Nhảy đến nội dung

Khoảng lặng

Khoảng lặng


 

1. Giá trị của khoảng lặng

Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu nhiều lần nhắc đến những việc làm âm thầm: “Khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm” (Mt 6: 3). Cầu nguyện thì “hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo” (Mt 6: 6). Những việc thầm lặng, chẳng ai tán thưởng, lại được Thiên Chúa quý trọng nhất.

 

Dấu lặng trong bản nhạc chính là hình ảnh của những hy sinh nhỏ bé đó. Người ta dễ quên, nhưng Thiên Chúa không quên. Người Cha trên trời nhìn thấy từng giọt mồ hôi mẹ lau cho con, từng lần cha lặng lẽ gánh vác trách nhiệm, từng cái cúi đầu nhẫn nhịn khi bị hiểu lầm. Tất cả đều ghi khắc trong trái tim Thiên Chúa.

2. Khiêm nhường để được tự do

Người đời thường thích làm “nốt cao”, để được ngưỡng mộ. Nhưng Chúa Giêsu lại dạy: “Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ” (Mt 20: 26). Ở đây, Chúa Giêsu mời chúng ta chọn làm “dấu lặng”: khiêm nhường, âm thầm, không tìm hào quang cho mình.

Khi chọn làm dấu lặng, chúng ta thấy lòng mình tự do. Không còn lo phải chứng minh giá trị, không còn sợ bị quên lãng. Chúng ta biết mình ở đúng chỗ mà Tác Giả bản nhạc muốn. Và như thế, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn, bình an hơn.

3. Sức mạnh thầm lặng của những con người như dấu lặng

Những vị thánh chẳng làm điều gì ồn ào, nhưng chính sự âm thầm lại tỏa sáng. Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu sống “con đường nhỏ”: làm những việc nhỏ với tình yêu lớn. Thánh Giuse, bạn trăm năm của Mẹ Maria, gần như chẳng có lời nào trong Tin Mừng, nhưng sự hiện diện âm thầm của Ngài lại là trụ cột nâng đỡ cả Thánh Gia.

Các ngài chính là những “dấu lặng” trong bản giao hưởng cứu độ. Không ai tán thưởng khi các ngài còn sống, nhưng chính các ngài đã làm nên sự hài hòa, làm nên sức mạnh âm thầm mà Thiên Chúa trân trọng.

4. Cha thấy những việc kín đáo

Đôi khi tôi vẫn tự hỏi: “Liệu những việc mình làm có ý nghĩa gì không, khi chẳng ai biết, chẳng ai nhớ?”. Và rồi, câu trả lời lại đến từ Lời Chúa: “Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo” (Mt 6: 6). Người Cha ấy không bao giờ bỏ sót. Ngài nhìn thấy cả những dấu lặng nhỏ nhoi trong đời tôi.

Nếu bản nhạc của đời là một tác phẩm, thì từng dấu lặng được đặt đúng chỗ sẽ làm cho toàn bộ bản nhạc thêm trọn vẹn. Chúng ta không cần ai khác nhớ, chỉ cần Tác Giả bản nhạc nhớ. Và Ngài chắc chắn nhớ đến mọi nốt nhạc, kể cả dấu lặng.

5. Bình yên trong vai trò nhỏ bé

Chọn làm dấu lặng không phải là chọn sự vô nghĩa, càng không phải trốn tránh. Đó là chọn sống khiêm nhường, chấp nhận phần nhỏ bé, nhưng tin rằng chính trong đó, giá trị đích thực lại sáng lên.

Và thật lạ lùng, khi không còn lo mình có quan trọng trong mắt người khác không, chúng ta lại thấy lòng mình bình yên. Bình yên như mặt hồ phẳng lại sau cơn gió, như dấu lặng giúp nhịp sống lắng lại giữa bản nhạc đời đang dồn dập.

Bình yên ấy đến từ niềm tin: không cần là nốt cao, cũng chẳng ngại là nốt trầm. Chỉ cần trung thành với vai trò dấu lặng. Bởi lẽ, Tác Giả bản giao hưởng đó là Thiên Chúa. Ngài chưa bao giờ quên giá trị của bất cứ dấu và nốt nhạc nào.

Cuộc đời là một bản giao hưởng. Có người được chọn làm nốt cao, có người là nốt trầm, có người là dấu thăng, dấu giáng. Còn tôi, tôi có muốn chọn làm dấu lặng không? Tôi có tin rằng Cha trên trời nhìn thấy tất cả mọi chi tiết của bản nhạc không, chẳng bận tâm có ai nhớ đến dấu lặng? Và chỉ thế thôi, là đủ.

Phêrô Phạm Văn Trung

 

Dấu lặng

Cuộc đời như khúc nhạc dài

Nốt trầm, nốt bổng tay ai phô bày.

Thăng trầm qua những tháng ngày

Tôi xin chọn lấy dấu này: lặng im.

 

Một đời dấu lặng trong tim

Không màng cao thấp, không tìm cao xa.

Dấu lặng một khoảng phôi pha

Chẳng ai nhớ đến, trôi qua âm thầm.

 

Ẩn sau cả những nốt trầm

Lặng nghe dòng nhạc thì thầm du dương

Làm nên cung bậc lạ thường.

Làm nên những khúc buồn thương, vui mừng.

 

Dẫu không góp tiếng vang lừng,

Lặng im cho khúc nhạc bừng sáng lên.

Dấu lặng cứ mãi vẹn nguyên,

Trời cao vẫn nhớ, chẳng quên bao giờ.

 

CÓ NHỮNG KHOẢNH KHẮC…

 

Có những khoảnh khắc chợt nhận ra

Đâu cần chi phải cứ cao xa

Chẳng cần gồng gánh gì danh vọng

Sống cuộc đời thường của mình ta

 

Săm soi đôi mắt người xa lạ

Đàm tiếu môi miệng kẻ lạ xa

Trông mong chi đến lời khen ngợi

Sao bằng bầu trời thật bao la

 

Lặng lẽ tịnh tâm giữa cuộc đời

Giữa cơn gió mạnh tuyết tuôn rơi

Chẳng cầu ai biết, mong ai nhớ

Bình yên trong từng phút giây trôi

 

Để tiếng đời bay theo gió thoảng

Hoa nở rồi tàn một thoáng thôi

Miễn sao sâu thẳm lòng thanh thản

Chẳng hề tơ tưởng chuyện xa xôi

 

*****

 

Lòng thôi xao động bộn bề

Mặt hồ lặng lẽ chẳng hề lao xao

Tìm về với chốn thanh tao

Sống đời giản dị mà bao chân thành.

 

Bình yên tươi nét thiện lành

Tâm tư buông bỏ tranh dành phù hoa

Cứ như cỏ nội ngàn hoa

Lặng thầm hương tỏa chan hòa dịu êm.

 

*****

“Lòng con chẳng dám tự cao,

mắt con chẳng dám tự hào, Chúa ơi!

Đường cao vọng, chẳng đời nào bước,

việc diệu kỳ vượt sức, chẳng cầu;

 

hồn con, con vẫn trước sau

giữ cho thinh lặng, giữ sao thanh bình.

Như trẻ thơ nép mình lòng mẹ,

trong con, hồn lặng lẽ an vui”

(Tv 131).

 

Phêrô Phạm Văn Trung


 

Danh mục:
Tác giả: