Nhảy đến nội dung

Hồn ngợi khen, trí hớn hở - Đi từ đâu?

Hồn ngợi khen, trí hớn hở

“Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng!”.

“Có lẽ trăm năm mới có một người suy sụp bởi lời khen ngợi quá mức; nhưng chắc chắn, mỗi phút, có người chết trong lòng vì thiếu nó! Chúa thì sao? Ngài đâu cần ai khen! Nếu chưa từng trải nghiệm quyền năng và tình yêu Ngài, bạn và tôi sẽ không bao giờ nhận ra tình trạng yếu đuối của bản thân và biết mình cần gì!” - Henry Newman.

Kính thưa Anh Chị em,

“Chúa đâu cần ai khen!”. Nhưng Lời Chúa hôm nay cho thấy, ai đã từng nếm trải tình yêu và quyền năng Ngài, thì ‘hồn ngợi khen, trí hớn hở’ là điều ắt phải đến!

Khi chúng ta thiếu lời khen, linh hồn dễ trở nên uể oải, trí năng bận rộn với nỗi lo và vô thức tôn thờ nỗi sợ thay vì tôn thờ Chúa. Có những ngày, chúng ta không thiếu lý do để than thở, nhưng lại thiếu một lý do để ngợi khen. Anna và Maria thì khác - họ có chung một niềm vui trào dâng trong tâm tình tạ ơn từ đáy tâm hồn. “Khi bạn biết ơn, nỗi sợ tan biến và điều phong phú bừng hiện!” - Anthony Robbins. Thánh Vịnh đáp ca là lời ngợi khen của Anna hiếm muộn vang lên trước sự ra đời của Samuel như một tiền khúc cho Magnificat. Anna - Samuel được coi là hình bóng của Elisabeth - Gioan; sâu xa hơn, là hình bóng của Maria và Giêsu. Trong lịch sử cứu độ, Thiên Chúa thường làm nên những điều vĩ đại từ những phận người mong manh.

“Ngợi khen” nghĩa đen là làm lớn, là phóng to Chúa trong đời sống. Như Anna, Maria làm lớn Thiên Chúa; Mẹ không phóng đại những khó khăn Mẹ gặp. Chúng ta thường thì ngược lại: phóng to vấn đề, thu nhỏ Thiên Chúa, và rồi mắc kẹt trong lo âu. Maria đặt Thiên Chúa vào trung tâm đời mình; và từ đó, niềm vui được sinh ra, không phải vì không còn thử thách, nhưng vì có Đấng Toàn Năng luôn ở cùng. Không một ngóc ngách nào trong con người Mẹ đứng ngoài hành động của Ngài. Vì thế, từ sâu linh hồn và trí năng, ‘hồn ngợi khen, trí hớn hở’ không phải là lựa chọn phụ thêm, nhưng là hậu kết tất yếu của một con tim mở toang cho Chúa. Mẹ tôn vinh vĩ nghiệp Ngài với tất cả tâm tình ngay lành, và qua đó, Mẹ để đời mình trở thành một Magnificat sống động. “Khi chúng ta ngợi khen Chúa giữa khó khăn, Ngài nâng ta ra khỏi nó!” - Joyce Meyer.

Anh Chị em,

Có lẽ chúng ta đã quá quen với Magnificat đến nỗi không còn để cho lời ca ấy thẩm thấu mình. ‘Hồn ngợi khen, trí hớn hở’ không phải là cảm xúc bộc phát, nhưng là dấu của một đời sống đã được sắp xếp lại từ bên trong. Khi Thiên Chúa trở thành trung tâm, linh hồn tìm được ngôn ngữ của mình, và trí năng thôi bị dẫn đi bởi nỗi sợ. Người biết ngợi khen là người vẫn giữ được tiếng nói của đức tin, ngay cả khi thử thách chưa qua. Họ đứng vững không vì mạnh mẽ, nhưng vì đã neo đời mình vào Đấng tín trung và mạnh mẽ. “Nếu bạn không thờ phượng Thiên Chúa, bạn sẽ thờ phượng một điều gì đó khác, và chín trong mười lần đó là chính bạn!” - Fulton Sheen.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con chết dần vì thiếu lời khen. Cho con biết ‘làm lớn’ Chúa trong đời, để giữa bao chông chênh, hồn con vẫn ngợi khen và trí con luôn hớn hở!”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

++++++

ĐI TỪ ĐÂU?

