Nhảy đến nội dung

Khi đã hiểu luật hoa quả rồi... thì có gì mà phải buồn

KHI ĐÃ HIỂU LUẬT HOA QUẢ RỒI... THÌ CÓ GÌ MÀ PHẢI BUỒN

Trong cuộc đời này, ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần tự hỏi về ý nghĩa của những nỗi khổ, sự bất công, hay những mất mát không đáng có mà mình phải gánh chịu. Những câu hỏi ấy thường đi kèm với nỗi oán hờn, sự tủi thân và khao khát một sự giải thích hợp lý cho chuỗi nhân duyên phức tạp. Chúng ta thường nhìn vào người khác, nhìn vào những kẻ đối xử tệ bạc với mình và cảm thấy căm phẫn, ấm ức vì dường như họ vẫn sống ung dung, trong khi mình phải chịu đựng những tổn thương. Nếu cứ mãi đắm chìm trong sự hoài nghi và đau khổ đó, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy được bình an thực sự, trừ khi chúng ta bắt đầu nhận thức được một chân lý đơn giản nhưng vô cùng mạnh mẽ: đó chính là Luật Nhân Quả, hay Luật Hoa Quả, một quy luật vận hành của vũ trụ mà không một ai có thể vượt qua.

Luật Nhân Quả không phải là một học thuyết phức tạp, mà là nguyên tắc căn bản của đời sống: gieo gì gặt nấy. Đời sống của một con người là một cánh đồng mênh mông nơi mỗi suy nghĩ, mỗi lời nói, và mỗi hành động đều là một hạt giống được gieo xuống. Hạt giống ấy có thể là thiện hay ác, nhưng chắc chắn sẽ nảy mầm và cho ra trái tương ứng trong một thời điểm nào đó, có thể là ngay lập tức, có thể là kiếp sau, nhưng nhất định không thể tránh khỏi. Khi thấu triệt được điều này, mọi ấm ức, mọi buồn phiền sẽ tự khắc tan biến, bởi ta biết rằng không có gì trong đời này là ngẫu nhiên, và không có một hành động nào bị lãng quên dưới bầu trời này.

Khi nhìn thấy người đối xử tệ với mình, ta không còn cần phải buồn hay phải oán trách họ nữa. Họ đang làm một việc rất rõ ràng: họ đang tự tay gieo những hạt giống xấu vào mảnh đất định mệnh của chính họ. Những lời nói cay nghiệt, những hành động bất nhân, những sự dối trá hay hãm hại mà họ dành cho ta, tất cả đều là nghiệp họ tự tạo ra. Ta không cần phải dùng hận thù để đáp trả, bởi sự công bằng tuyệt đối của vũ trụ sẽ tự điều chỉnh. Không ai có thể trốn tránh được trái đắng do chính mình đã gieo. Sự buồn bã của ta lúc này sẽ chỉ là sự đồng cảm, sự tiếc nuối cho cái kết cục mà họ đang tự mình sắp đặt cho tương lai của họ, chứ không còn là nỗi đau của người bị hại.

Về phần mình, những lúc phải chịu đựng sự thiệt thòi, những sự hiểu lầm hay những nỗi oan ức, chúng ta thường cảm thấy mình là nạn nhân của số phận. Nhưng theo Luật Nhân Quả, sự chịu đựng hiện tại lại chính là sự "trả lại" tất cả những gì ta đã từng làm trong quá khứ, dù ta có nhớ hay không. Nếu ta đã từng gieo những hạt giống không tốt, thì đến nay, khi quả đã chín, ta chấp nhận đón nhận nó với lòng thanh thản, xem đó như một cách để giải thoát mình khỏi món nợ cũ. Cứ mỗi lần ta bình thản chấp nhận một nỗi khổ, là một lần ta thanh toán xong một khoản nợ, giúp cho tâm hồn ta trở nên nhẹ nhàng hơn. Thay vì buồn bã vì bị "phạt", ta nên mừng vì đã được "thanh toán", và sau khi món nợ cuối cùng được trả hết, chúng ta sẽ bước đi trên con đường mới với tâm hồn trong sạch và không còn bị quá khứ ràng buộc nữa.

Mọi mối quan hệ trong cuộc đời đều có một ý nghĩa sâu sắc mà ta không thể lường trước được. Mỗi người đi qua đời mình đều có lý do, không phải tự nhiên mà họ xuất hiện. Có người đến để ta thương yêu, để ta nhận biết được niềm vui, sự ấm áp và lòng tốt của nhân loại. Họ là món quà, là nguồn năng lượng tích cực giúp ta tin vào cuộc sống. Ta đón nhận họ với lòng biết ơn và tiếp tục vun đắp tình cảm ấy bằng tất cả sự chân thành của mình. Sự hiện diện của họ nhắc nhở ta rằng thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đáng để trân trọng.

Tuy nhiên, cũng có những người đến để ta phải học, và đây là những người đóng vai trò quan trọng nhất trong việc rèn luyện tâm hồn ta. Họ có thể là những người gây ra đau khổ, sự phản bội, hoặc những bài học khó khăn nhất. Thay vì oán ghét, ta nên nhận ra rằng họ chính là những "người thầy" vĩ đại nhất. Họ dạy ta về sự kiên nhẫn, về lòng bao dung, về cách tha thứ và nhất là về sức mạnh nội tâm mà ta không hề biết mình có. Nếu không có những khó khăn ấy, làm sao ta có thể trưởng thành? Khi ta nhìn họ bằng con mắt của sự học hỏi thay vì sự thù hằn, ta sẽ thấy rằng sự xuất hiện của họ không phải để hại ta, mà là để giúp ta hoàn thiện hơn, để ta có thể trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Sống trong nhận thức ấy, ta sẽ không còn oán, không còn trách. Oán trách chỉ là việc ta tự lấy xiềng xích trói buộc mình vào nghiệp quả của người khác, làm chậm lại tiến trình giải thoát của chính ta. Khi ta buông bỏ sự oán hận, ta không phải đang làm điều gì đó cho kẻ đã làm hại ta, mà là đang giải phóng chính mình khỏi gánh nặng của quá khứ. Lòng vị tha, sự bao dung và thái độ bình thản trước mọi thị phi chính là những hạt giống lành ta gieo xuống mảnh đất hiện tại, đảm bảo cho một mùa hoa quả tươi đẹp trong tương lai. Ta hiểu rằng sự oán hận không thể thay đổi được những gì đã xảy ra, mà chỉ làm tổn thương chính tâm hồn ta mà thôi.

Việc cần làm của chúng ta, ngay trong giờ phút này, chỉ đơn giản là sống tử tế. Sống tử tế không phải là làm những điều vĩ đại, mà là sống đúng với lương tri, làm tròn bổn phận, và đối xử với mọi người bằng lòng nhân ái, ngay cả với những người không yêu quý mình. Ta cứ sống hết lòng, hết sức mình với sự lương thiện và trung thực. Ta cứ gieo những hạt giống thiện lành trong mọi hoàn cảnh, không cần mong cầu báo đáp. Đó là cách duy nhất và bền vững nhất để kiến tạo một tương lai an lạc, một định mệnh tốt đẹp.

Việc còn lại, ta cứ an tâm để ông trời lo. Luật Nhân Quả là quy luật công bằng tuyệt đối, vận hành một cách hoàn hảo và không sai sót. Sự lo lắng, sự bám chấp vào kết quả chỉ là biểu hiện của sự thiếu niềm tin vào trật tự của vũ trụ. Khi ta đã làm hết sức mình bằng một trái tim thiện lành, ta không cần phải bận tâm về việc ai sẽ nhận được gì, hay ai sẽ phải trả giá cho những việc đã làm. Sự an bài của Thiên Chúa, hay sự vận hành của Luật Nhân Quả, sẽ tự giải quyết mọi chuyện một cách chính xác nhất, vào thời điểm thích hợp nhất.

Tâm hồn ta chỉ thực sự tìm được sự thanh thản khi ta buông bỏ tất cả mọi sự tính toán, mọi sự mong đợi vào người khác, và chỉ tập trung vào việc gieo trồng những hạt giống tốt đẹp ngay tại phút giây hiện tại. Cuộc đời là một hành trình dài của sự trả và vay, của sự học hỏi và lớn lên. Chỉ cần ta hiểu rằng những người xấu đang tự gánh lấy hậu quả của họ, còn những nỗi khổ ta đang chịu đựng là sự trả nợ và thanh tẩy, thì ta sẽ không còn một lý do nào để phải buồn bã nữa. Ta có thể mỉm cười trước mọi nghịch cảnh, vì biết rằng mỗi bước lùi là một bước tiến gần hơn đến sự tự do đích thực. Khi tâm đã bình an, cả thế giới cũng trở nên bình an.

Lm. Anmai, CSsR.

Tác giả: