Khi Ngài vào Nước của Ngài, xin nhớ đến con - Vương Quốc Thiên Chúa được khai mở
- T2, 24/11/2025 - 21:25
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Chúa Nhật Lễ Chúa Kitô Vua – Năm C.
BÀI GIẢNG LỄ CHÚA KITÔ VUA – NĂM C
“Khi Ngài vào Nước của Ngài, xin nhớ đến con.”
⸻
1. Khởi đầu: Khát vọng có một Vị Vua để quy tụ những mảnh vỡ của tâm hồn
Anh chị em thân mến,
Mỗi chúng ta – trong những giờ phút thành thật nhất với chính mình – đều cảm thấy tâm hồn như một lãnh thổ có nhiều “chi tộc”: những ký ức kéo về một phía, những lo âu kéo về phía khác, những khát vọng chạm vào nhau rồi tan rã. Ta sống như thể bị “phân tán” thành nhiều mảnh.
Cũng như dân Ít-ra-en xưa tụ họp tại Khép-rôn để xin Đa-vít làm vua, tâm hồn chúng ta cũng thầm kêu lên: “Xin ai đó hãy quy tụ con lại.”
Ai đó đủ hiểu ta, đủ nhẹ tay để chạm vào những vết thương, và đủ mạnh để nâng ta dậy.
Hành trình tâm lý và tâm linh của con người chính là hành trình đi tìm một trung tâm, một vị vua của nội tâm. Và hôm nay, Phụng Vụ chỉ cho ta thấy chính Đấng có thể nhận lấy vương quyền ấy.
⸻
2. Lên đền thánh Chúa – hành trình tìm về nơi ta được là chính mình
Thánh Vịnh responsorial hát lên:
“Ta vui mừng khi người ta nói với tôi: Ta cùng trẩy lên đền thánh Chúa.”
Tiếng reo vui ấy không chỉ là cảm xúc tôn giáo đơn thuần, mà là âm hưởng của một linh hồn tìm được địa chỉ để thuộc về. Nó giống như tiếng của người vừa đi qua sa mạc cô độc của lo âu, nay tìm được nơi trú ẩn.
Thần học thiêng liêng gọi đó là “cuộc hành hương nội tâm”; nhân học gọi là “trở về căn tính thật”; phân tâm học gọi là “đi vào cái tự ngã chân thực”.
Nhà của Chúa, thưa anh chị em, không chỉ là ngôi nhà bằng đá, mà là không gian nội tâm nơi ta được sống dưới ánh mắt nhân hậu của Người. Đó là nơi ta không còn phải mang mặt nạ; nơi ta không phải che giấu nỗi sợ; nơi ta được trở nên toàn vẹn.
⸻
3. Đức Kitô – hình ảnh Thiên Chúa vô hình và là Vua của sự hòa giải
Trong bài đọc thứ hai, Thánh Phaolô hát lên một bản thánh thi khải hoàn:
Đức Kitô là hình ảnh Thiên Chúa vô hình, là Đấng mà mọi sự được tạo thành, là Đấng hòa giải muôn loài.
Ở nơi Người, ta tìm được hình ảnh tuyệt đối mà tâm lý con người khao khát soi vào.
Bao lần ta soi vào những hình ảnh giả tạm: thành công, sự kiểm soát, vẻ đẹp bề ngoài, vai trò xã hội… Những hình ảnh ấy càng soi càng làm ta vỡ vụn.
Nhưng Đức Kitô cho ta một tấm gương khác:
tấm gương của tình yêu tự hiến,
tấm gương của sự tự do đích thực,
tấm gương của vương quyền không thống trị nhưng tái tạo.
Ngài không cai trị bằng luật lệ cứng nhắc; Ngài thống trị bằng khả năng nối lại những gì đã đứt trong tâm hồn chúng ta.
Vương quốc của Người là vương quốc nơi mọi mảnh vỡ được lắp lại bằng lòng thương xót.
⸻
4. Đồi Sọ – nơi vương quyền của tình yêu bị thương tỏ lộ trọn vẹn
Hôm nay Tin Mừng đưa ta lên đồi Sọ.
Một cảnh tượng nghịch lý: Vị Vua của vũ trụ lại bị treo trên thập giá, giữa hai tội nhân. Không ngai vàng, chỉ có thập giá; không vương miện vàng, chỉ có mạo gai; không quân cận vệ, chỉ có những kẻ chế nhạo.
Nhưng chính ở nơi ấy, vương quyền của Người tỏa sáng nhất:
quyền lực của tình yêu chịu thương tổn.
Và người trộm lành – đại diện cho mọi con người bị tổn thương – chỉ thốt lên:
“Khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi.”
Đó là tiếng kêu của cả nhân loại:
• xin được ai đó thật sự nhìn thấy mình,
• xin được nhớ đến,
• xin được thuộc về một nơi mà vết thương không còn là kết án,
• xin được một Vị Vua không khinh bỉ yếu đuối của ta.
Đức Kitô trả lời ngay lập tức:
“Hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.”
Không phải ngày mai, không phải khi anh hoàn hảo, mà hôm nay.
Chính lúc anh yếu đuối, tôi ôm anh vào Nước của tôi.
Đó chính là phong cách của Vua Giêsu:
Ngài trị vì bằng lòng thương xót,
và chiến thắng bằng tình yêu không bao giờ mệt mỏi.
⸻
5. Áp dụng: Để Đức Kitô thực sự làm Vua trong đời sống hiện sinh của ta
Anh chị em thân mến,
Trong đời sống thiêng liêng, tuyên xưng Chúa là Vua không phải là đọc một câu kinh; nhưng là để Người được chạm vào những vùng đất chưa được rước Người vào:
• vùng đất của nỗi sợ ta giấu trong lòng,
• vùng đất của những chấn thương chưa dám gọi tên,
• vùng đất của những thất bại khiến ta xấu hổ,
• vùng đất của những tham vọng khiến ta kiệt sức.
Để Chúa làm Vua là tin rằng:
• Người không đến để kết án nhưng để chữa lành;
• không để đòi hỏi nhưng để giải thoát;
• không để áp đặt nhưng để đồng hành;
• không để cai trị từ bên ngoài nhưng để nâng dậy từ bên trong.
Mỗi khi ta mời Chúa vào một góc tối của đời mình, một phần của vương quốc Người lớn lên trong ta.
⸻
6. Kết: Lời cầu nguyện của kẻ trộm lành – và của mỗi chúng ta
Ước gì hôm nay, mỗi chúng ta biết thầm thĩ lời cầu của kẻ trộm lành – một lời cầu đủ khiêm nhường để mở cửa trời:
“Lạy Chúa Giêsu, khi Ngài vào Nước của Ngài, xin nhớ đến con.”
Nhớ đến con trong yếu đuối của con,
trong những mảnh vỡ của con,
trong nỗi sợ và nỗi khát khao sưởi ấm con từ bên trong.
Và xin đưa con vào vương quốc của Thánh Tử chí ái –
vương quốc của bình an,
của sự thật,
của lòng thương xót,
và của một tình yêu không bao giờ bỏ rơi con.
Amen.
++++++++++++
Thứ ba tuần 34 thường niên năm lẻ
Bài giảng: “Khi những tảng đá rơi xuống, Vương Quốc Thiên Chúa được khai mở”
Anh chị em thân mến,
Có những khoảnh khắc trong đời, chúng ta đứng trước những đổ nát mà không biết phải làm gì. Một dự định dang dở, một tình cảm tan vỡ, một hình ảnh về chính mình mà ta từng nâng niu giờ bỗng sụp đổ. Những lúc ấy, ta cảm thấy giống như các môn đệ khi nghe Chúa Giêsu nói: “Sẽ không còn tảng đá nào trên tảng đá nào.”
Câu nói ấy không chỉ nói về Đền Thờ Giêrusalem, nhưng còn nói về những đền thờ mà lòng người tự xây cho mình. Và Chúa Giêsu nói điều đó không phải để gieo nỗi bất an, nhưng để chỉ cho ta thấy một chân lý: mọi vương quốc do bàn tay con người dựng nên đều mong manh.
⸻
1. Bức tượng trong sách Đanien: tấm gương của những đền thờ nội tâm
Ngôn sứ Đanien thuật lại giấc mơ của vua Nabucôđônôsor về bức tượng kỳ vĩ: đầu bằng vàng, ngực bằng bạc, bụng bằng đồng, chân bằng sắt và đất (Đn 2,31-45).
Đó không chỉ là lời tiên tri lịch sử — đó là hình ảnh của tâm hồn mỗi người chúng ta.
• Chúng ta ai cũng có một đầu vàng: những khát vọng đẹp, những ước mơ lớn, những lý tưởng mà ta muốn vươn tới.
• Ta cũng có ngực bằng bạc, bụng bằng đồng: những thành tựu, tài năng, điều ta tích lũy để chứng minh giá trị của mình.
• Nhưng sâu thẳm, ta vẫn có đôi chân bằng sắt pha đất: những yếu đuối được che đậy dưới vẻ mạnh mẽ; những nỗi sợ ta giấu sau mặt nạ bình thản; những vết thương chưa được chữa lành.
Anh chị em thân mến,
Con người là tổng hòa giữa cao cả và giới hạn, giữa ánh vàng và lớp đất vụn. Và chính những vết nứt nơi đôi chân ấy làm nên cuộc chiến nội tâm của chúng ta.
⸻
2. Tảng đá không do tay người đục: Thiên Chúa bước vào lịch sử mỗi tâm hồn
Đanien kể rằng một tảng đá “không do bàn tay người phàm đục” đã đập tan bức tượng ấy.
Tảng đá đó chính là Thiên Chúa, là sự thật Ngài mang đến, là ánh sáng làm tan ảo tưởng.
Và Chúa không phá hủy để trừng phạt,
nhưng để giải phóng.
Khi những đền thờ giả tạo sụp đổ, khi lớp vỏ hào nhoáng rơi xuống, ta mới có thể đụng đến con người thật — một con người rất mong manh, nhưng cũng rất được yêu.
Trong ngôn ngữ của phân tâm học, đó là lúc huyễn tưởng về sự toàn năng phải sụp đổ để con người được chữa lành.
Trong ngôn ngữ của hiện sinh, đó là khi ta đối diện sự hữu hạn để tìm ra ý nghĩa thật.
Trong ngôn ngữ của đức tin, đó là khi Thiên Chúa thanh luyện để ta bước vào sự tự do của con cái Ngài.
⸻
3. Sụp đổ không phải là kết thúc, mà là khởi đầu của Vương Quốc
Chúa Giêsu dạy: “Khi các con nghe chiến tranh, loạn lạc, đừng sợ hãi.”
Lời đó vang lên không chỉ cho thế giới, mà cho cả nội tâm mỗi người.
Ta sợ sụp đổ.
Ta sợ mất mát.
Ta sợ những điều cũ nát bị vạch trần.
Nhưng đôi khi, anh chị em ạ,
chính sự sụp đổ ấy là phương thuốc của Thiên Chúa.
Vì nếu bức tượng vẫn đứng nguyên,
làm sao tảng đá của Thiên Chúa trở nên núi lớn phủ đầy đất?
Nếu những tảng đá cũ không rơi xuống,
làm sao một Vương Quốc vĩnh cửu có thể được xây dựng?
Vương Quốc ấy không phải là không gian,
không phải quyền lực hay sức mạnh,
nhưng là tâm hồn đã trao mình cho Thiên Chúa,
không còn dựa vào vàng bạc đồng sắt,
nhưng dựa vào chính tình yêu Ngài.
⸻
4. “Muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn”: Lời ca giữa tro tàn
Bài ca Đanien vang lên giữa lò lửa:
“Mọi công trình của Chúa, hãy chúc tụng Chúa muôn đời.” (Đn 3,57-61)
Thật lạ lùng:
khi lửa đang bốc cao,
khi nguy hiểm đang gần kề,
người ta thường kêu cứu, kêu trách.
Nhưng ba thiếu niên lại cất tiếng hát.
Vì họ biết:
ngay trong lửa, Thiên Chúa vẫn ở đó.
Ngay trong sụp đổ, ân sủng vẫn chờ đợi.
Ngay trong đêm tối, ánh sáng đang bắt đầu ló dạng.
Có đôi khi, anh chị em ạ,
lời ca ngợi không phải là dấu hiệu của chiến thắng,
mà là chứng từ của niềm tin:
tin rằng Thiên Chúa lớn hơn tro tàn,
lớn hơn đổ nát,
lớn hơn những tảng đá đang rơi xuống.
⸻
Kết: Dám để rơi xuống, để được nâng lên
Anh chị em thân mến,
khi năm phụng vụ đi đến những ngày cuối,
Hội Thánh mời chúng ta nhìn lại hành trình của mình.
Ta có những thành công đem lại ánh vàng,
những giới hạn làm đôi chân ta rạn nứt,
những đổ vỡ khiến ta đau đớn.
Nhưng dù đời ta có những tảng đá rơi xuống,
Thiên Chúa vẫn đang xây dựng một Vương Quốc vĩnh cửu trong lòng ta.
Vì thế hôm nay,
tôi mời anh chị em:
• Dám để những ảo tưởng sụp đổ.
• Dám thả xuống những lớp mặt nạ gượng gạo.
• Dám nhìn vào những mảnh đất sét trong chính tâm hồn mình.
Không phải để tuyệt vọng,
nhưng để cho tảng đá của Thiên Chúa
– tảng đá của lòng thương xót, của sự thật, của tự do –
được lớn lên và trở thành nền tảng của đời ta.
Xin cho mỗi người chúng ta biết ca tụng Chúa
ngay cả giữa tro tàn,
để một ngày kia,
Chúa hoàn tất nơi ta
Vương Quốc không thể bị tiêu diệt.
Amen.