“Này Ta sai sứ giả của Ta đến dọn đường trước mặt Ta!”.

“Thiên Chúa không gọi con người đến một công việc; Ngài gọi họ đến với chính Ngài - và đó chính là sứ vụ!” - Von Balthasar.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay âm thầm đặt cho chúng ta một câu hỏi căn bản về đời sống đức tin, đời sống ơn gọi của mỗi người - nó ‘đi từ đâu?’.

Tin Mừng chỉ kể lại việc Gioan được sinh ra, được đặt tên và được ghi dấu căn tính thuộc về Giao Ước trong nghi thức cắt bì. Trước khi có bất cứ hành động nào, đời Gioan đã được đặt trong một mối tương quan mà chính Thiên Chúa khởi xướng và gìn giữ. Ơn gọi không khởi đi từ công việc, nhưng từ việc một người được gọi vào trong tương quan với Đấng kêu gọi. Chính sự thuộc về ấy âm thầm định hình con người Gioan, trước khi Gioan có thể ra mắt làm vị tiền hô cho Đấng Cứu Thế. “Hãy ở lại trong ơn gọi nơi bạn được gọi, và công việc của bạn sẽ thiêng liêng như sứ vụ!” - A. W. Tozer.

Lịch sử cứu độ cho thấy một quy luật quen thuộc. Cần một tổ phụ cho một dân mới, Chúa chọn Abraham, một người do dự và sợ hãi. Cần một người dẫn dân đi qua sa mạc, Ngài chọn Môsê, một người cà lăm và luôn ngần ngại. Cần một vị vua chăn dắt dân, Ngài chọn Đavít, một người đầy đam mê và vấp ngã. Cần một nền tảng cho Hội Thánh, Ngài chọn Phêrô, một người bộp chộp chối Thầy. Và khi cần một người dọn đường, Ngài chọn Gioan, đứa con sinh ra từ sự son sẻ của đôi bạn già. Không ai trong họ bắt đầu từ sự hoàn hảo, nhưng tất cả đều bắt đầu từ một mối tương quan được Thiên Chúa thiết lập. “Một người biết mình đã tìm thấy ơn gọi khi người ấy ngừng nghĩ về cách sống - giới hạn, yếu hèn của mình - và bắt đầu sống!” - Thomas Merton.

Thánh Ephrem, từ thế kỷ thứ tư, giúp chúng ta nhận ra điểm khởi đầu ấy qua hình ảnh hai người mẹ và hai người con. Elisabeth, phụ nữ đứng tuổi, sinh vị ngôn sứ cuối cùng; Maria, trinh nữ trẻ trung, sinh Chúa các thiên thần. Hai khởi điểm khác nhau, nhưng cùng trả lời cho một câu hỏi duy nhất: ‘đi từ đâu’ để Thiên Chúa có thể đến với nhân loại? Không từ sức trẻ hay tuổi tác, nhưng từ những cung lòng biết mở ra cho Ngài.

Anh Chị em,

“Này Ta sai sứ giả của Ta đến dọn đường trước mặt Ta!” - bài đọc một. Lời ấy vẫn vang vọng hôm nay. Mỗi chúng ta, trong từng hoàn cảnh, được mời gọi đặt lại câu hỏi “Tôi đã ‘đi từ đâu’ cho đời mình?”. Nếu đi từ việc làm hay thành công, chúng ta dễ mệt mỏi; đi từ thành công, chúng ta dễ tự mãn; nhưng nếu khởi đi từ một mối tương quan được gìn giữ mỗi ngày, thì không chỉ đến thời của Thiên Chúa - mà ngay lúc này và ở đây - chính đời sống chúng ta, dù âm thầm hay được biết đến, sẽ trở thành con đường để Ngài đi qua. “Những nhà lãnh đạo tương lai sẽ là những người dám nhận sự không quan trọng của mình trong thế giới đương thời như một ơn gọi thiêng liêng!” - Henri Nouwen.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin dạy con biết khởi đi từ Chúa trong mọi sự, để hôm nay và đến thời của Ngài, đời con trở nên con đường cho Chúa đến với người khác!”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

Danh mục:
Tác giả: