Hơn thua nhau không phải phần mộ mà là cách sống !
- T4, 30/04/2025 - 17:43
- Lm Anmai, CSsR
Ở ĐỜI, HƠN THUA NHAU KHÔNG PHẢI PHẦN MỘ MÀ LÀ CÁCH SỐNG !
Có những ngôi mộ lên đến hàng chục tỷ đồng ! Thế nhưng rồi có phần mộ đơn sơ như phần mộ của Đức Thánh Cha Phanxicô.
Phần một không nói lên danh phận của một con người. Sống như thế nào mới là chuyện quan trọng của đời người. Có thể mộ cao, to, đẹp hoành tráng nhưng không để lại gì cho xã hội, cho Giáo Hội.
Trong một góc nhỏ của một nhà thờ cổ kính, nơi ánh sáng dịu dàng len lỏi qua những bức tường đá lạnh, tôi đứng lặng người trước ngôi mộ đơn sơ của Đức Thánh Cha Phanxicô. Một phiến đá trắng khắc dòng chữ tinh tế, một cây thánh giá nhỏ gắn trên tường, được chiếu sáng bởi một luồng sáng ấm áp như ôm trọn không gian tĩnh lặng. Bên cạnh là một chậu cây xanh mướt, lá vươn lên mạnh mẽ, như một biểu tượng của sự sống và hy vọng. Trên phiến đá, vài bông hoa trắng và những cây nến nhỏ được đặt nhẹ nhàng, như những lời thì thầm của tình yêu và lòng kính trọng. Ngôi mộ này không chỉ là nơi an nghỉ của một vị Giáo hoàng, mà còn là một bài học sâu sắc về ý nghĩa của cuộc sống, đức tin, và sự phục vụ, một bài học khiến trái tim tôi rung lên những cảm xúc khó tả.
Khi nhìn vào không gian giản dị này, tôi không khỏi nghĩ về cuộc đời của Đức Thánh Cha Phanxicô, một con người đã sống trọn vẹn với tinh thần của sự khiêm nhường và yêu thương. Ngay từ khi được bầu làm Giáo hoàng vào năm 2013, ngài đã khiến cả thế giới ngỡ ngàng bởi sự giản dị của mình. Ngài từ chối những xa hoa của Vatican, chọn sống trong một căn hộ nhỏ thay vì cung điện Giáo hoàng, và thường xuất hiện trong những chiếc xe đơn sơ thay vì những phương tiện sang trọng. Ngài không chỉ sống giản dị, mà còn lan tỏa tinh thần ấy đến mọi người xung quanh, đặc biệt là những người nghèo khổ, những người bị xã hội lãng quên. Tôi nhớ lại hình ảnh ngài quỳ xuống rửa chân cho những người vô gia cư, những tù nhân, và cả những người bệnh tật, một hành động không chỉ thể hiện sự khiêm nhường, mà còn là một lời nhắc nhở rằng tình yêu thương đích thực bắt nguồn từ trái tim, chứ không phải từ quyền lực hay địa vị.
Ngôi mộ này, với sự đơn sơ đến mức khiến người ta phải dừng lại suy ngẫm, dường như là sự tiếp nối hoàn hảo của tinh thần ấy. Không có những bức tượng đá cẩm thạch hoành tráng, không có vàng bạc lấp lánh, chỉ có một phiến đá trắng nằm khiêm tốn trên nền đá, như muốn hòa mình vào sự bình dị của đất trời. Cây thánh giá nhỏ phía trên, được chiếu sáng bởi ánh sáng dịu dàng, là biểu tượng của đức tin mà ngài đã dành cả cuộc đời để lan tỏa. Ánh sáng ấy không chói lóa, không phô trương, nhưng lại đủ để soi rọi trái tim của những ai đến viếng thăm, như cách Đức Thánh Cha đã dùng cuộc đời mình để chiếu sáng những góc tối của nhân loại. Tôi đứng đó, cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm, và tự hỏi: điều gì khiến một con người, dù ở vị trí cao cả nhất, lại chọn cách ra đi trong sự giản dị đến vậy?
Chậu cây xanh bên cạnh ngôi mộ, với những chiếc lá vươn lên mạnh mẽ, khiến tôi nghĩ đến tình yêu của Đức Thánh Cha dành cho thiên nhiên. Ngài là người đã viết thông điệp “Laudato Si’”, kêu gọi toàn thế giới bảo vệ “ngôi nhà chung” của nhân loại, bảo vệ môi trường và trái đất mà chúng ta đang sống. Sự hiện diện của chậu cây trong không gian an nghỉ của ngài dường như là một lời nhắc nhở rằng, ngay cả khi đã rời xa thế giới này, ngài vẫn muốn gửi gắm thông điệp về sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên. Những chiếc lá xanh mướt ấy, trong không gian tĩnh lặng của nhà thờ, như một biểu tượng của sự sống và hy vọng, một sự sống mà Đức Thánh Cha đã luôn trân trọng và gìn giữ.
Những bông hoa trắng trên phiến đá, cùng với vài cây nến nhỏ, là dấu ấn của tình yêu và lòng biết ơn mà những người viếng thăm dành cho ngài. Chúng không cầu kỳ, không phô trương, nhưng lại chứa đựng một tình cảm chân thành và sâu sắc. Tôi nhìn những bông hoa ấy và nghĩ rằng, giá trị của một con người không nằm ở những gì họ sở hữu, mà ở những gì họ để lại trong trái tim người khác. Đức Thánh Cha Phanxicô đã để lại một di sản tinh thần to lớn, không phải qua những công trình vĩ đại hay những báu vật đắt giá, mà qua tình yêu thương, lòng trắc ẩn, và sự khiêm nhường. Ngài từng nói: “Tôi muốn một Giáo hội nghèo cho người nghèo.” Lời nói ấy không chỉ là một tuyên ngôn, mà là kim chỉ nam cho cả cuộc đời ngài, và ngôi mộ này chính là minh chứng cuối cùng cho sự nhất quán ấy.
Đứng trước ngôi mộ, tôi cảm nhận được một sự bình an lạ thường. Không gian tĩnh lặng, ánh sáng dịu dàng, và sự giản dị của mọi thứ khiến tôi suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống. Đức Thánh Cha Phanxicô đã sống một cuộc đời trọn vẹn, không phải vì ngài có tất cả, mà vì ngài đã cho đi tất cả. Ngài đã chọn đứng về phía những người yếu thế, lắng nghe tiếng nói của những người bị lãng quên, và lan tỏa tình yêu của Thiên Chúa đến mọi ngóc ngách của thế giới. Ngài không chỉ là một vị Giáo hoàng, mà còn là một người cha, một người anh em, một người bạn của những ai đang đau khổ. Tôi nhớ lại những lần ngài đến thăm các trại tị nạn, những lần ngài ôm lấy những đứa trẻ mồ côi, và những lần ngài lên tiếng bảo vệ công lý cho những người bị áp bức. Tất cả những điều đó, giờ đây, dường như được cô đọng lại trong không gian nhỏ bé này, nơi ngài an nghỉ.
Ngôi mộ đơn sơ này cũng khiến tôi nghĩ về sự phù du của cuộc đời. Dù là một vị Giáo hoàng, một người đứng đầu Giáo hội Công giáo với hàng tỷ tín hữu, Đức Thánh Cha Phanxicô vẫn chọn cách ra đi trong sự giản dị. Điều đó nhắc nhở chúng ta rằng, cuối cùng, những gì còn lại không phải là danh vọng hay quyền lực, mà là tình yêu và những giá trị tinh thần mà chúng ta đã sống và lan tỏa. Tôi nhìn cây thánh giá trên tường, ánh sáng chiếu rọi tạo thành một vòng sáng mờ ảo, và tôi cảm nhận được sự hiện diện của một điều gì đó thiêng liêng, một điều gì đó vượt lên trên tất cả những phù phiếm của thế gian. Đức Thánh Cha đã sống một cuộc đời vì người khác, và giờ đây, trong sự tĩnh lặng của ngôi mộ này, ngài dường như vẫn đang nói với chúng ta: hãy sống đơn sơ, hãy yêu thương, và hãy đặt đức tin lên trên hết.
Khi đứng đó, tôi không chỉ cảm nhận được sự bình an, mà còn cảm thấy một sự thôi thúc bên trong tâm hồn mình. Ngôi mộ này không chỉ là nơi an nghỉ, mà còn là một lời mời gọi, một lời nhắc nhở rằng cuộc sống đích thực không nằm ở những gì chúng ta tích lũy, mà ở những gì chúng ta trao đi. Đức Thánh Cha Phanxicô đã sống một cuộc đời như thế, và ngôi mộ của ngài là một minh chứng sống động cho điều đó. Tôi nghĩ về những lần ngài nói về lòng thương xót, về sự tha thứ, và về tình yêu vô điều kiện. Những lời ấy, giờ đây, dường như vang vọng trong không gian tĩnh lặng này, như một bài thánh ca dịu dàng, an ủi những tâm hồn đang lạc lối.
Hình ảnh ngôi mộ cũng khiến tôi suy ngẫm về cách chúng ta đối diện với cái chết. Trong một thế giới mà nhiều người sợ hãi cái chết, Đức Thánh Cha Phanxicô dường như đã đối diện với nó bằng một sự bình thản và tin tưởng tuyệt đối. Ngôi mộ đơn sơ này không phải là biểu tượng của sự kết thúc, mà là một cánh cửa mở ra sự sống vĩnh cửu. Cây thánh giá trên tường, biểu tượng của sự hy sinh và cứu rỗi, dường như đang nhắc nhở rằng cái chết không phải là điểm dừng, mà là một hành trình mới, một hành trình mà Đức Thánh Cha đã bước đi với tất cả niềm tin và tình yêu. Tôi nhìn ánh sáng chiếu rọi trên cây thánh giá, và tôi cảm nhận được một sự an ủi sâu sắc, như thể ngài đang nói với tôi rằng: đừng sợ hãi, hãy tin tưởng, và hãy sống một cuộc đời ý nghĩa.
Nhớ và nghĩ đến phần mộ của Đức Thánh Phanxicô, tôi mang theo trong lòng một cảm giác bình an và một quyết tâm sống tốt hơn, giản dị hơn, và yêu thương nhiều hơn. Ngôi mộ đơn sơ của Đức Thánh Cha Phanxicô, dưới ánh sáng dịu dàng của cây thánh giá, sẽ mãi là một lời nhắc nhở về sự vĩnh cửu của tình yêu và đức tin. Ngài đã sống một cuộc đời vì người khác, và giờ đây, trong sự tĩnh lặng của nơi an nghỉ, ngài vẫn tiếp tục truyền cảm hứng cho hàng triệu người trên thế giới. Tôi bước đi, nhưng hình ảnh ấy vẫn in đậm trong tâm trí tôi, như một ngọn lửa nhỏ, âm thầm nhưng mạnh mẽ, soi đường cho tôi trên hành trình của chính mình.
Phận người như Thánh Vịnh nói :
Tuy họ lấy tên mình mà đặt cho miền này xứ nọ
Nhưng ba tấc đất mới thật là nhà
Nơi họ ở muôn đời muôn kiếp
Thật thế, phần mộ là điểm kết thúc đời con người nơi dương thế nhưng mở ra cánh cửa vào Thiên Đàng. Nếu sống đẹp, chết đẹp và chắc chắn sẽ có một chỗ không chỉ trong lòng mọi người mà trong lòng Thiên Chúa. Đức Thánh Cha Phanxicô đã làm được điều đó.
Đức Thánh Cha Phanxicô theo như di nguyện không hề ghi phận mộ này là phần mộ của ai như bao người khác. Thế nhưng mãi mãi Giáo Hội Công Giáo muôn đời ghi ơn và trân quý cuộc đời của Đức Thánh Cha Phanxicô.
Ở đời, hơn thua nhau không phải phần mộ mà là cách sống !
Lm. Anmai, CSsR