Nhảy đến nội dung

Khi ngón tay Thiên Chúa chạm vào bóng tối - Mùa lúa chín trong tâm hồn

Thứ Sáu – Tuần XXVII Thường Niên – Năm lẻ

BÀI GIẢNG: “KHI NGÓN TAY THIÊN CHÚA CHẠM VÀO BÓNG TỐI”

Lời mở đầu

Anh chị em thân mến,

Hôm nay Lời Chúa vang lên như một hồi kèn không dễ nghe: “Ngày của Đức Chúa đến rồi, ngày tối tăm u ám” (Ge 1,15). Đọc lên, ta có thể hơi rùng mình. Chúng ta sống trong một thế giới vốn đã quá nhiều bóng tối: chiến tranh, bạo lực, chia rẽ, những vết thương tâm lý chưa kịp khép miệng. Nhưng Kinh Thánh không nói đến một bóng đêm ở tận chân trời xa; nó chỉ cho ta thấy bóng tối đang âm thầm cư ngụ trong chính trái tim mình — những góc khuất mà ta cố giấu, những lo âu ta không dám gọi tên, những nỗi sợ bị lấp vùi.

Chúa không nói những lời này để đe dọa, nhưng để lay thức. Ngày của Ngài đến không phải trước hết như một cơn bão từ bên ngoài, mà như một luồng sáng xuyên qua căn phòng kín của linh hồn, phơi bày sự thật và mở lối giải thoát.

1. Con người và bóng tối nội tâm

Tất cả chúng ta đều mang trong mình một phần “đêm” — Freud gọi đó là vô thức, Jung gọi là cái bóng (shadow), còn thần học gọi là hậu quả tội lỗi. Đó là nơi ta đè nén những yếu kém, sợ hãi, mặc cảm. Có những người xây tường thành kiên cố, tưởng như vững vàng, nhưng bên trong là những tiếng kêu cô độc không được nghe. Có những vết thương từ tuổi thơ, những khát vọng chưa bao giờ được thấu hiểu.

Chúa Giêsu hôm nay nói đến căn nhà trống rỗng: quỷ dữ có thể bị xua đi, nhưng nếu căn nhà không có sự hiện diện của Thiên Chúa, thì bóng tối sẽ quay lại, dữ dằn hơn trước (x. Lc 11,24-26). Đó là một sự thật tâm lý sâu sắc: không thể chữa lành chỉ bằng loại bỏ sự dữ; ta phải được lấp đầy bởi sự thiện, bởi Ánh Sáng và Tình Yêu.

2. Ngón tay Thiên Chúa – cử chỉ nhỏ bé mà giải phóng

Điều kỳ diệu là Đức Giêsu không dùng vũ khí, không cần bão tố; Ngài nói: “Nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ…” (Lc 11,20). Chỉ một ngón tay — biểu tượng của sự dịu dàng nhưng bất khả kháng.

Thiên Chúa không áp đặt, Ngài chạm khẽ. Cử chỉ ấy giống như một nhà trị liệu tinh thần kiên nhẫn tháo gỡ từng nút thắt trong tâm hồn. Ngài không nghiền nát sự tự do, không phá vỡ nhân vị, nhưng khơi mở để ta có thể chính mình bước ra ánh sáng. Đây là thần học của Tình Yêu: Thiên Chúa quyền năng nhưng khiêm nhường, đủ sức đánh tan bóng tối nhưng vẫn tôn trọng sự mong manh của ta.

3. Xét xử và chữa lành

Thánh Vịnh hôm nay hát: “Chúa xét xử thế giới theo lẽ công minh” (Tv 9,9). Nhiều người sợ chữ “xét xử” vì tưởng đó là lên án. Nhưng công minh của Thiên Chúa không phải là cây gươm phạt trừ, mà là ánh sáng chữa lành. Ánh sáng ấy không che đậy sự thật, nhưng cũng không nghiền nát kẻ yếu đuối; nó mở ra một trật tự mới, giúp ta tìm lại phẩm giá và hướng đi.

Sự thật có thể làm ta đau, nhưng chỉ sự thật mới giải thoát. Công minh của Chúa là tình yêu kiên định không chịu thỏa hiệp với bóng tối — để ta không còn sống nửa vời, không còn phải đeo mặt nạ trước chính mình.

4. Lời mời gọi hôm nay

Anh chị em thân mến,

Ngày của Chúa đã đến — không phải như tiếng sấm trên trời, mà có thể rất thinh lặng: một biến cố khiến ta nhận ra mình đang trốn chạy chính mình; một giây phút Lời Chúa xuyên vào tim; một gặp gỡ, một biến cố đau thương, một tiếng gọi từ sâu thẳm. Đó là “ngón tay” Ngài đang khẽ chạm, mời ta buông bỏ những che chắn để Ngài bước vào.

Đừng sợ hãi ánh sáng ấy. Đừng sợ phơi bày bóng tối của mình. Chính khi can đảm mở cửa, ta mới thật sự tự do; chính khi cho phép Thiên Chúa cư ngụ, căn nhà lòng ta mới thôi trống rỗng, mới không còn là nơi quỷ dữ trở về.

5. Lời cầu

Lạy Chúa Giêsu, xin chạm vào những nơi chúng con giấu kín,

nơi ký ức chưa lành, nơi nỗi sợ làm chúng con run rẩy.

Xin xua tan những bóng tối mà chúng con không dám gọi tên.

Xin Ngài đến, nhẹ như ngón tay, nhưng đủ quyền năng để giải phóng.

Xin biến tâm hồn chúng con thành đền thờ của Triều Đại Thiên Chúa,

để Ngày Chúa đến không còn là u ám,

nhưng là bình minh của tự do và bình an.

Kết

Anh chị em thân mến, bài Tin Mừng hôm nay không chỉ là một tường thuật phép lạ trừ quỷ. Đó là mặc khải về một Thiên Chúa thấu hiểu tận căn thẳm tâm hồn ta và muốn giải thoát ta bằng tình yêu sâu xa nhất. Hãy để Ngày của Chúa đến trong chính đời ta hôm nay — một ngày không còn đáng sợ, nhưng là ngày ta bắt đầu được tái sinh.

“Nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả thật Triều Đại Thiên Chúa đã đến giữa anh em.”

Nguyện xin Triều Đại ấy bắt đầu trong tâm hồn mỗi chúng ta. Amen.

+++++++++

Thứ bẩy tuần 27 TN năm lẻ

BÀI GIẢNG: “MÙA LÚA CHÍN TRONG TÂM HỒN”

I. Mùa gặt của Thiên Chúa – và mùa gặt của nội tâm

“Các ngươi hãy tra liềm vào, vì đã tới mùa lúa chín.” (Ge 4,13)

Con người, suốt đời, là một cánh đồng.

Một cánh đồng vừa trổ sinh, vừa cằn cỗi. Có những hạt lúa chín vàng trong ánh sáng ân sủng, và cũng có những đám cỏ dại mọc âm thầm trong góc tối vô thức.

Tiên tri Giôen kêu lên: “Hãy tra liềm vào.”

Lời ấy không chỉ là lời dành cho dân Israel, mà là lời gọi của Thần Khí cho mỗi tâm hồn: “Đã đến lúc con thu hoạch đời mình.”

Chúng ta thường sợ mùa gặt. Vì mùa gặt là lúc phải đối diện với kết quả thật của những chọn lựa, những yêu thương, những lãng quên.

Trong ngôn ngữ phân tâm học, đó là lúc vô thức trồi lên mặt ý thức – khi ta không thể trốn khỏi chính mình nữa.

Nhưng trong ngôn ngữ của thần học, đó chính là giờ của Thiên Chúa, khi ân sủng gặp gỡ sự thật.

Mùa gặt thiêng liêng là khi ta thôi biện minh, thôi mơ hồ, và nhìn đời mình dưới ánh sáng của Đấng Thánh.

Lúa chín – nghĩa là tình yêu đã trưởng thành, đã chịu nắng chịu mưa, đã chết đi trong từng hạt bụi của hiến dâng.

II. Vũ điệu của niềm vui công chính

“Trước nhan thánh Chúa, người công chính hãy vui mừng.” (Tv 96)

Niềm vui của người công chính không phải là niềm vui nông nổi của thành công, mà là niềm vui trầm lắng của người đã trải qua đêm tối và vẫn chọn trung tín.

Có một loại hạnh phúc chỉ nảy sinh sau nước mắt – như hạt giống chỉ nảy mầm khi mục nát trong lòng đất.

Người công chính biết rằng Thiên Chúa không cần sự hoàn hảo, mà cần sự chân thật.

Trong sâu thẳm của mỗi tâm hồn, có một “vùng sáng nguyên tuyền”, nơi Thiên Chúa vẫn ngự dù ta có lạc lối.

