Khi thẳng lưng là một dạng khuyết tật - Hãy yêu mến sự thật nơi tôi
- CN, 01/06/2025 - 09:03
- Lm Anmai, CSsR
KHI THẲNG LƯNG LÀ MỘT DẠNG KHUYẾT TẬT
Có một câu nói nghe tưởng đùa nhưng lại khiến tôi rơi vào một khoảng lặng dài:
“Khi bạn đứng thẳng trong một đám người gù lưng,
chính bạn sẽ bị xem là kẻ khuyết tật.”
Câu nói ấy thật ra không chỉ là một hình ảnh thể lý.
Đó là sự ẩn dụ đau lòng cho những ai dám sống ngay thẳng giữa một thế giới cong queo, quanh co, đầy gian dối và giả tạo.
Người ta thường bảo:
“Cứ sống thật đi, ông Trời không phụ ai đâu.”
Nhưng thực tế thì sao?
Bạn sống thật – bạn bị soi mói.
Bạn nói thật – bạn bị công kích.
Bạn tử tế – bạn bị lợi dụng.
Bạn dám vạch trần sai trái – bạn bị xem là “kẻ có vấn đề.”
Thế giới hôm nay không cần người tốt.
Thế giới chỉ cần người biết cúi đầu đúng lúc, và biết cười với những điều sai trái.
Nếu cả một xã hội chấp nhận chuyện giả dối là bình thường, thì người nào không chấp nhận điều đó, sẽ bị xem là… “không bình thường.”
Bạn từ chối bôi trơn, bạn là “người ngây thơ”.
Bạn không luồn cúi, bạn là “kẻ không biết điều”.
Bạn từ chối gian lận trong công việc, bạn bị gọi là “gàn dở, lý tưởng hóa”.
Bạn lên tiếng tố cáo sai trái, bạn trở thành “người phá hoại đoàn kết”.
Người thật sẽ luôn lạc lõng giữa chợ giả.
Không phải vì họ sai, mà vì họ khiến những kẻ giả phải soi lại chính mình – điều không ai muốn.
Thử nhìn quanh bạn xem:
Hàng giả tràn lan, từ thuốc đến thực phẩm, từ mỹ phẩm đến tấm lòng.
Chức vụ được mua bằng quan hệ, sự nghiệp xây trên cúi đầu và bợ đỡ.
Giá trị con người bị định giá bằng lượt theo dõi, không phải lương tâm.
Giữa thế giới ấy, sống ngay thẳng là một hành vi bị nghi ngờ.
Người sống đúng không còn được gọi là “người đạo đức”, mà bị dè bỉu là “kẻ ngây thơ không biết xoay xở.”
Chúng ta đang sống trong một thời đại mà sự giả dối được xem là thông minh, và sự trung thực trở thành hành vi đáng thương hại.
Bạn nói thật – bạn bị “ném đá.”
Bạn tố cáo hàng giả, thuốc giả – bạn bị quy chụp là “phá hoại thị trường.”
Bạn không chịu nhắm mắt làm ngơ – bạn bị cảnh cáo là “khó làm việc chung.”
Cái bi kịch lớn nhất của xã hội này không phải là người xấu lộng hành, mà là người tốt bị đuổi khỏi bàn tiệc.
Và rồi, những người sống thật phải đối diện với một câu hỏi:
“Tôi có nên tiếp tục thẳng lưng, khi điều đó khiến tôi trở thành người khuyết tật giữa đám đông?”
Người sống thật thường cô đơn.
Người nói thật thường bị ghét.
Người ngay thẳng thường bị xem là kẻ “khác người.”
Nhưng bạn có biết không?
Ngay cả trong sự cô đơn ấy, bạn vẫn còn giữ lại được một thứ: nhân cách.
Bạn không bán rẻ lương tâm mình để được hoan nghênh.
Bạn không đánh đổi sự thật để mua lấy cái gật đầu xã hội.
Bạn không cúi đầu để vừa vặn với cái khuôn giả tạo mà số đông đang chui vào.
Và bạn biết không?
Thiên Chúa luôn đứng về phía người sống thật.
Dù bạn có là số ít – thậm chí là một mình.
Đừng gù theo thế giới chỉ để không bị gọi là khuyết tật.
Đừng cúi đầu giả tạo chỉ để được xem là “biết điều.”
Đừng sống trái với lương tâm chỉ để được khen là “khôn ngoan.”
Bạn có thể bị cô lập, nhưng bạn không bị lạc lối.
Bạn có thể bị mỉa mai, nhưng bạn không phản bội chính mình.
Bạn có thể bị thương tổn, nhưng bạn không bị tha hóa.
“Thà một mình đứng thẳng còn hơn cả triệu người gù lưng mà không dám nhìn trời.”
Vì Chúa là Đấng Thật.
Và chỉ những người sống trong sự thật mới có thể đến gần Ngài.
Nếu bạn chọn sống giả để hòa nhập, bạn có thể thành công – nhưng Chúa không còn là trung tâm đời bạn.
Nếu bạn sống thật, bạn có thể mất đi vị trí, tiền bạc, sự ngưỡng mộ – nhưng bạn giữ được linh hồn.
Khi bạn chết đi, người ta sẽ không hỏi bạn đã được mấy like, mấy follower, hay được mấy chức vụ.
Họ sẽ nhìn vào di sản lương tâm bạn để lại – và Chúa sẽ nhìn vào sự thật mà bạn đã giữ.
Có thể cả đời bạn chỉ là “người khuyết tật” trong mắt xã hội – vì bạn sống ngay thẳng giữa một đám người cong vẹo.
Nhưng khi đứng trước mặt Chúa, bạn sẽ được gọi bằng một cái tên khác: “người công chính.”
Và giữa ánh mắt Thiên Chúa,
chẳng ai là khuyết tật nếu họ dám sống thẳng lưng, sống thật lòng, và dám nói điều phải nói – dù phải một mình.
“Hãy sống thật.
Vì ngay cả khi bị hiểu lầm, bị thiệt thòi, bị xem là kẻ lạc loài…
bạn vẫn sẽ là người có thể ngẩng cao đầu trước Thiên Chúa.”
Hãy sống như thể đứng trước mặt Chúa mỗi ngày.
Bởi cái giá của sống thật là sự cô đơn,
nhưng cái giá của sống giả là chính linh hồn bạn.
Lm. Anmai, CSsR
+++++
HÃY YÊU MẾN SỰ THẬT NƠI TÔI, CHỨ ĐỪNG CHỈ YÊU TÔI
Trong một thế giới đang ngày càng tôn vinh cảm tính và hạ thấp lý trí, tôn trọng cảm xúc hơn là tôn trọng lẽ phải, thì tình yêu – điều vốn dĩ cao đẹp – lại trở thành thứ dễ bị lạm dụng nhất. Người ta có thể yêu một ai đó tha thiết, nhưng lại không hề yêu mến sự thật nơi người ấy. Người ta có thể ủng hộ ai đó hết lòng, nhưng không hề quan tâm liệu người ấy có đang đi đúng hướng hay không. Và thế là, tình yêu biến thành sự dung túng. Sự ủng hộ biến thành đồng lõa. Tình thân biến thành lớp son phủ lên những lầm lỗi không bao giờ được sửa chữa.
Bạn yêu tôi ư? Tôi biết ơn.
Nhưng tốt hơn, bạn hãy yêu sự thật nơi tôi – kể cả khi sự thật ấy có lúc làm bạn tổn thương.
Bạn ủng hộ tôi ư? Tôi trân trọng.
Nhưng cao quý hơn, bạn hãy ủng hộ điều đúng, điều thiện, điều đẹp đang hiện diện – dù nhỏ bé – trong con người tôi.
Bởi vì tôi không chỉ cần được yêu thương, tôi cần được nâng đỡ để trở nên một con người đúng đắn, chân thật và tốt lành.
Sự thật là điều khiến người ta bất an. Nó không mơn trớn cảm xúc. Nó không dỗ dành lòng kiêu hãnh. Nó không hứa hẹn những điều êm tai. Sự thật thô ráp, gai góc, có khi như tấm gương làm lộ hết những vết nhăn trên khuôn mặt.
Vì thế, người ta thích được khen hơn được sửa. Thích được bênh vực hơn bị chất vấn. Thích có bạn trung thành hơn có bạn thẳng thắn.
Nhưng rồi, chính những lời khen không thật ấy lại giết chết phần tốt đẹp trong con người ta. Chính những lời ủng hộ mù quáng ấy khiến người ta đi trật đường mà vẫn tưởng mình đang tiến bộ. Chính sự nể nang ấy khiến biết bao tâm hồn tưởng được yêu thương – mà thật ra đang bị bỏ mặc trong sai lầm.
Có thể bạn yêu tôi vì tôi dễ thương, vì tôi giỏi giang, vì tôi trung thành, hoặc đơn giản là vì tôi là người thân của bạn. Nhưng nếu tất cả chỉ dừng lại ở đó, bạn sẽ chẳng giúp tôi lớn lên được. Bởi có những khi tôi sống dối trá, tôi ích kỷ, tôi nhút nhát, tôi ngu muội, tôi thỏa hiệp – mà bạn vẫn yêu tôi như thể không có gì xảy ra. Tình yêu như thế… là tình yêu khiến tôi chết dần trong bóng tối.
