Khi kiệt sức là lời mời gọi cầu nguyện
- T5, 20/11/2025 - 08:17
- Lm Anmai, CSsR
KHI KIỆT SỨC LÀ LỜI MỜI GỌI CẦU NGUYỆN
Trong cuộc hành trình đời người, có những lúc con tim cảm thấy nặng trĩu, bước chân mỏi mệt, và tinh thần như bị rút cạn. Chúng ta gọi đó là kiệt sức – không chỉ là mệt mỏi thể chất, mà là sự cạn kiệt sâu sắc của tâm hồn. Giữa guồng quay không ngừng của công việc, trách nhiệm, và những gánh nặng thầm kín, chúng ta thường tìm cách "gồng mình", tìm kiếm một sức mạnh ý chí nào đó để vượt qua. Nhưng chính vào khoảnh khắc yếu đuối ấy, chân lý về cầu nguyện lại hiển lộ: Cầu nguyện không là gồng mình thêm, không là một nhiệm vụ tôn giáo phải thực hiện, mà là hành động buông bỏ, là đặt gánh nặng, đặt chính thập giá mình đang mang, vào tay Đấng hiền lành và khiêm nhường.
Sự kiệt sức chính là thời điểm Chúa mời gọi chúng ta "Hãy đến như đang là". Không cần phải khoác lên mình chiếc áo choàng của sự mạnh mẽ giả tạo, không cần cố gắng chỉnh sửa tâm hồn rối bời trước khi đến với Người. Chúng ta được phép than thở, được phép bày tỏ nỗi thống khổ sâu kín nhất, như những tiếng kêu than của Thánh vịnh. Lời cầu nguyện chân thật nhất không phải là những lời lẽ hoa mỹ, nhưng là tiếng nấc nghẹn ngào, là lời thốt lên từ sa mạc tâm hồn. “Chúa là mục tử, con chẳng thiếu thốn chi.” (Tv 23). Giữa sa mạc khô cằn của cuộc đời, Chúa Giêsu, vị Mục tử nhân lành, không bắt chúng ta tự đào giếng, nhưng Ngài dẫn chúng ta đến mạch nước. Tâm hồn khát khao đến độ phải thốt lên: “Hồn con khát Chúa như nai khát suối!” (Tv 42), một khao khát bản năng, không thể che giấu. Cầu nguyện khi kiệt sức là thừa nhận rằng chỉ có “Chỉ nơi Thiên Chúa, hồn con mới nghỉ ngơi” (Tv 62), một sự nghỉ ngơi không phải là ngủ vùi, mà là sự neo đậu vững chắc trong cơn bão tố.
Giữa đêm đen của thử thách, khi mọi hy vọng dường như tan biến, lời hứa của Chúa vang vọng đầy an ủi: “Ơn Ta đủ cho con, vì sức mạnh nên trọn trong yếu đuối” (2 Cr 12,9). Đây là một nghịch lý thiêng liêng. Chúng ta tin rằng mạnh mẽ là khi tự mình đứng vững, nhưng Chúa lại dạy rằng sức mạnh thật sự của Người chỉ có thể nên trọn khi chúng ta dũng cảm thừa nhận sự yếu đuối của mình. Khi bàn tay chúng ta buông xuôi, bàn tay Chúa mới có thể nâng đỡ. Khi chúng ta ngừng vùng vẫy trong cơn kiệt sức, ánh sáng của bình minh mới có thể rạng ngời. Niềm tin này là viên đá tảng để chúng ta vượt qua những đêm dài cô đơn và tuyệt vọng, biết rằng dù bóng tối có bao trùm, một ngày mới của ân sủng vẫn luôn chờ đợi.
Con đường này không phải là con đường mới. Các thánh đã đi qua, đã trải nghiệm và minh chứng cho chân lý này. Thánh Augustinô đã viết nên lời thú nhận bất hủ: “Lạy Chúa, Chúa đã tạo dựng con cho Chúa, và lòng con chẳng yên cho đến khi nghỉ yên trong Chúa.” Sự kiệt sức của ngài đến từ những tìm kiếm lạc lối, và sự nghỉ ngơi cuối cùng không phải là sự chấm dứt hành động, mà là sự quy hướng trọn vẹn về cội nguồn. Thánh Têrêsa Avila đã cô đọng toàn bộ đời sống thiêng liêng trong câu: “Một mình Chúa đủ!” Lời này không phải là sự từ bỏ thế giới, mà là sự giải thoát khỏi sự ràng buộc vào những thứ không cốt yếu, đặt niềm tin tuyệt đối vào Tình Yêu duy nhất. Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã không tìm kiếm sự vĩ đại hay những hy sinh anh hùng; ngài dạy về con đường nhỏ bé, về việc giơ cánh tay mỏi mệt để Cha bồng ẵm, thể hiện sự yếu đuối trọn vẹn để được Thiên Chúa làm tất cả. Còn Thánh Gioan Thánh Giá thì giải thích đêm tối của giác quan và linh hồn không phải là sự trừng phạt, mà là cửa mở vào hiệp thông sâu sắc hơn, là sự thanh lọc cần thiết để gặp gỡ Chúa một cách tinh tuyền. Sự kiệt sức, nhìn qua lăng kính của các thánh, là một hồng ân để kinh nghiệm Thiên Chúa trong sự trần trụi và đơn sơ nhất.
Vậy, làm thế nào để thực hành lời mời gọi này? Sự thực hành đơn sơ của cầu nguyện không cần đòi hỏi nghi thức phức tạp, nhưng cần sự chú tâm và lòng tín thác. Nó bắt đầu bằng hơi thở: thở chậm, hít vào thì thầm “Lạy Chúa Giêsu”, thở ra “con tín thác”. Hơi thở ấy, nhịp điệu của sự sống, trở thành nhịp điệu của sự phó thác. Khi lòng chao đảo, khi cơn kiệt sức dâng trào, hãy sử dụng một lời nguyện tắt như một chiếc phao cứu sinh: “Lạy Chúa, xin thương xót con”. Lời nguyện ấy là tiếng kêu khiêm tốn của người thu thuế, là sự thừa nhận nhu cầu tuyệt đối của chúng ta. Hơn nữa, hãy đặt tay lên ngực, lên trái tim đang mệt mỏi của mình, phó thác từng lo âu cụ thể, từng trách nhiệm nặng nề. Sau đó, chỉ ở lại, trong sự im lặng của tâm hồn, như tựa đầu trên ngực Người, như người môn đệ yêu dấu Gioan trong Bữa Tiệc Ly. Đó là nơi sự kiệt sức tìm thấy nơi nương náu, nơi sự yếu đuối được biến thành sức mạnh. Đó là khoảnh khắc chúng ta cảm nhận được nhịp đập của Trái Tim Chúa Giêsu nhân lành, đập vì chúng ta và cho chúng ta.
Ngay lúc này, ngay khi bạn đang đọc những dòng chữ này, bạn hãy dừng lại một phút. Hãy hít thở chậm ba lần – hít vào sự hiện diện của Chúa, thở ra gánh nặng của bạn. Hãy đọc lời nguyện tắt “Lạy Chúa, xin thương xót con”. Và bằng một hành động ý thức, trao cho Chúa mọi mỏi mệt của bạn. Cầu nguyện khi kiệt sức là đón nhận sự giải thoát.
Lm. Anmai, CSsR