.
Chúng ta hãy cùng nhau đi sâu vào chi tiết gây chấn động này. Trong xã hội thời Chúa Giê-su, cũng như trong phần lớn lịch sử nhân loại, mối quan hệ chủ-tớ là một mối quan hệ dựa trên quyền lực và sự phục tùng. Người chủ có toàn quyền trên người tớ. Người tớ có bổn phận phải phục vụ chủ một cách vô điều kiện, phải luôn tỉnh thức để đáp ứng mọi yêu cầu của chủ. Phần thưởng cho sự trung thành, nếu có, thường chỉ là sự an toàn, một chút ưu ái, hoặc được khen ngợi. Không một người đầy tớ nào dám mơ tưởng đến việc được chủ của mình phục vụ lại. Điều đó đi ngược lại với mọi logic, mọi trật tự xã hội. Thế nhưng, Chúa Giê-su đã dùng chính hình ảnh nghịch lý đó để mô tả về Thiên Chúa. Qua đó, Ngài muốn phá vỡ những hình ảnh sai lạc về Thiên Chúa mà con người thường tự tạo ra: một vị Thiên Chúa xa cách, quyền uy, luôn đòi hỏi và phán xét; một vị Thẩm phán nghiêm khắc chỉ chờ đợi để trừng phạt những lỗi lầm của chúng ta.
Dung mạo Thiên Chúa mà Chúa Giê-su mặc khải là một dung mạo của Tình Yêu Khiêm Hạ. Thiên Chúa không phải là một quyền lực thống trị, nhưng là một Tình Yêu phục vụ. Cả lịch sử cứu độ là một chuỗi những hành động Thiên Chúa hạ mình xuống với con người. Ngài đã hạ mình khi tạo dựng con người theo hình ảnh Ngài, ban cho họ tự do. Ngài đã hạ mình khi kiên nhẫn giáo huấn dân riêng qua các ngôn sứ, dù họ liên tục bất trung. Và đỉnh cao của sự hạ mình là khi Ngôi Lời đã trở nên xác phàm, “trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ”, sống giữa chúng ta, chia sẻ mọi kiếp phận con người ngoại trừ tội lỗi. Cuộc đời tại thế của Chúa Giê-su chính là sự diễn giải sống động nhất cho hình ảnh người chủ thắt lưng phục vụ. Ngài đã cúi xuống chữa lành các bệnh nhân, an ủi những người đau khổ, tha thứ cho những kẻ tội lỗi, và đặc biệt, trong Bữa Tiệc Ly, Ngài đã thực hiện một hành động của người nô lệ: quỳ xuống rửa chân cho các môn đệ. Ngài đã nói: “Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau.”
Hành động rửa chân và lời dạy của Chúa Giê-su không chỉ là một bài học về sự khiêm nhường, mà còn là một mặc khải sâu sắc về bản tính của Thiên Chúa và về trật tự mới của Nước Trời. Trong vương quốc của Thiên Chúa, người lớn nhất chính là người phục vụ. Quyền bính đích thực không phải là để thống trị, mà là để phục vụ sự sống và sự thăng tiến của người khác. Hình ảnh người chủ phục vụ trong dụ ngôn không phải là một hình ảnh viển vông, mà là thực tại của chính Thiên Chúa, là cốt lõi của Tin Mừng. Khi hiểu được điều này, thái độ tỉnh thức và chờ đợi của chúng ta sẽ mang một ý nghĩa hoàn toàn mới. Chúng ta tỉnh thức không phải để làm hài lòng một ông chủ khó tính, nhưng là để đáp lại tình yêu của một người Cha, một người Bạn, Đấng đang nóng lòng chờ đợi để ban phát hạnh phúc cho chúng ta.
Từ đó, chúng ta hãy suy niệm về bản chất của hạnh phúc Nước Trời. Chúa Giê-su không mô tả Nước Trời bằng những khái niệm trừu tượng, nhưng bằng những hình ảnh cụ thể, sống động. Ở đây, Nước Trời được ví như một bàn tiệc. Bàn tiệc là biểu tượng của niềm vui, của sự sum họp, của sự hiệp thông và chia sẻ. Nhưng bàn tiệc này có một điều đặc biệt: chính chủ tiệc lại là người phục vụ. Điều này cho chúng ta hiểu rằng, hạnh phúc thiên đàng không đơn thuần là sự hưởng thụ những phúc lộc nào đó, không phải là một trạng thái nghỉ ngơi thụ động. Hạnh phúc thiên đàng, trước hết và trên hết, là sự hiệp thông trọn vẹn và thân tình với chính Thiên Chúa Ba Ngôi. Đó là được chìm đắm trong đại dương Tình Yêu của Chúa, được trực tiếp cảm nghiệm tình yêu phục vụ của Ngài.
Được chính Thiên Chúa “đến bên từng người mà phục vụ” là một hình ảnh diễn tả một mối tương quan cá vị, thân mật và sâu sắc. Trên thiên đàng, chúng ta không phải là một đám đông vô danh. Thiên Chúa biết từng người chúng ta, yêu thương từng người chúng ta với một tình yêu duy nhất và trọn vẹn. Ngài sẽ lau sạch mọi giọt nước mắt, chữa lành mọi vết thương, và lấp đầy mọi khao khát sâu thẳm nhất trong tâm hồn chúng ta. Hạnh phúc ấy không phải là một phần thưởng được ban phát từ xa, mà là một sự chia sẻ sự sống thần linh của chính Thiên Chúa. Đó là một niềm vui khôn tả, một sự bình an vô tận, vượt xa mọi những gì chúng ta có thể tưởng tượng hay cảm nghiệm ở trần gian này. Ý thức về một hạnh phúc cao cả như vậy sẽ giúp chúng ta định hướng lại các giá trị trong cuộc sống. Chúng ta sẽ nhận ra rằng những vinh hoa, phú quý, những lạc thú chóng qua ở đời này thật quá nhỏ bé, thậm chí là vô nghĩa, so với hạnh phúc vĩnh cửu mà Chúa đã hứa ban.
Khi đã chiêm ngắm vẻ đẹp của phần thưởng, chúng ta quay trở lại với điều kiện để đạt được nó: sự tỉnh thức của người đầy tớ. “Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ.” Chữ “phúc” ở đây, trong nguyên ngữ Hy Lạp là “makarios”, không chỉ có nghĩa là may mắn hay sung sướng bên ngoài, mà chỉ một trạng thái hạnh phúc sâu xa, một niềm vui nội tâm bắt nguồn từ việc sống trong ân sủng và sự hòa hợp với thánh ý Thiên Chúa. Như vậy, sự tỉnh thức không chỉ là điều kiện để đạt được hạnh phúc tương lai, mà bản thân nó đã là một nguồn hạnh phúc ngay tại thế. Một người sống tỉnh thức là một người sống có mục đích, có ý nghĩa. Họ không để cuộc đời trôi qua trong vô vị, nhưng biết tận dụng từng giây phút để gieo vãi những hạt giống tốt lành của tình yêu và sự phục vụ.
Sống tỉnh thức là sống trong sự hiện diện của Chúa. Người đầy tớ tỉnh thức luôn ý thức rằng chủ mình có thể về bất cứ lúc nào. Người Ki-tô hữu tỉnh thức cũng vậy, luôn sống với ý thức rằng Chúa đang hiện diện ngay đây, trong từng giây phút của cuộc đời. Ý thức này giúp chúng ta sống một cách có trách nhiệm hơn. Chúng ta sẽ cẩn trọng hơn trong lời nói, suy nghĩ và hành động, không phải vì sợ bị phạt, mà vì không muốn làm buồn lòng Đấng mà chúng ta yêu mến. Sống trong sự hiện diện của Chúa cũng mang lại cho chúng ta một sự bình an sâu sắc. Dù cuộc sống có gặp bao nhiêu sóng gió, thử thách, chúng ta vẫn vững tâm vì biết rằng có Chúa đang ở cùng, đang đồng hành và nâng đỡ chúng ta. Đây chính là niềm hạnh phúc của người tôi tớ trung thành ngay từ bây giờ.
Hơn nữa, sự tỉnh thức còn được thể hiện qua lòng trung thành trong những việc bổn phận hằng ngày. Người đầy tớ trong dụ ngôn không làm gì phi thường cả. Bổn phận của họ là giữ cho nhà cửa ngăn nắp, đèn luôn cháy sáng, và sẵn sàng mở cửa khi chủ về. Sự thánh thiện không nằm ở những hành động vĩ đại, nhưng nằm ở việc chu toàn những việc nhỏ bé hằng ngày với một tình yêu lớn lao. Một người mẹ chăm sóc con cái, một người cha lao động vất vả, một tu sĩ trung thành với đời sống cầu nguyện, một học sinh chuyên cần học tập… tất cả đều có thể trở thành những hành động tỉnh thức đẹp lòng Chúa, nếu chúng được thực hiện với ý thức mến Chúa và phục vụ tha nhân. Chính trong sự âm thầm, kiên trì chu toàn bổn phận, chúng ta đang dệt nên tấm áo trung thành để xứng đáng đón chờ Chúa đến.
Cuối cùng, sự tỉnh thức mời gọi chúng ta có một cái nhìn đúng đắn về thời gian. “Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về…” Thời gian không phải là tài sản của chúng ta. Nó là một món quà Chúa ban. Mỗi ngày sống là một cơ hội để chúng ta yêu thương, để chúng ta hoán cải, để chúng ta chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ vĩnh cửu. Đừng trì hoãn. Đừng nói “ngày mai tôi sẽ bắt đầu lại”. Vì chúng ta không biết ngày mai sẽ ra sao. Tiếng gõ cửa của người chủ có thể đến vào lúc chúng ta không ngờ nhất. Đó có thể là tiếng gọi của Chúa qua một cơn bệnh, một biến cố bất ngờ, hay đơn giản là giây phút cuối cùng của cuộc đời. Sự khôn ngoan đích thực là biết sống trọn vẹn giây phút hiện tại, biến nó thành một khoảnh khắc của ân sủng và tình yêu.
Anh chị em thân mến, dụ ngôn hôm nay mở ra cho chúng ta một chân trời hy vọng thật lớn lao. Thiên Chúa của chúng ta không phải là một vị chúa xa lạ, nhưng là một người Cha, một người Tình yêu khiêm hạ, Đấng khao khát được phục vụ và ban hạnh phúc cho chúng ta. Phần thưởng mà Ngài dành cho chúng ta không phải là vàng bạc hay châu báu, nhưng là chính bản thân Ngài, là sự hiệp thông viên mãn trong bàn tiệc Nước Trời. Lời mời gọi tỉnh thức không phải là một gánh nặng, nhưng là một con đường dẫn đến tự do và hạnh phúc đích thực. Xin cho mỗi người chúng ta, khi chiêm ngắm hình ảnh tuyệt vời của người Chủ thắt lưng phục vụ, sẽ tìm thấy được nguồn động lực mới để sống một cuộc đời tỉnh thức, trung thành và sẵn sàng. Xin cho chúng ta biết biến mỗi ngày sống thành một sự chuẩn bị hân hoan, để khi Chúa đến gõ cửa, chúng ta có thể vui mừng mở ra và được nghe lời yêu thương của Ngài: “Hỡi đầy tớ tốt lành và trung tín, hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ ngươi.” Amen.
Lm. Anmai, CSsR.