Hãy yêu sự thật nơi tôi – dù khi ấy tôi không đáng yêu. Hãy tin vào điều tốt nơi tôi – kể cả khi tôi đang để cho điều xấu thống trị. Hãy kéo tôi trở về với điều đúng – kể cả khi tôi đang lạc lối.
Có thể tôi sẽ giận bạn.
Có thể tôi sẽ từ chối bạn.
Có thể tôi sẽ tổn thương.
Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ biết ơn bạn suốt đời – vì bạn đã không chọn sự dễ chịu, mà chọn điều đúng.
Không phải ai yêu bạn cũng thật sự muốn bạn tốt lên. Có người yêu bạn để lợi dụng bạn. Có người ủng hộ bạn để dễ điều khiển bạn. Có người đứng về phía bạn để chống lại một ai đó khác. Có người gọi là "bạn thân", nhưng họ im lặng khi bạn làm sai – chỉ vì họ sợ mất lòng.
Đừng mừng khi thấy ai đó luôn khen bạn.
Đừng tin khi ai đó luôn đồng tình với bạn.
Đừng tưởng ai đứng về phía bạn trong mọi chuyện – là người thật lòng.
Chính người dám nói điều bạn không muốn nghe, dám chỉ ra chỗ bạn cần sửa, dám "mất lòng trước" để bạn không mất đời sau – mới là người yêu bạn thật sự.
Tình bạn không phải là đi bên nhau trong bóng tối, mà là dắt nhau bước vào ánh sáng. Tình yêu không phải là nhắm mắt chấp nhận mọi điều nơi nhau, mà là giúp nhau hoàn thiện chính mình. Tình thân không phải là che đậy, mà là thành thật – trong yêu thương.
Nếu bạn ủng hộ tôi vì tôi làm đúng – cảm ơn bạn.
Nếu bạn yêu tôi vì tôi sống thật – tôi rất quý trọng.
Nhưng nếu bạn yêu tôi đến mức không dám nói rằng tôi sai,
Nếu bạn ủng hộ tôi bất chấp tôi đang làm điều xấu,
Thì xin bạn hãy dừng lại…
Vì lúc ấy, bạn không còn yêu tôi nữa – mà bạn đang yêu hình ảnh tôi tạo ra.
Cha mẹ yêu con không chỉ là cho nó tiền, mà là dạy nó sống ngay chính.
Vợ chồng yêu nhau không chỉ là đồng hành, mà là giúp nhau thành người tốt hơn.
Thầy cô yêu trò không chỉ là nâng điểm, mà là trao truyền đạo đức và trí tuệ.
Bạn bè yêu nhau không chỉ là ăn uống vui chơi, mà là sửa sai cho nhau trong chân thành.
Người tín hữu yêu Giáo Hội không chỉ là theo lễ, mà là bảo vệ sự thật và đức tin.
Mọi mối quan hệ chỉ thật sự bền vững khi có sự thật ở giữa.
Không có sự thật – thì mọi tình cảm chỉ là chiếc bong bóng dễ vỡ.
Không có sự thật – thì mọi sự ủng hộ chỉ là một cách khác để… làm hư nhau.
Tôi không cần những lời tâng bốc.
Tôi cần sự thật – dù đau.
Tôi không cần những tiếng vỗ tay.
Tôi cần ai đó đủ yêu thương để nói:
"Bạn đang đi sai rồi. Hãy quay về."
Tôi không cần đám đông vây quanh khi tôi được tung hô.
Tôi cần một người dám nắm tay tôi khi tôi bị cả thế giới ghét – vì tôi dám nói thật.
Tôi không cần một ngàn người ủng hộ tôi sai.
Tôi chỉ cần một người – dám giúp tôi sống đúng.
Sự thật không dễ chấp nhận.
Sự thật không dễ sống.
Sự thật có thể khiến bạn bị hiểu lầm, bị chỉ trích, bị bỏ rơi.
Nhưng sự thật – sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn.
Và nếu tôi là người bạn yêu thương –
Thì xin bạn hãy giúp tôi sống với Sự Thật.
Yêu tôi – thì hãy yêu sự thật nơi tôi.
Ủng hộ tôi – thì hãy ủng hộ điều đúng trong tôi.
Bởi vì cuối cùng, chỉ có điều đúng – điều thiện – điều đẹp – điều thật mới cứu được tôi.
Lm. Anmai, CSsR