Đó là trung tâm linh thiêng mà các nhà thần bí gọi là “điểm của hồn” – punctum animae – nơi hạt mầm thần linh vẫn chờ được đánh thức.

Khi con người chạm được vào điểm ấy, mọi niềm vui bên ngoài đều trở nên nhạt nhòa, và chỉ còn lại niềm hoan lạc thiêng liêng – niềm vui của kẻ đứng trước Nhan Chúa mà không còn gì phải che giấu.

Niềm vui ấy là thái độ hiện sinh của sự buông mình trong ân sủng – như đứa trẻ tựa đầu vào lòng Mẹ.

III. Lắng nghe – cội nguồn của mọi phúc lành

“Phúc thay người mẹ đã cưu mang Thầy. Đúng hơn: phúc thay kẻ lắng nghe Lời Thiên Chúa và tuân giữ.” (Lc 11,27-28)

Ở đây, Đức Giêsu đảo ngược hệ quy chiếu của hạnh phúc.

Ngài không phủ nhận phúc lành của Mẹ Maria, mà mạc khải chiều sâu thật của nó: phúc không chỉ nằm ở việc cưu mang thể xác, mà ở sự cưu mang Lời trong tâm hồn.

Trong ngôn ngữ tâm lý học hiện sinh, “lắng nghe” là hành vi căn bản của người hiện hữu:

chỉ khi ta thật sự lắng nghe, ta mới bắt đầu “tồn tại với” – tồn tại cùng với chính mình, với tha nhân, và với Thiên Chúa.

Trong ngôn ngữ phân tâm học, “lắng nghe” là hành vi chữa lành:

như người phân tích lắng nghe bệnh nhân, Thiên Chúa cũng lắng nghe ta – và mời ta lắng nghe lại chính tiếng nói của mình trong Ngài.

Còn trong thần học, “lắng nghe” là thai nghén mầu nhiệm:

như Mẹ Maria “ghi nhớ và suy niệm trong lòng”, mỗi người cũng được mời gọi mang thai Lời, để Lời trở thành sự sống trong ta.

Phúc thay ai biết thinh lặng.

Phúc thay ai dám nghe tiếng gọi âm thầm giữa ồn ào thế sự.

Phúc thay ai dám để Thiên Chúa nói bằng chính sự im lặng của họ.

IV. Hành trình từ lúa chín đến lòng Mẹ

Ba bài đọc mở ra một tiến trình thiêng liêng:

1. Giôen: Hãy cầm liềm lên – hành động của ý chí và tự thức.

2. Thánh Vịnh: Hãy vui mừng – tâm thức kết hợp trong niềm hoan lạc nội tâm.

3. Tin Mừng: Hãy lắng nghe – hiệp thông trong tình yêu thinh lặng.

Đó là ba giai đoạn của đời sống thiêng liêng:

• Nhận biết bản thân (phân tâm)

• Hòa điệu với Thiên Chúa (thần học)

• Sinh hạ Lời trong đời (hiện sinh nhân vị)

Và như thế, “mùa lúa chín” không còn là cảnh báo cánh chung, mà là giờ cứu độ của từng tâm hồn, khi Thiên Chúa gặt lấy nơi ta một bông lúa vàng của lắng nghe và yêu thương.

V. Lời kết: Mùa gặt trong cõi lòng

Hỡi con người hôm nay – người mang trong mình cả ánh sáng khoa học và bóng tối lo âu –

hãy để Lời Chúa trở thành liềm gặt, chạm vào những nơi còn chưa chín trong tâm hồn.

Đừng sợ mất mát, vì mỗi hạt lúa rơi xuống đất đều là khởi đầu của một mùa mới.

Hãy để Lời ấy chạm vào vô thức, chữa lành những ẩn ức, nâng dậy những giấc mơ bị đè nén.

Và khi con biết lắng nghe sâu đến mức nghe được tiếng thì thầm của Thiên Chúa trong chính hơi thở mình,

thì khi ấy – như Đức Maria – con cũng đang cưu mang Thiên Chúa.

Vì phúc thay ai biết lắng nghe,

họ sẽ trở nên cánh đồng vàng của Nước Trời.

 Lời nguyện kết:

Lạy Chúa,

xin dạy con biết lắng nghe bằng trái tim,

biết nhìn mùa gặt đời con trong ánh sáng ân sủng,

biết vui mừng trong sự thật,

và biết sinh hạ Chúa trong những hành động nhỏ bé nhất của tình yêu. Amen.

 

Danh mục:
Tác giả: